Huyền Lục

Chương 555: Lại quên



Khương Hy mở mắt, tinh quang hoàng kim chiếu rọi rất có thần, hắn từ tốn đẩy nhẹ chân trồi lên khỏi mặt nước rồi há to miệng tham lam hít vào mấy ngụm thanh khí.

Sau đó, khóe miệng hắn cong lên đầy vui vẻ.

Cuối cùng thì hắn cũng hoàn toàn hấp thụ được Thái m chi lực rồi, đồng thời cũng thành công chuyển hóa chúng thành pháp lực của mình.

Thái m chi lực của Hàn Minh Nguyệt thật sự rất đáng sợ, hắn thậm chí có thể cảm ứng được một chút ý cảnh ở bên trong. Chiếu theo những gì cổ tịch ghi chép thì đó hẳn là minh nguyệt ý cảnh.

Vừa vặn, chiến kỹ của Khương Hy liên quan đến ‘nguyệt’ khá nhiều nên Thái m chi lực phần nào cũng có thể giúp hắn tăng tiến độ thuần thục tại Thiên Nguyệt Cửu Trảm cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá.

Mặt khác, Thực Dục Thiên cũng bất tri bất giác bước vào giai đoạn đỉnh phong của đại thành chi cảnh rồi.

Khương Hy có chút hơi khó hiểu là từ bao giờ hắn lại đi được xa đến như thế ở Thực Dục Thiên, nên biết đây là công pháp chủ tu của hắn, tâm tư của hắn đặt lên đây còn nhiều hơn bất kỳ loại chiến kỹ hay công pháp nào khác.

Ấy vậy mà hắn vẫn không phát hiện ra được bản thân mình đã bước vào đại thành chi cảnh từ bao giờ.

Nếu hắn biết nguyên nhân trực tiếp là đến từ Ngân Hà Phi Ngư thì không biết cảm tưởng của hắn sẽ ra sao đây nhưng đáng tiếc, trừ phi chính miệng Tuyết Đế nói ra, còn không hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

Khương Hy trầm mặc một khoảng thời gian rất lâu, hắn cố gắng nhớ lại đoạn thời gian qua hắn có ăn gì đặc biệt không nhưng càng nghĩ hắn lại càng mơ hồ. Hắn cứ có cảm giác mình đã quên đi cái gì đó nhưng cố đến mấy thì cũng không có chút thông tin nào.

Dây dưa thêm tầm mười lăm phút sau, hắn đành phải từ bỏ không tra cứu thêm nữa, nếu đã không thể nhớ thì có làm gì thêm cũng chẳng có tác dụng, dù sao Thực Dục Thiên tiến đến tình trạng này cũng là chuyện tốt.

Bản thân hắn có Hoành Dương Minh Quả, chỉ cần thời điểm Kết Đan ăn quả này vào thì có thể một công đôi việc vừa Kết Đan thành công, vừa viên mãn được Thực Dục Thiên.

Tiếp theo, hắn đưa tay hứng một chút linh tuyền rồi rửa mặt, tiện thể kiểm tra xem thương thế ở trên người như thế nào.

Trừ bỏ nội thương chưa hoàn toàn lành ra thì thương thế bên ngoài đã sớm triệt để tiêu biến đi rồi, mấy vết cháy cùng vết kiếm chém cũng không để lại một chút sẹo nào cả.

Thấy vậy, Khương Hy liền gật đầu hài lòng, sau đó hắn đưa hai tay chống lên thành rồi đẩy người đứng lên rời khỏi hồ linh tuyền. Tiếp đó, hắn vận pháp lực hong khô cơ thể rồi tiến lên lại đỉnh của kim tự tháp để mang y phục.

Trải qua bốn ngày liền được thiên địa linh khí tẩm bổ thì Hồng Nguyệt Y cũng đã tự mình chữa trị lại nguyên vẹn, không còn cái dáng vẻ rách rưới thảm hại như ngày trước nữa.

Khương Hy cẩn thận mang Hồng Nguyệt Y vào, tiện đường đưa mắt sang kiểm tra tình huống của tiểu Hoàng một chút.

Hắn biết tiểu Hoàng sẽ không nghe lời của hắn đâu nên nếu không thể trực tiếp quản được, hắn cũng mặc nó muốn làm gì thì làm.

Linh nhãn hoàng kim chiếu rọi vào thể nội của tiểu Hoàng, theo đó, hệ cơ xương, tim mạch đều hiển lộ rõ ràng ra trong mắt Khương Hy.

Hắn từ tốn kiểm tra tình huống của nó một chút, xác nhận chưa đến mức làm lung lay căn cơ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vươn hai tay ra bế tiểu Hoàng lên, nó liền có chút giật mình mở to mắt ra, đôi tai nhỏ lập tức dựng đứng lên để cảnh giác, toàn thân căng cứng lại như một khúc gỗ.

Sau khi nhìn thấy Khương Hy đang bế thì nó mới dần dần thả lỏng cơ thể ra rồi từ tốn áp người vào ngực, tiện thể cọ cọ vài cái chiếm tiện nghi.

Khương Hy cười cười đưa tay vuốt bộ lông mềm mại của nó rồi đi bộ đến chỗ cửa của chính điện. Ở đó, hắn có thể thấy được một vài vết máu đen đã sớm khô.

Lần trước hắn vào không thấy thì khả năng cao đây là máu của ba người Tuyết Giang Thiên Thu rồi. Thấy thế, hắn liền phất tay bắn ra một tia pháp lực trợ giúp chính điện tẩy rửa đi chút ‘vết bẩn’ này.

Không gian bên trong chỉ toàn một màu hoàng kim thần thánh, đột nhiên xuất hiện một vết máu khô như thế này thì quả thật mất mỹ quan, tẩy rửa mới là chuyện tốt.

Két!

Tiếng cửa kéo vang lên, Khương Hy từ tốn bước ra ngoài, đối diện với hắn là Nguyệt Sư đang nằm ngái ngủ, bộ dáng cực kỳ thả lỏng không chút phòng bị nào.

Đầu mũi còn nhô lên một quả bóng khí rất lớn. Theo hơi thở của nó hít vào thả ra thì quả bóng khí đó cũng co bóp rất nhịp nhàng.

Hắn chớp mắt vài ba cái rồi phì cười một tiếng, quả bóng khí kia liền vỡ nát, mí mắt Nguyệt Sư có chút hơi động rồi mở to, sát khí hùng hồn tỏa ra ngoài tứ phía.

Tóc gáy Khương Hy ngày tức khắc dựng đứng lên, hai chân vội vàng lùi ra sau vài bước, khóe miệng cũng cứng đờ lại không cử động nổi.

Chọc tỉnh ngủ thôi cũng tức giận đến thế?

Sát khí của Nguyệt Sư cực kỳ khủng khiếp, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ không trực tiếp kiểm soát thì sát khí của nó đủ để khiến tất cả tu sĩ dưới Nguyên Anh cảnh mất đi dũng khí của mình.

Nếu không phải Khương Hy bây giờ là chủ nhân của nó thì có khi cũng đã chết lặng ngay tại chỗ rồi cũng nên.

Nguyệt Sư tuy lớn tuổi nhưng cũng không đến mức già cả không nhận ra thiếu chủ nhà mình, thế là nó vội vàng thu hết sát khí của mình lại rồi mỉm cười nói:

“Thật có lỗi, để thiếu chủ hoảng sợ rồi”.

Khương Hy cười cười đáp:

“Không có gì, phòng bị cũng tốt, bất quá tu luyện đến cảnh giới của người rồi mà còn cần phải ngủ sao?”.

Nguyệt Sư cười ha ha mấy tiếng rồi nói:

“Để thiếu chủ chê cười rồi, ta ở đây lâu cũng có chút chán, trừ bỏ tu luyện ra thì cũng chỉ có ngủ thôi. Ngủ nhiều năm tự nhiên thành thói quen”.

Khương Hy gật gù đồng tình, tình huống của Nguyệt Sư đúng thật là có chút giống với khổ tu sĩ, chỉ có điều tình huống của nó là bị bắt buộc, còn khổ tu sĩ thì có thể lựa chọn chấm dứt ‘khổ’ cho mình.

Đột nhiên, con ngươi của Nguyệt Sư có chút hơi động nhìn thẳng về phía đôi mắt hoàng kim của Khương Hy, nó nói:

“Thiếu chủ, từ đầu người sở hữu con mắt đó?”.

“Cái này sao?”, Khương Hy chỉ tay vào mắt mình, sau đó liền kể lại tường tận mọi chuyện cho nó nghe.

Dựa theo lời của Tuyết Đế thì có vẻ như lão quen biết với Bạch Chân cùng tứ phương thần thú của Thiên Nguyệt Tông, hơn nữa ngữ khí lại lại khá ôn hòa, tựa hồ là người quen cũ của nhau. Vì vậy hắn cũng muốn hỏi kỹ Nguyệt Sư để tìm hiểu một số chuyện.

Ngoại trừ chuyện linh nhãn ra thì Khương Hy cũng đề cập đến những chuyện khác như chuyện Thánh Mẫu hạ sinh hay chuyện hắn giết Độc Bộ Tử Điểu.

Nguyệt Sư chăm chú nghe không sót lấy một chữ nào, sau đó nó trầm ngâm một đoạn tương đối lâu rồi nhìn Khương Hy có chút hơi quái gở.

Bản thân nó canh giữ tại Nhân Đàn này nhiều năm tự nhiên phải có sự đồng ý của Thánh Mẫu. Hơn vạn năm trước, nhờ Tuyết Đế giới thiệu, nó may mắn gặp được nàng. Nhưng nó không ngờ rằng thiếu chủ lại có thể trực tiếp được nàng triệu kiến.

Phải biết rằng Thánh Mẫu rất ghét nhân loại, năm đó Bạch lão tổ còn không được nàng triệu kiến mặc cho có quan hệ thân thiết với Tuyết Đế thì cũng biết được bản tính của nàng như thế nào.

Thế mà nàng lại đi triệu kiến thiếu chủ, hơn nữa lại còn rất thoải mái làm giao dịch nữa.

Nguyệt Sư sống vạn năm có dư nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ nghe được một chuyện khó tin như thế này. Nhưng nó nguyện ý tin, bởi Khương Hy là thiếu chủ của nó, chẳng lý nào thiếu chủ lại đi nói dối làm gì.

Khương Hy cũng cảm nhận được ánh mắt có chút không được bình thường của Nguyệt Sư nên liền khụ khụ vài tiếng rồi nói:

“Chuyện của ta có gì không ổn sao?”.

Nguyệt Sư điều chỉnh tâm tình lại một chút rồi mỉm cười đáp:

“Ta chỉ có chút ngạc nhiên thôi, chuyện Thánh Mẫu hạ sinh thì ta biết, dù sao dị tượng cũng rất rõ ràng nhưng thiếu chủ có thể gặp được nàng đúng thật là phúc ba đời”.

“Quả thực, nàng đúng là không dễ gì gặp người kIcFl ngoài, ta đứng trước mặt nàng cũng có chút hơi thụ sủng nhược kinh”, Khương Hy mỉm cười nói.

Không, ý ta là chuyện người còn sống trở về đây mới thực sự là kỳ tích.

Nguyệt Sư thầm nghĩ, sau đó nó chợt nhớ ra gì đó nên nói tiếp:

“Thiếu chủ, người lấy bộ xương của Tử Điểu Yêu Vương ra cho ta xem một chút”.

Khương Hy gật đầu, hắn điều động linh thức vào bên trong giới chỉ, ngay sau đó, bộ xương màu tím của Độc Bộ Tử Điểu liền hiện ra trước mắt.

Nguyệt Sư quan sát bộ xương này một chút rồi gật đầu, tiếp theo, nó đưa một ngón chân lên bắn một tia kim quang vào đó.

Khương Hy còn có chút thắc mắc không biết hành động đó là như thế nào nhưng qua khoảng một vài giây thì hắn cũng không cần phải hỏi nữa.

Hai mắt hắn đột nhiên tỏa sáng lên đầy thèm khát, hai tay có chút hơi run run đưa lên chạm nhẹ vào bộ xương của Độc Bộ Tử Điểu. Động tác rất cẩn thận, tựa như sợ sẽ làm hỏng nó đi vậy.

Bộ xương của Độc Bộ Tử Điểu vẫn là một màu tím như cũ nhưng khí tức phát ra lại cực kỳ mạnh mẽ, nó mang theo một đạo uy thế đáng sợ khó có thể tả nổi.

Khương Hy đương nhiên nhận ra đây là Nguyên Anh Uy, mặc dù đã có chút hơi nhạt đi nhưng Nguyên Anh Uy vẫn cứ là Nguyên Anh Uy, bởi nó đại diện cho sự tồn tại của Nguyên Anh cảnh.

Bộ xương của Độc Bộ Tử Điểu trước khi đưa cho Nguyệt Sư cũng chỉ như bộ xương của mọi Kim Đan Yêu Tướng khác thôi nhưng sau khi Nguyệt Sư xuất thủ thì nó đã trực tiếp hiện nguyên hình rồi.

“Làm thế nào . . . ?”, Khương Hy có chút không hiểu được hỏi.

Nguyệt Sư mỉm cười đáp:

“Thiếu chủ không cần ngạc nhiên, Tử Điểu Yêu Vương vốn là Nguyên Anh cảnh, chẳng qua trong thời gian này bị Thượng Dao Thiên Trì áp chế nên mới bị đánh rơi cảnh giới. Sau khi nó chết đi thì cảnh giới cũng không được khôi phục như ban đầu.

Nhưng cũng không phải không có cách, chỉ cần ta xóa bỏ đi liên kết của nó đối với bí cảnh này là được rồi”.

“Ngươi có thể làm được đến mức đó?”, Khương Hy ngạc nhiên nói.

Nguyệt Sư cười lớn đáp:

“Có thể, nhưng chỉ áp dụng được với vật chết, còn vật sống sờ sờ thì không thể nào. Thiếu chủ mau chóng thu Nguyên Anh cốt vào thôi, tránh cho Thượng Dao Thiên Trì cảm ứng được rồi trục xuất”.

Khương Hy gật đầu, sau đó liền động linh thức cho bộ xương kia vào lại bên trong giới chỉ. Chuyện này có chút hơi ngoài ý muốn nhưng không thể chối bỏ sự thật rằng dùng nguyên bộ xương của Nguyên Anh Yêu Vương làm pháp khí đúng thật là kích thích.

Thậm chí với ngần này có khi còn đủ để làm ra được pháp bảo cũng nên. Nhưng kể từ đó, vấn đề mới cũng bắt đầu phát sinh.

Ai có thể rèn được pháp khí với bộ xương Nguyên Anh Yêu Vương đây?

Câu hỏi này đúng thật là thừa bởi mọi Khí đạo tông sư trong thiên hạ đều có thể rèn được thượng phẩm pháp khí, có tài liệu là Nguyên Anh cốt thì xác suất thành công lại càng cao.

Bất quá, Nguyên Anh cốt lại là tài liệu luyện khí quá quý giá, giao cho Khí sư khác tự nhiên không yên lòng, mà Khương Hy lại càng không thông Khí đạo, đương nhiên không thể tự mình luyện rồi.

Chuyện tài liệu vừa được giải quyết xong thì chuyện rèn đúc lại phát sinh, làm hắn thật sự đau đầu không thôi.

Khương Hy đưa mắt nhìn sang Nguyệt Sư một chút rồi nói:

“Nguyệt Sư, ngươi biết luyện khí chứ?”.

Nguyệt Sư khụ khụ vài tiếng đáp:

“Thiếu chủ, ta không biết luyện, hơn nữa cũng không có cơ hội học tập”.

Khương Hy thở dài một hơi có chút thất vọng, đáng tiếc, Nguyệt Sư không biết, nếu không hắn cũng muốn để nó luyện chế giúp hắn.

Thời gian bao lâu không quan trọng bởi đã có chính điện rồi, thời gian ở bên trong này trôi qua rất chậm, tính toán chi tiết thì vẫn đủ thời gian để luyện ra một bộ đỉnh giai thượng phẩm pháp khí.

Nhưng thực tế cũng có chút tàn nhẫn, Nguyệt Sư không biết luyện khí. Hắn còn định hỏi thử liệu ở bên ngoài nó có quen biết ai không nhưng ngẫm lại nó lưu tại đây cũng đã vạn năm, bằng hữu của nó nếu không đạt đến trình độ phi thăng thì có khi cũng đã sớm tọa hóa rồi.

Đi một vòng lại về chỗ cũ, Khương Hy cũng có chút phiền não.

Nguyệt Sư dường như đoán ra được tâm tình của hắn nên cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ có thể đưa một ngón tay lên bắn ra một tia kim quang vào giới chỉ.

Khương Hy có chút hơi ngạc nhiên với hành động này nhưng khi dùng linh thức tản vào trong thì đại khái cũng hiểu được nguyên do rồi.

“Cảm ơn ngươi!”, hắn mỉm cười nói.

Nguyệt Sư cười cười mấy tiếng tiếp nhận, tuy rằng nó không giúp luyện khí được nhưng có thể giúp thiếu chủ không bị người ngoài dùng linh thức tra xét giới chỉ.

Tu vi của nó rất cao, là cấp bậc Yêu Hoàng nên phần lớn tu sĩ nhân loại tại Huyền Đô sẽ không thể nhìn xuyên vào bên trong được.

Đây cũng xem như là món quà cuối nó gửi đến thiếu chủ đi.

Sau đó, Khương Hy cùng Nguyệt Sư trao đổi thêm một số chuyện nữa rồi từ biệt nhau. Hắn cũng không dám nán thêm lâu ở ngoài này nữa, sợ sẽ chậm trễ kế hoạch.

Đương nhiên, Nguyệt Sư cũng không giữ lại làm gì, thiếu chủ đã gấp thì nó cũng sẽ không cản, ngược lại còn phất ‘chân’ tiễn Khương Hy trực tiếp ra đến cổng Nhân Đàn luôn.

Khương Hy quay người ngẩng đầu nhìn lại Nhân Đàn một chút rồi khom người hành lễ cảm tạ, tiếp theo, hắn trực tiếp dùng Nhân Gian Hành Tẩu để rời đi.

Nguyệt Sư ở trong Nhân Đàn cũng thấy được hành động này, khóe miệng nó liền cong lên đầy cảm khái.

Thiên Nguyệt Tông thật sự có người kế thừa rồi.

Nó cười đầy mãn nguyện nhưng không được bao lâu thì nụ cười này đột nhiên có chút hơi cứng đờ lại rồi tặc lưỡi một cái đầy tự trách.

“Lại quên mất nói chuyện tung tích của Nguyệt Kình cùng lão bất tử Nguyệt Dương rồi”.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.