Cực Tây - Vùng đất huyền bí nhất của Huyền Đô Đại Lục, thậm chí đến Vạn Thú Sơn Mạch hay các khu vực cấm địa khác cũng không thể huyền bí bằng.
Kể từ sau trận đại chiến Chính - Ma hai ngàn năm trước, Cực Tây đã trở thành địa bàn hoạt động của Ngũ Đại Ma Đạo, đến tận nay, hình dáng xưa cũ của nó như thế nào có thể đã không còn mấy người hình dung ra được nữa.
Trong số năm địa giới của Huyền Đô Đại Lục, Cực Tây là rộng nhất, lớn nhất và cũng là nơi khô cằn nhất. Cảnh quan phổ biến nhất ở nơi đây chính là trọc địa cùng hoang mạc. Màu sắc phổ biến nhất ở nơi đây không phải vàng thì cũng là nâu.
Tại miền bắc của Cực Tây, nơi đây tồn tại một dãy núi cao đầy cát cùng sỏi đá, dãy núi này không có lấy một bóng cây xanh nào cả, nhiều lắm cũng chỉ là vài khúc xương rồng nhỏ bé là cùng.
Dãy núi này cao như một tấm bình phong của thiên địa, đến mức có thể cắt ngang địa hình của Cực Tây, phân biệt hai bên ra thành hai thái cực. Bên ngoài là hoang mạc, bên trong không ngờ lại là một vùng hắc ám.
Vượt qua dãy sơn mạch này là một vùng đất tăm tối, bầu trời luôn luôn xuất hiện mây đen, thi thoảng trên tầng mây còn lóe lên chớp cùng tiếng sấm rền không ngừng.
Trung tâm của vùng đất tăm tối này là một khối kiến trúc màu đen vô cùng khổng lồ, tuy rằng mọi thứ đều có màu đen nhưng họa tiết cùng chạm trổ ở bên trên lại tinh tế một cách lạ thường.
Khối kiến trúc này không những rộng lớn mà còn kéo dài đến mấy trăm dặm, càng tiến vào trung tâm thì khối kiến trúc này lại càng cao, tựa như tòa tháp, cho đến khi chúng đâm xuyên qua bầu trời thì không còn ai thấy được bên trên nữa rồi.
Khối kiến trúc cao không thấy đỉnh này có tên là Ma Tháp, đồng thời cũng là khu vực hạch tâm của một trong Ngũ Đại Ma Đạo - Đại Ma Thiên Cung.
Cùng thời điểm này ở một nơi nào đó trong Ma Tháp, có một nữ nhân trẻ tuổi đang trầm mình xuống dưới hồ nước.
Nửa bầu ngực của nàng chìm xuống bên dưới, nửa còn lại thi thoảng lại nhấp nhô lên trên, toàn thân nàng thả lỏng ngả người ra dựa vào thành đầy sảng khoái, trên mặt vẫn luôn tồn một đạo tiếu dung không rõ ý vị.
Hồ nước bốc lên một đạo khói trắng mờ ảo che đi mất dung mạo của nàng nhưng lại khó lấp đi được thân hình tuyệt mỹ kia.
Đồng thời, xung quanh nàng như có như không tồn tại một loại hương khí màu hồng nhạt rất mê luyến. Bằng chứng là hai thị nữ ở phía sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng đến ngây ngẩn, con mắt không rõ tiêu cự.
Nàng không để tâm đến hai thị nữ phía sau mấy, cánh tay nàng từ tốn rời khỏi mặt nước đặt lên thành hồ rồi chống đầu đầy suy tư, cánh tay còn lại vươn lên vân vê lọn tóc một chút cho đỡ trống vắng.
Ánh mắt nàng như có như không nhìn về phía tấm ngọc bài đặt trên thành hồ một chút rồi mỉm cười đầy mị hoặc.
“Khương Vô Nhai . . . Khương công tử . . . Tên không tệ”, nàng lẩm bẩm nhỏ tiếng.
Đồng thời, một đoạn ký ức tại núi tuyết bất chợt ùa về, khi hai con người trần trụi cuốn lấy nhau giữa thiên địa trắng xóa. Khóe miệng nàng lại càng cong lên hơn, ý cười cũng nhiều hơn vài thành.
Nữ nhân này không phải ai xa lạ ngoài Văn Đồng Quỳ Liên, chỉ có nàng mới có đủ tư cách để tiến vào sâu bên trong Ma Tháp, hơn nữa lại còn ở tầng rất cao.
Tại Ma Cung, Ma Đế ở trên đỉnh của Ma Tháp, còn những người còn lại thì ở càng cao tự nhiên địa vị cũng cao không kém.
Nơi Quỳ Liên đang ngâm mình đây tự nhiên thuộc quyền sở hữu của nàng, hơn nữa lại còn là một phòng rất nhỏ trong một khoảng khuôn viên lớn do nàng làm chủ. Chưa kể, từ hồ nước này nhìn ra thì gần như đã tiềm cận với tầng mây đen trên bầu trời rồi.
Địa vị của nàng tại Ma Cung không cần nói cũng biết, cao dọa người.
Hôm nay, Quỳ Liên rất cao hứng, bởi nàng đã hoàn thành xong mục tiêu thứ hai trên con đường tu hành, chính là đoạt lấy ngôi vị đệ nhất của Thập Ma.
Trong quá khứ, nàng là đệ nhị nhân, đứng sau Thánh Tử của Huyết Sát Thần Giáo. Bất quá từ sau khi Nhân Gian Mị Thể hoàn toàn được khai mở thì tốc độ tu hành lẫn chiến lực của nàng đều tăng mạnh một cách thất thường.
Tuy nói tu hành trước Nguyên Anh cảnh phụ thuộc khá nhiều vào phẩm chất linh căn nhưng nàng có thể cảm nhận được thể chất của nàng có thể phá bỏ được quy luật này.
Nàng là Nhân Gian Mị Thể, có thể mị hoặc vạn vật trong nhân gian, không loại trừ thiên địa linh khí. Nàng có cảm giác thiên địa linh khí bị nàng mị hoặc nên mới tiến nhập thể nội nhanh hơn so với bình thường.
Hơn nữa mỗi khi đấu pháp, Nhân Gian Mị Thể kích hoạt một đòn tấn công không khác gì công kích tinh thần lên đối phương. Mỗi đòn tấn công đối phương xuất ra đều yếu đi hẳn một đến hai thành không rõ nguyên nhân, tựa như đang sợ sẽ làm nàng đau vậy.
Thân là người được nuôi dưỡng trong môi trường thiết huyết của Ma Đạo thì không lý gì nàng lại đi tin thuyết pháp vớ vẩn đó, nàng biết đây là hiệu quả của thể chất mình.
Trải qua mấy năm làm quen, sáng sớm nay nàng đã tự mình đi tìm Thánh Tử của Huyết Giáo đánh một trận.
Kết quả không cần phải nói nhiều, nàng thắng một chiêu, chính thức trở thành người đứng đầu trong hàng ngũ Thập Ma. Mặc dù còn hơi sớm nhưng nàng tin trong buổi chiều này toàn bộ Cực Tây sẽ biết chuyện thôi.
Mặt khác, nàng cũng vừa mới nhận được một tin khá thú vị đến từ Quan Nhân Các cùng tình báo riêng của Ma Cung.
Thập Đại Thiên Kiêu của Chính Phái đời này vẫn chưa lên được danh sách, phải đợi đến cuối năm mới được. Nhưng quan trọng hơn là nàng nghe được một cái tên rất thú vị.
Khương Vô Nhai.
Họ Khương không phải họ quá đặc biệt, thậm chí có khi còn có chút phổ thông nhưng nàng không biết nhiều người họ Khương.
Người duy nhất có thể làm nàng liên tưởng đến cũng chỉ có mỗi ‘Khương công tử’ thôi. Sau đó, nàng cẩn thận xem xét tình báo của Quan Nhân Các một chút.
Liên quan đến mô tả ngoại hình cùng chiêu thức, thần thông, nàng nghiên cứu phi thường kỹ, đồng thời cũng thử áp những tiêu chuẩn này lên trên người INrfAD vị ‘Khương công tử’ kia.
Không ngờ, chúng lại khớp đến khó tin, nhất là ở mặt chiêu thức cùng thần thông.
Ngoại hình của Khương Vô Nhai như thế nào thì nàng không rõ, chỉ biết Quan Nhân Các đề cập đến hai chữ ‘đẹp trai’, đồng thời con ngươi cũng là một màu hoàng kim rất nổi bật.
Đối với mô tả ngoại hình này, nàng trực tiếp cho qua, dù sao nàng hiểu trên người hắn có một lớp kết giới Ảo Thuật rất mạnh, muốn phá Ảo Thuật của hắn rồi mô tả ngoại hình thì ít nhất phải cần cấp bậc trưởng lão Kim Đan cảnh đi theo.
Nhưng nếu làm như vậy thì Quan Nhân Các đã đi ngược lại với quy củ do chính mình tạo ra rồi. Tại Huyền Đô Đại Lục, quy củ vẫn luôn là hai chữ có sức nặng rất lớn, nó giúp cho thế giới này vận hành không bị lệch khỏi quỹ đạo.
Quay lại chuyện cũ, người ta thường nói trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, điều này cũng có thể áp dụng được cho Quỳ Liên.
Thông tin của Quan Nhân Các tuy rằng có chút khiếm khuyết không rõ ràng nhưng nàng cơ bản có thể tin rằng ‘Khương công tử’ chính là Khương Vô Nhai. Bởi nàng tin rằng, trên đời này không có ai có thể tiếp xúc với hắn ‘gần’ được như nàng đâu.
“Ngày sau gặp mặt hắn có lẽ phải trêu một chút mới được”, nàng thầm nghĩ, đôi mắt lóe lên một tia tinh quang có chút ranh mãnh.
Sau đó, nàng thu nụ cười lại rồi từ tốn đứng dậy tiến về phía trước, mái tóc suôn mượt như thác đổ chạm nhẹ lên mặt nước rồi lướt đi một đoạn tạo thành gợn sóng rất đẹp mắt.
Hai mắt nàng bình tĩnh dõi ra bên ngoài để ngắm cảnh, đồng thời bên trong cũng sinh ra một cỗ chán ghét đến cùng cực.
Cảnh bên ngoài thật sự rất âm u, Ma Tháp lại rất cao, quang cảnh nhìn ra xa đáng lý ra phải rất đẹp, rất hoàn mỹ nhưng không, cảnh vật ngoài kia quá tiêu điều, không có chút sức sống nào cả.
Càng nhìn, nàng lại càng ghét cái quang cảnh này. So với cảnh đồng tuyết trắng ngày trước nàng nhìn từ Thiên Nhai Sơn Mạch thì cảnh quang này quá kém xa.
Đồng tuyết tuy nói cũng tiêu điều nhưng chí ít, nó vẫn tràn đầy sức sống hơn so với cái gọi là hoang mạc bất tận.
Đột nhiên, một tiếng cửa mở vang lên, nàng có hơi nhẹ nhàng quay người lại đưa mắt nhìn lên trước.
Thị nữ vừa mở cửa kia vừa vặn bắt gặp lấy ánh mắt nàng thì sắc mặt không tự chủ đỏ ửng lên một tầng, sau đó liền vội vàng cúi đầu xuống hít vào sâu một hơi rồi cung kính nói:
“Tiểu thư, Ma Đế đại nhân cho gọi”.
“Ta biết rồi, bảo người chờ một chút”, Quỳ Liên nhàn nhạt nói.
Thị nữ khom người hành lễ, biểu thị đã biết, sau đó liền đưa mắt sang hai thị nữ khác đang quỳ ở trên sàn rồi hắng giọng một cái để báo hiệu.
Hai thị nữ kia bất chợt tỉnh giấc, liền vội vàng khom người lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua thị nữ mới vào kia tựa như đang nhận tín hiệu, sau đó liền đồng loạt gật đầu.
Quỳ Liên nhìn nhiều cảnh này đã quen, nàng cũng chẳng có chút lạ lẫm với cách truyền đạt thông tin như thế này giữa các thị nữ với nhau.
Tại Ma Cung, nếu không phải phục thị chủ nhân có địa vị đặc thù thì tu vi của nữ tỳ cũng chỉ trong Luyện Khí cảnh là cùng.
Về lý thuyết thì chỉ cần bước vào Luyện Khí cảnh trung kỳ là có thể truyền âm nói chuyện nhưng chuyện này can hệ đến cường độ linh thức rất lớn, cho nên trên thực tế, phải đến Trúc Cơ cảnh thì tu sĩ mới nghĩ đến việc truyền âm.
Những thị nữ này không nói với nhau bằng lời nhưng thông qua ánh mắt, các nàng có thể đọc ra được rất nhiều thông tin, vừa vặn cũng có thể bảo trì yên tĩnh giúp chủ tử mình phục vụ.
Quỳ Liên từ tốn bước chân rời khỏi hồ nước rồi dang rộng hai tay sang bên, pháp lực màu tím đầy huyền bí của nàng ngay lập tức tuôn ra hong khô lấy cơ thể, mái tóc dài tung bay nhẹ nhàng rồi rũ nhẹ xuống như một tòa thác.
Hai nữ tỳ kia thấy thế liền nhanh chóng tiến đến bên cạnh rồi trợ giúp nàng mang y phục cùng chỉnh trang đầu tóc lại, động tác phi thường lanh lẹ, hơn nữa lại còn sử dụng linh lực để trợ giúp nữa nên chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã đâu vào đấy.
Quỳ Liên rảo bước tiến đến một chiếc gương lớn rồi nhìn vào bên trong, xác nhận bản thân đã đủ hài lòng rồi mới đi ra ngoài tiến về phía chính điện của Ma Cung.
Tuy nói Ma Đế sống tại nơi cao nhất trong Ma Tháp nhưng chính điện không bao giờ nằm ngay tại đỉnh tháp, ngược lại, nó chỉ vừa vặn nằm ngang với tầng mây là hết mức.
Chính điện rất rộng lớn, hơn nữa còn trải dài đến cuối cùng. Đồng dạng như Ma Tháp, càng tiến về sau thì chính điện lại càng xuất hiện thêm nhiều bậc thang, cho đến khi bậc thang tụ hội về đỉnh thì nơi đó lại hiện ra một bảo tọa.
Bảo tọa này cũng có màu đen nhưng họa tiết chạm trổ vẫn cứ như cũ, rất tinh xảo.
Ngồi ngay trên bảo tọa bây giờ là một trong những đại năng đỉnh cao nhất của Ma Đạo nhất mạch - Ma Đế.
Nhìn qua thì Ma Đế cùng tương đối lớn tuổi rồi, râu tóc bạc trắng không khác gì Thương Nguyên chân nhân, trên thân lại mang một bộ trường bào màu trắng phi thường nổi bật với khung cảnh.
Đáng chú ý nhất là đôi mắt của lão. Đôi mắt của lão có một màu tím phi thường huyền diệu, càng nhìn vào đôi mắt đó thì tựa như linh hồn đang bị cuốn vào bên trong vậy.
Nhìn chung, bộ dạng của Ma Đế có chút không tương xứng với cái tên của lão lắm, ngược lại trông lão giống một cao nhân đắc đạo ẩn thế hơn.
Quỳ Liên từ tốn tiến đến gần rồi nửa quỳ khom người hành lễ.
“Liên nhi xin thỉnh an Ma Đế đại nhân”.
Ma Đế thấy nàng liền mỉm cười, ánh mắt nhu hòa đi không ít, sau khi nàng hành lễ thì ánh mắt lão lại lộ vẻ không hài lòng một chút nào, lão liền đứng dậy đi về phía trước.
Trong chớp mắt, thân hình lão đã xuất hiện trước người nàng rồi từ tốn đỡ nàng đứng dậy, lão mỉm cười hiền từ nói:
“Liên nhi, đã nói rồi, khi chỉ có hai chúng ta thì con nên gọi lại cho đúng mới phải”.
Nghe vậy, Quỳ Liên liền thay đổi sắc mặt, từ ngạo khí, cung kính bất chợt đổi sang ngây thơ thuần khiết, thậm chí có chút nũng nịu rồi vươn tay ôm lấy lão.
Nàng nghiêng đầu từ tốn áp vào ngực rất thân thiết rồi cười mấy tiếng nói ra:
“Vâng, gia gia”.
. . .
. . .
PS: Cảm ơn bạn Trucchap đã Donate!
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!