Huyền Lục

Chương 556: Ta không cho phép



Khoảng thời gian kế tiếp trôi qua tương đối êm đềm, bởi vì biến cố thú triều từ khu vực hạch tâm nên đại đa số các tu sĩ nhân loại vẫn còn do dự không biết có nên tiến vào hay không.

Duy chỉ có các đại thiên kiêu là có lá gan để bước vào nhưng không được bao lâu thì lại ôm thương thế trở ra. Đến Diệp Vân Hy là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều cũng không chịu nổi được thì đừng nói đến những người khác.

Ngay khi biết chuyện này thì những tu sĩ còn lại càng tin tưởng khu vực hạch tâm là đầm rồng hang hổ nên quyết định không vào nữa.

Cứ như vậy, khu vực hạch tâm liền nghiễm nhiên trở thành cấm địa của Thượng Dao Thiên Trì, không ai dám ra vào, chỉ có thể lựa chọn quanh quẩn trong Thần Thụ hoặc khu vực nội vi để tìm kiếm cơ duyên thôi.

. . .

Thời gian như con thoi đưa, mới đó, lại thêm gần một tháng nữa trôi qua, giới hạn ba tháng của bí cảnh cũng chính thức đến hồi kết.

Các đội ngũ của đại thế lực gần như đã tề tụ tại một chỗ ban đầu chờ đợi cánh cổng khai mở để trở ra ngoài, thần sắc người nào người nấy đều mệt mỏi nhưng đồng thời ánh mắt cũng toát lên vẻ vui mừng khó giấu.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng đạt được thu hoạch không đến nỗi tệ.

Có người vui mừng thì tự nhiên cũng có người sầu não, bí cảnh mở ra là để tranh cơ duyên nhưng vấn đề cơ duyên có về tay hay không thì còn phải nhìn vào thực lực cá nhân.

Bất quá cũng không thể nói những người này không thu hoạch về được gì. Thượng Dao Thiên Trì lần này nguy hiểm thế nào thì ai cũng có thể nhìn ra, chỉ cần sống sót qua được thì làm sao lại là người đơn giản?

Xem như không cầm được cơ duyên thì lịch duyệt sinh tử lần này cũng đem về không ít cảm ngộ đâu.

Hiên Minh đứng ở trên một tảng đá cao rồi quan sát người ở tứ phương tề tụ về, hắn muốn tìm thử thân ảnh Khương Hy đang ở đâu nhưng đáng tiếc là nhìn suốt một khoảng thời gian dài rồi mà vẫn không tìm ra được.

Thượng Dao Thiên Trì chỉ có một cánh cổng, không ra bằng đường này thì chỉ còn cách vận dụng lực lượng vượt qua Trúc Cơ cảnh để bị trục xuất thôi.

Nhưng so với cách trước thì cách sau sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ, Khương Hy là người thông minh, hắn nhất định sẽ không chọn cách tự hại mình như thế.

Chưa kể có dùng cách sau thì cũng sẽ ra cùng chỗ với cách trước thôi, há cớ gì phải cực khổ thế?

“Lục tiên sinh, ngươi đang nhìn gì vậy?”, Chu Hữu Tài nói.

Giờ đây, dáng vẻ bên ngoài của hắn hoàn toàn tràn đầy sức sống, sắc mặt hồng thuận, đôi mắt có thần, trông khác hẳn hoàn toàn với bộ dạng tàn tạ của hơn một tháng trước.

Tính đến thời điểm này thì khoảng thời gian chịu phạt của hắn cũng đã kết thúc, Huyết Khế trên thân đương nhiên cũng tự động được giải trừ. Không còn Huyết Khế hành hạ, hắn tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Hiên Minh thu tầm mắt lại rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, hắn nói:

“Không có gì, ngắm cảnh lần cuối thôi”.

“Không đề cập đến nguy hiểm, Thượng Dao Thiên Trì đích thật sở hữu cảnh quan rất đẹp”, Tuyết Giang Thiên Thu từ tốn tiến đến nói.

So với Chu Hữu Tài thì sắc mặt của nàng vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn lắm nhưng chí ít cũng đã có thể tự do đi lại rồi.

Tuy nói nàng vẫn có thể nhờ cậy La Sơn Chấn Nghiêm cùng Chu Hữu Tài nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, không thể suốt ngày để hai nam tử luân phiên bồng bế được.

Đối với hai tên kia, đây có thể là một dạng hưởng thụ nhưng với nàng, đây là một chuyện mất mặt, cực kỳ mất mặt.

Hiên Minh nghe vậy liền gật nhẹ đầu, sau đó hắn chỉnh lý lại một số thứ rồi cùng với ba người các nàng tiến về chỗ cánh cổng để trở ra ngoài.

Cùng lúc đó ở đội ngũ của Cửu Tiêu Tông, Kế Trường Minh có chút chán nản dựa lưng vào gốc cây, hai mắt đầy suy tư nhìn trời nhìn mây không cố định tại chỗ.

Vân Tuyên Tiết thấy vậy liền có chút tò mò, nàng nói:

“Ngươi ngây người đó ra làm gì?”.

“Vô Nhai chạy hết cả tháng, tìm không ra, ta có chút hơi chán rồi đây”, Kế Trường Minh đáp.

Vân Tuyên Tiết khẽ cười vài tiếng, nguyên lai là chuyện này, sau đó cũng thuận mắt đưa qua tìm kiếm xem thử có thân ảnh của Khương Hy ở bên trong đám đông kia không.

Kỳ thực cá nhân nàng cũng rất hiếu kỳ xem Khương Hy đang ở đâu nhưng cũng như những người khác, nàng không tìm ra được hắn.

Nàng biết hắn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, một thân công phu ẩn nặc rất đáng sợ nhưng không ngờ lại đáng sợ đến mức quỷ không ngờ, thần không hay như thế này.

Nàng nói:

“Thượng Dao Thiên Trì chỉ có một đường ra, hắn nhất định sẽ đến đây nhưng có lẽ là dưới một nhân dạng hoàn toàn khác”.

Hai mắt Kế Trường Minh có chút hơi mở, hắn nhìn sang nàng nói:

“Ta cũng nghĩ đến chuyện đó, bất quá lại không cách nào tìm ra chân thân của hắn được, ta còn có chuyện muốn hỏi hắn đây”.

“Huyền Đô rộng lớn, bây giờ không gặp được thì về sau vẫn có cơ hội gặp lại được, người như Khương đạo hữu rất khó vô danh cả đời”, Bắc Liêu Thiên Cương từ tốn bước đến rồi mỉm cười nói.

“Chào tiểu công chúa xong rồi?”, Vân Tuyên Tiết đột nhiên hỏi.

Nghe vậy, khóe miệng Bắc Liêu Thiên Cương có chút hơi cứng lại, hắn liền khụ khụ vài tiếng đầy thất thố. Thấy thế, Vân Tuyên Tiết liền híp mắt lại đầy ý vị, bộ dáng tựa hồ như muốn hóng chuyện đến nơi rồi.

Bắc Liêu Thiên Cương cơ bản hiểu được tính tình nàng, gần như cùng đức hạnh với nhị trưởng lão, đều là những người chuyên hóng hớt chuyện vui.

Nhưng không thể để mất phong thái đại sư huynh được, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:

“Đã chào xong, ngược lại, hai người các ngươi cũng nên đi chào hỏi các thế lực khác một tiếng đi chứ, sao suốt ngày chỉ có mỗi ta đi vậy?”.

“Ai bảo ngươi là lĩnh đội”, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết nhún vai đồng loạt đáp.

Bắc Liêu Thiên Cương cũng không còn cách nào, hắn đưa tay lên lay lay mi tâm một chút rồi nói tiếp:

“Thôi, bỏ qua chuyện đó đi, mặt khác, thương thế trên người khác ngươi sao rồi?”.

“Không có vấn đề gì”, Kế Trường Minh đáp.

“Ta cũng không sao”, Vân Tuyên Tiết nói.

Bắc Liêu Thiên Cương gật đầu xác nhận, thú thật thì lần tiến vào Thượng Dao Thiên Trì lần này cũng có chút đen đủi, một đội ngũ năm mươi người nhưng đến cuối cũng chỉ có sáu người còn sống.

Tuy rằng so với những thế lực khác cũng không kém hơn bao nhiêu nhưng so với lịch đại tiền bối thì kém xa rất nhiều.

Chí ít trước khi bọn hắn tiến vào thì cổ tịch ghi nhận con số rời đi Thượng Dao Thiên Trì ít nhất trong lịch sử của tông môn là mười lăm người. Còn bây giờ, cái vị trí đó đã chính thức về tay bọn hắn rồi.

Sự việc cũng chưa dừng tại đó, cách đây hai ngày, bọn hắn còn bị sát thủ Dạ Ma tập kích nữa, mặc dù không ai bỏ mạng cả nhưng người nào người nấy đều mang thêm thương thế trên thân. Hai ngày sau đó toàn bộ đều luôn rơi vào tình trạng phòng bị không ngừng nghĩ.

Đến tận bây giờ thì tinh thần cũng mệt mỏi cực độ rồi, chỉ mong muốn rời khỏi càng nhanh càng tốt thôi.

Bắc Liêu Thiên Cương còn muốn nói gì đó nữa thì đột nhiên, không khí bắt đầu chấn động, thiên địa linh khí ngay lập tức như triều lũ liền tụ hội hết vào một điểm giữa không trung rồi khai mở ra thông đạo cao mười mét.

Không khí chấn động không ngừng, không gian như muốn nứt vỡ ra thành từng mảng, từng tiếng ầm ầm văng vẳng khắp đất trời.

Cổng ra đã mở!

Bắc Liêu Thiên Cương nuốt ngược lời định nói vào bên trong, sau đó quay lưng lại ra hiệu cho ba đệ tử nội môn khác tập hợp lại rồi cùng nhau trở ra.

Thứ tự trở ra cũng không có gì quá đặc biệt, vào như thế nào thì ra như thế đó thôi, bắt đầu từ các đại thế lực, sau đó là mới đến thế lực nhất lưu, sau cùng tự nhiên là tán tu cùng tông môn nhỏ yếu.

Tại đoàn người Thư Viện, Hiên Minh cùng ba người Tuyết Giang Thiên Thu cùng tiến vào bên trong vòng xoáy thông đạo kia. Trước khi hoàn toàn rời đi, Hiên Minh cũng cố tình thả cước bộ chậm một chút để quan sát ở phía sau.

Đột nhiên, hai mắt hắn có chút hơi lóe lên một tia tinh quang rồi biến mất, khóe miệng như có như không mỉm cười đầy ý vị.

Không gian xung quanh trong chốc lát hóa thành một màu trắng tinh sáng chói rồi dần dần mờ nhạt lại hiển lộ ra quang cảnh một rừng cây, lượng thiên địa linh khí ở xung quanh cũng mỏng hơn khá nhiều.

“Ra ngoài rồi”, Hiên Minh thì thào nói.

Sau đó, hắn nhanh chóng cùng với ba người Tuyết Giang Thiên Thu cùng tế ra phi kiếm để trở về Lạc chu nhưng vừa bay lên không được bao lâu thì một luồng uy áp khổng lồ từ trên trời đột nhiên ép thẳng xuống bên dưới.

Bất kỳ ai đang phi hành gần như đều ngã khỏi phi kiếm rơi xuống đất. Hiên Minh gần như dựng đứng cả lông tơ lên rồi vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, thần sắc đầy kinh hãi.

Nguyên Anh Uy!

Đạo uy áp ép toàn bộ các đệ tử Trúc Cơ rơi khỏi bầu trời kia chính là Nguyên Anh Uy. Lúc này, một thân ảnh bất chợt xuất hiện ra giữa trời, khí thế bàng bạc như muốn hủy diệt cả thiên địa.

“Đoạn Sinh, lão già ngươi muốn gây chiến sao?”, một thanh âm lạnh lùng khác đột nhiên vang lên.

Theo đó, thân hình của một lão bà lớn tuổi lăng không xuất hiện giữa trời cao, toàn thân có chút hơi còng lại, hai mắt sắc lẻm như ánh kiếm nhìn về phía trước.

Đoạn Sinh là một trung niên nhân béo mập không khác gì Lục Thần Du, toàn thân hắn cũng thấp hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ cũng chỉ tầm một mét rưỡi là cùng nhưng khí thế của hắn lại cực kỳ bá đạo.

Khí thế của hắn hòa vào thiên địa tựa như một thanh đại đao treo lên ngang cổ của từng người một, cực kỳ bức nhân.

Đoạn Sinh lạnh giọng nói:

“Lão thái bà, ta không có thời gian đi gây sự với ngươi”.

Sau đó, hắn quay xuống dưới quát:

“Khương Vô Nhai, bước ra đây!”.

Tiếng quát lớn như kinh thôi, một tiếng vừa ra là phong bạo nổi lên không ngừng, những đệ tử vừa bước ra khỏi cánh cổng kia không được bao lâu liền bị phong bạo quật đến loạng choạng đứng không vững.

Đương nhiên, phong bạo cũng không diễn ra quá lâu, chỉ trong một hơi thở kể từ lúc xuất hiện, phong bạo trực tiếp biến mất đi.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi có một số người sẽ không ngồi yên để Đoạn Sinh ‘bắt nạt’ đệ tử nhà mình.

Trên bầu trời cao kia, trừ bỏ Đoạn Sinh cùng lão bà đó thì bây giờ đột ngột xuất hiện thêm mười lăm bóng người khác nữa, khí tức bất thình lình đều thuộc về hàng ngũ Nguyên Anh cảnh.

Các đệ tử ở bên dưới không quản tình huống thế nào, nhìn thấy lão tổ Nguyên Anh cảnh thì chỉ có một hành động duy nhất mà thôi.

“Tham kiến chư vị lão tổ”, toàn thảy đệ tử không hẹn mà cùng ôm quyền khom người hành lễ, muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính.

. . .

Trên trời.

Mười lăm vị lão tổ mới xuất hiện đồng loạt bao vây Đoạn Sinh lại, sắc mặt bình thản không biểu lộ gì ra nhưng lại khiến cho Đoạn Sinh âm thầm đổ mồ hôi hột ở sau lưng.

Khí thế của hắn bá đạo thì bá đạo nhưng cũng không thể nào đi so được với tổng thể mười sáu người còn lại. Vì vậy, hắn liền thu khí thế của mình về rồi tản thần thức xuống bên dưới để tìm thân ảnh Khương Hy.

Nhưng một lần nữa, hành động của hắn lại bị gián đoạn, hắn liền cau mày nhìn về phía trước rồi nói:

“Đại tiên sinh, ngươi muốn làm gì?”.

Trác Nhiên từ tốn bước ra phía trước rồi mỉm cười gật đầu chào hỏi vị lão bà kia. Lão bà kia thấy thế liền gật nhẹ đầu rồi lui lại phía sau.

Hắn hướng Đoạn Sinh cười cười vài tiếng có chút ngây ngô rồi nói:

“Đoạn trưởng lão, ngươi không nên quá phận”.

Đoạn Sinh híp mắt lại nhìn xDjJe Trác Nhiên.

“Đại tiên sinh, ta biết ngươi muốn bảo vệ Khương Vô Nhai nhưng đây là chuyện riêng của Thiên Đao Môn, mong tiên sinh không can dự vào”.

“Thứ lỗi cho, ta không cho phép”, Trác Nhiên cười cười nói.

Nghe vậy, những vị lão tổ khác cũng có chút hơi ngạc nhiên. Nhậm Trác Nhiên làm người thế nào thì đại đa số mọi người đều biết.

Đó là hắn rất lười chiến đấu, để hắn xuất thủ không hề dễ một chút nào.

Tương truyền từ trước đến nay có rất nhiều cao thủ tứ phương tìm đến hắn để thách đấu nhưng đều bị nhẹ nhõm khước từ. Thậm chí có người kiên trì thách đấu liên tục cả trăm năm thì hắn cũng kiên trì từ chối cả trăm năm.

Chuyện này cũng được xem là một chuyện tương đối nổi tiếng trong tu chân giới nhưng cũng không vì thế mà mọi người cho rằng hắn yếu không dám tiếp chiến.

Đường đường là đệ tam nhân của Thư Viện, thực lực chỉ dưới mỗi Phu Tử cùng Thần Cơ lão nhân thì ai lại dám khinh thường được.

Cho nên khi chính miệng hắn nói ra bốn chữ ‘ta không cho phép’ thì phong vân đã bắt đầu nổi lên rồi.

Lần đầu tiên trước thế nhân, đại tiên sinh muốn động thủ.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.