Huyền Lục

Chương 563: Ngoại truyện - Quỳ Liên (2)



Nghe đến hai chữ ‘gia gia’, Ma Đế liền bật cười hiền hòa rồi đưa tay lên xoa đầu Quỳ Liên một chút. Cánh tay của lão tuy đã xuất hiện một chút nhăn nheo nhưng không đạt đến tình trạng khô gầy của một lão nhân, hiển nhiên, thọ nguyên của lão vẫn còn rất nhiều.

Quỳ Liên rất hưởng thụ cảm giác này, nàng liền nhắm hai mắt lại rồi hưởng thụ sự nuông chiều quen thuộc này từ gia gia.

Một lát sau, nàng buông lão ra rồi mỉm cười nói:

“Gia gia, người gọi con đến đây có việc gì không?”.

“Chẳng lẽ ta không được gặp con sao?”, Ma Đế cười đáp.

Quỳ Liên đưa mắt nhìn lão có chút ranh mãnh, nàng nói:

“Tu vi của gia gia thâm hậu như vậy thì người nhìn con lúc nào chẳng được, đâu nhất thiết phải gọi thẳng lên nha”.

Ngụ ý của nàng vẫn như cũ, là muốn hỏi mục đích của Ma Đế.

Ma Đế nhìn nàng có chút thả tay, thông thường, trưởng bối sẽ cực kỳ vui vẻ nếu hậu bối trong nhà là một đứa trẻ thông minh nhưng trong trường hợp này thì lão lại có chút buồn thảm thương.

Môi trường của Ma Đạo nhất mạch thiếu khuyết tình thương, chỉ có mạnh mẽ đề thăng cho bản thân mình thôi, Ma Đế hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Nhưng lão sống cũng đủ lâu rồi, nhìn cũng đủ nhiều, trải nghiệm cũng không hề thiếu. Lão biết đề thăng bản thân mình có rất nhiều cái tốt nhưng một ngày bước vào Nguyên Anh cảnh thì thủ đoạn của Ma Đạo cũng yếu đi rất nhiều rồi, thay vào đó vẫn là cảm ngộ.

Người ta thường nói một ngày tu hành thì nên trảm tận nhân quả, vô luận là địch nhân hay tình thương để tránh vướng bận trong lòng.

Ma Đế làm được điều đó nhưng lão chưa vội làm. Lão muốn trải nghiệm lại một số chuyện mà lúc còn trẻ lão đã bỏ qua để đề thăng bản thân mình, trong đó, chăm sóc Quỳ Liên chính là chuyện quan trọng nhất.

Lão nhìn nàng một chút rồi mỉm cười, hai tay chắp sau lưng nói:

“Ta gọi con lên cũng không có chuyện gì nhiều, chỉ đơn thuần muốn chúc mừng con đã giành thủ tọa của Thập Ma thôi”.

“Người nói thật?”, Quỳ Liên khoanh tay trước ngực nói, ánh mắt vẫn mang chút hoài nghi.

Ma Đế đại khái hiểu đứa cháu gái này của mình, không hoài nghi thì không sống được nhưng cũng nhờ vào loại tính cách này nên nàng mới có thể tồn tại đến tận bây giờ.

Lão nói:

“Được rồi, con thắng, trừ bỏ chúc mừng ra, ta còn hai chuyện nữa muốn nói với con”.

Ánh mắt của lão đột nhiên chuyển sang có chút hơi nghiêm túc, Quỳ Liên đồng dạng cũng thay đổi lại tâm trạng cùng biểu cảm của mình.

Nếu chỉ đơn giản là chuyện thân tình thì nàng nũng nịu cỡ nào cũng được nhưng một khi lão nghiêm túc thì chuyện này có lẽ liên quan đến Ma Cung.

Ma Đế xác nhận nàng chuẩn bị đầy đủ tinh thần rồi thì mới nói tiếp:

“Nhân Gian Mị Thể của con đã được khai mở mấy năm, con có thể tự do khống chế chưa?”.

Nghe vậy, Quỳ Liên liền nhẹ nhàng gật đầu rồi buông lỏng hai tay thả hương khí hồng phấn của mình ra bên ngoài, sau đó nàng cẩn thận điều chuyển số hương khí đó di chuyển đến bất cứ nơi đâu mình muốn, động tác thành thạo vô cùng.

Cuối cùng, nàng từ tốn để số hương khí đó nhập trở về cơ thể của mình một cách thuận lợi. Ma Đế quan sát đầy đủ quá trình nên không cần nàng nói thì lão cũng hiểu tạo nghệ của nàng rồi.

“Khống chế được là tốt, ban nãy ta cùng chư vị trưởng lão đã bàn bạc xong xuôi. Thể chất của con đã khai mở, đồng thời vị trí thủ tọa cũng đã tự mình thu được, chúng ta tán thành cho con được phép hủy hôn”.

Quỳ Liên gật nhẹ đầu, ánh mắt lướt qua một tia kinh hỉ nhưng được giấu đi rất sâu. Tình huống này đại khái cũng được nàng dự đoán từ trước rồi.

Cao tầng của Ma Cung rất thực dụng, chỉ cần lợi ích trước mắt cùng lợi ích tiềm năng đủ lớn thì xem như có đánh mặt đồng đạo cũng chẳng hề gì.

Bất quá đối tượng bị đánh mặt có chịu dễ dàng bỏ qua không thì không chắc được, nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

“Hoắc Kinh Lâu sẽ không dễ dàng gì chấp nhận chuyện này”.

Hoắc Kinh Lâu là tên của Thánh Tử Huyết Sát Thần Giáo thế hệ này, đồng thời cũng là bại tướng trong tay nàng sáng sớm nay.

Bản thân nàng cùng hắn vốn không có thù oán hay gì, vốn dĩ cũng chỉ như bằng hữu với nhau thôi nhưng kể từ khi có hôn ước thì hắn lại quá phận, một lòng muốn đem nàng làm của riêng.

Nàng có ngạo khí của riêng mình, cá nhân nàng cũng muốn chiếm hữu kẻ khác nhưng đáng tiếc, kẻ đó không phải Hoắc Kinh Lâu.

Mà kể cả nàng có cảm giác với hắn đi chăng nữa thì vẫn như cũ, bản tính chiếm hữu của nàng vẫn rất lớn, đám nữ nhân vây quanh hắn cũng rất phiền, nàng đi xử lý cũng rất mệt mỏi.

Đương nhiên, đây chỉ là huyễn tưởng thôi, thực tế nàng đã chẳng thích hắn nổi rồi nhưng với bản tính cố chấp thì hắn sẽ không đơn giản chấp nhận sự việc lần này đâu.

Con người vốn là một kẻ tham lam, Hoắc Kinh Lâu lại càng là hiện thân của con người.

Ma Đế có địa vị rất cao, lão để mắt đến là thái độ của giáo chủ Huyết Giáo chứ không phải mặt mũi của Hoắc Kinh Lâu, một đời lão thấy quá nhiều Thánh Tử cùng Thánh Nữ rồi.

Lão bình tĩnh vuốt râu nói:

“Tuy nói Hoắc Kinh Lâu không sở hữu thiên phú cao bằng con nhưng thủ đoạn cũng không tồi, trước đó hắn có thể ngồi vào cái ghế thủ tọa cũng không phải chỉ nhờ vào cái danh của người tiền nhiệm. Hắn còn trẻ, ngạo khí rất cao, nhất định sẽ không chịu đựng được thất bại.

Bất quá cũng không sao, ta chỉ cần tăng thêm một điều kiện để nối lại hôn ước thì hắn sẽ tự động ngoan ngoãn ngay, vừa vặn cũng để trấn an giáo chủ Huyết Giáo một chút”.

Vừa nghe tin được hủy hôn ước xong, nay lại phải nghe lại mấy chữ ‘nối lại hôn ước’ thế này thì Quỳ Liên cao hứng không nổi bất quá nàng cũng hiểu cho gia gia của mình.

Đối nội thì dễ, đối ngoại mới đau đầu.

Ma Đạo nhất mạch bây giờ không thể xuất hiện vết nứt được, nếu không làm sao có đủ lực để đi đánh với Chính Phái cùng Hoàng Triều đây.

Huống hồ, nàng cũng hiểu rõ gia gia là một người như thế nào, chuyện gì đã bị bác bỏ thì tuyệt không có đường nối lại. Gia gia nói nối lại chẳng qua chỉ là một kế hoãn binh vô thời hạn mà thôi.

Nàng ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt lóe lên tinh quang rồi nhoẻn miệng cười nói:

“Điều kiện của người sẽ không phải là để hắn đánh tiếp với ta chứ?”.

Ma Đế cười vang một tiếng, hai mắt đầy nhu hòa đáp lại:

“Chính xác, là đánh tiếp với con”.

Quả nhiên là vậy.

Quỳ Liên không có bất ngờ mấy, dù sao bản ý của nàng vẫn đúng là vậy. Chuyện gì càng phức tạp thì nên sử dụng cách đơn giản để giải quyết.

Hoắc Kinh Lâu muốn đánh thì nàng sẽ đánh với hắn đến cùng, hắn muốn dùng bao nhiêu thủ đoạn thì nàng cũng dùng bấy nhiêu thủ đoạn để chơi lại. Cùng là Ma Đạo với nhau, thủ đoạn đánh lén có ai lại không có chứ.

“Vậy còn chuyện tiếp theo thì sao?”, Quỳ Liên hỏi.

Ma Đế đã nói có hai chuyện cần nói với nàng, Hoắc Kinh Lâu đã chuyện đầu tiên, vậy thì vẫn còn một chuyện nữa. Lấy thói quen của Ma Đế thì chuyện thứ hai này sẽ quan trọng hơn nhiều.

Ma Đế nói:

“Chuyện kế tiếp có liên quan đến tên sát thủ đã trợ giúp con khai mở Nhân Gian Mị Thể. Toàn thảy Ma Cung muốn biết danh tính của hắn”.

Nghe vậy, hai mắt của Quỳ Liên có chút hơi đổi, nàng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình lại rồi đáp:

“Người có thể cho con biết mục đích là kG0fp gì không?”.

“Số lượng người hiểu biết về Nhân Gian Mị Thể vốn không nhiều, tên tiểu tử kia lại biết rất rõ, hơn nữa lại còn làm giao dịch với con. Không nói đoàn trưởng lão của Ma Cung, cá nhân ta cũng rất tò mò muốn biết thân phận hắn đây”, Ma Đế nói, ngữ khí rất bình tĩnh, nghe qua khó đoán được tâm tình lão như thế nào.

Quỳ Liên trầm mặc một chút rồi nói:

“Gia gia, người có định làm gì tổn hại hắn không?”.

Ma Đế có chút hơi ngạc nhiên nhìn Quỳ Liên, ánh mắt lão chuyển sang vẻ hứng thú rồi nói:

“Con có tình cảm với tên tiểu tử kia sao?”.

Quỳ Liên nhìn lão một chút rồi mỉm cười, ý cười mang một chút mị hoặc cùng . . . chiếm hữu phi thường rõ ràng. Nàng không đáp trực tiếp nhưng Ma Đế đại khái hiểu được.

Tên tiểu tử này bị nhắm vào rồi.

Ma Đế nhìn Quỳ Liên lớn lên từng ngày, đương nhiên lão biết tính tình của nàng như thế nào. Người đời thường nói nam nhân có tính chiếm hữu cực kỳ cao đối với nữ nhân nhưng tại Ma Đạo, nữ nhân cùng nam nhân bình đẳng toàn diện.

Nguyên nhân rất đơn giản, triết lý của Nho Môn không hề ảnh hưởng đến đời sống tinh thần của người dân Cực Tây. Nam tôn nữ ti vốn là thứ không cách nào tồn tại được ở nơi này.

Quỳ Liên có tính chiếm hữu đối với một nam nhân nào khác cũng không phải chuyện lạ, lạ là ở chỗ nàng lại có hứng thú với một tên tiểu tử Ma Đế không biết mặt.

Tại Cực Tây, Ma Đế biết mọi thứ nhưng ngoài Cực Tây, lão chưa chắc đã biết mấy người, vừa vặn, Quỳ Liên lại quen biết một người trong thời gian nàng đi du ngoạn Bắc Nguyên.

Ma Đế đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lão hỏi:

“Con biết thân phận thật sự của hắn?”.

Trước đó, lão biết người giúp Quỳ Liên khai mở Nhân Gian Mị Thể là một sát thủ Ngân Diện có danh hiệu là Vô Cửu nhưng lấy hiểu biết của lão thì tên tiểu tử đó chắc chắn đã sớm lên Kim Diện rồi.

Lão muốn hỏi danh tính chính là danh hiệu chính thức của sát thủ Kim Diện, còn về phần danh tính thật sự thì rất khó để tra ra được.

Quy củ của Dạ Ma có thể không ảnh hưởng đến lão nhưng động chạm đến sát thủ hạch tâm thì Dạ Ma sẽ không ngồi yên.

Đơn cử như lần Quỳ Liên bị tấn công trên Bạch Dương Sơn Mạch là một minh chứng rất rõ ràng. Lần đó, Quỷ Mâu Ngọc Diện đã xuất hiện.

Ma Đế biết rõ Quỷ Mâu Ngọc Diện, dù sao cũng là người cùng Ma Đạo với nhau cả, cũng càng hiểu tính cách cùng địa vị của lão già kia tại Dạ Ma như thế nào.

Quỷ Mâu đã đích thân xuất kích âm thầm bảo hộ tên tiểu tử kia thì phần nhiều là mệnh lệnh trực tiếp của Dạ Ma. Tầm quan trọng của tiểu tử này đối với Dạ Ma cực kỳ cao, không chỉ đơn giản là sát thủ hạch tâm thôi đâu.

Quỳ Liên là cháu gái Ma Đế, và cũng là một con người cực kỳ lý trí, không dễ gì lại chỉ vì một lần xuân sắc mà quên đi bản ngã của mình được. Thậm chí có mười lần cũng quên không nổi.

Ánh mắt của nàng, lão tin được, lão tin nàng biết được chuyện gì đó.

Quỳ Liên nhìn lão một chút rồi mỉm cười đáp:

“Gia gia, ta chỉ đoán thôi, không hoàn toàn là thật”.

“Nhưng con tin vào nó”, Ma Đế nói.

“Vậy người sẽ tin?”.

“Con tin thì ta tin, ai bảo con là cháu gái ta đây”, Ma Đế cười hiền hòa đáp.

Quỳ Liên trầm mặc một chút rồi đưa mắt nhìn quanh chính điện, tựa như đang ra hiệu gì đó cho Ma Đế. Lão tự nhiên nhìn ra động tác của cháu gái mình, lão liền nhẹ nhàng phất tay lên tạo thành một lớp kết giới vô hình ngăn cách với bên ngoài.

Quỳ Liên thấy vậy liền gật đầu nói:

“Hắn họ Khương, có lẽ là Khương Vô Nhai”.

Nghe vậy, cặp tử đồng của Ma Đế có chút hơi lóe lên tinh quang rồi biến mất, lão trầm ngâm một hồi kiểm tra lại tình báo mình nhận được một chút rồi hỏi:

“Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ?”.

“Là hắn”, nàng gật đầu đáp.

“Có chút phiền phức”, Ma Đế nói.

“Tuy trái ngược, nhưng xứng tầm, ta không có ý kiến”, Quỳ Liên mỉm cười đáp lại.

Ma Đế thở dài một hơi, cũng không biết nên nói gì với cháu gái mình. Nếu đối phương là Thiên Mạch Trúc Cơ, Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ thì không sao, lão không có gì phản đối nhưng Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ lại khác.

Đây là mạch duy nhất trong Tứ Đại Mạch xung khắc với Thiên Hồn Ma Mạch Trúc Cơ của Quỳ Liên.

Đạo bất đồng, tình khó kéo.

Lão muốn khuyên nhủ một chút nhưng lão biết, chuyện này không hề dễ dàng một chút nào. Quỳ Liên quá quật cường, luôn tự mình quyết định những chuyện liên quan đến mình, chỉ khi dính dáng đến lợi ích tông môn thì nàng mới chưa thể tự quyết thôi.

Nàng thích ai, ham muốn ai hay thậm chí là chiếm hữu ai thì lão cũng không can ngăn nổi, chỉ dựa vào tình thế rồi xem xét bước tiếp theo.

Sau đó, Ma Đế không nói gì thêm với nàng về chuyện của Khương Vô Nhai nữa, chỉ có hàn huyên vài ba câu hỏi thăm sức khỏe cùng tiến độ tu hành như thế nào thôi.

Trước khi rời đi, Quỳ Liên đột nhiên nhìn ra tầng mây âm u ở bên ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét một chút rồi nói:

“Gia gia, ta có thể lên tầng cao nhất để ngắm cảnh được chứ?”.

Ma Đế lắc đầu đáp:

“Ta nói rồi, quy củ của Ma Cung còn đó, con trở thành cung chủ đi, nơi nào trong Ma Tháp cũng không ngăn con lại được”.

Quỳ Liên không bất ngờ với chuyện này, nàng đã sớm biết nhưng vẫn cố chấp hỏi. Nàng quay đầu đưa mắt nhìn về xa xăm ở phương đông.

Nơi đó vốn là hướng của Bắc Nguyên, nàng nhìn một hồi tương đối lâu, phải đến năm phút sau, nàng quay trở lại nhìn Ma Đế, ánh mắt lộ rõ phong mang đầy quyết liệt.

Ma Đế liền bật cười lên một tràng dài không ngớt.

Đoàng!

Hàng loạt tiếng sấm rền phá không đánh ngang cả vùng trời.

Trời động, động rất cao hứng.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.