Thời gian cấp tốc như con thoi đưa, bốn mùa xuân hạ thu đông luân chuyển tuần hoàn đã qua hết thảy năm lần, cũng đồng nghĩa đã năm năm trôi qua.
Năm nay, Khương Hy bốn mươi tuổi, chính thức bước vào độ tuổi tứ tuần trong nhân gian. Đây có thể xem là độ tuổi chín chắn nhất của một nam nhân, có thể làm chủ được mọi thứ không chỉ thuộc về mình mà còn thuộc về cả một đoàn thể.
Năm xưa, Điền đại phu thành danh nhất cũng là ở độ tuổi này, danh hiệu Thần Y của lão cũng được ban tặng trong khoảng thời gian đó.
Đồng dạng, ở độ tuổi này, Tuyết Lam cũng đột phá gông cùm tiến thẳng vào cảnh giới Ngưng Dịch, trở thành tinh anh trong hàng ngũ quân đội của Tuyết Quốc.
Bốn mươi tuổi đối với đại đa số mọi người đều rất quan trọng, đối với Khương Hy cũng không kém, bởi vào một ngày này, hắn đã toàn vẹn vững chắc tại cảnh giới Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều, chuẩn bị bước vào Ngưng Dịch cảnh.
Nói đúng hơn, hắn đã sớm viên mãn Trúc Cơ cảnh, ngày hôm nay là ngày hắn dự kiến bước vào Ngưng Dịch cảnh.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, cơn mưa rơi nặng hạt liên hồi không ngớt. Mưa rất to, có thể nói là cơn mưa to nhất vào cuối xuân này.
Hôm nay là Cốc Vũ, thủy linh khí xung thiên hạ phàm cũng không phải chuyện gì lạ.
Khương Hy cẩn thận cởi lớp da người của ‘Tiêu Nguyên’ ra rồi cho vào trong giới chỉ, để lộ thân hình tuyệt mỹ trắng như ngọc của hắn ra bên ngoài, bên trên như có như không xuất hiện các đường chuyển động màu đỏ hồng ẩn dưới da.
Hắn từ tốn tiến từng bước về phía trước, đầu hơi ngẩng lên cao rồi nhắm mắt cảm thụ lấy từng giọt Thủy linh khí được cô đọng trở lại thành mưa.
Sau đó không lâu, ánh mắt hắn hướng ra bên ngoài bờ biển, cảm nhận từng cơn sóng dạt dào cùng khí thế đại hải hùng hồn của biển xanh.
Để đột phá Ngưng Dịch cảnh, Khương Hy đã đi một quãng đường rất dài và cũng rất xa để tìm được một nơi đủ vắng vẻ.
Nơi này tuy nói vẫn nằm trong địa bàn quản hạt của Cửu Tiêu Tông nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa thôi, còn tu sĩ của Cửu Tiêu Tông có bao giờ tiến đến đây không thì rất khó để trả lời.
Có khi mấy chục năm mới đến một lần, cũng có khi mấy trăm năm mới đến một lần.
Nơi này nằm ở biên giới phía đông bắc của Huyền Đô Đại Lục, nằm ngay vùng ven cuối cùng của địa bàn Cửu Tiêu Tông.
Khí hậu của nơi này rất tốt, tuy vẫn mang cái lạnh của Bắc Nguyên nhưng lại không có tuyết trắng, khí trời cũng rất ôn hòa. Chưa kể nơi này cũng chẳng có dân chúng sinh sống bởi đất nơi này rất cằn cỗi, thiếu phù sa nên khó trồng trọt.
Không người, không tu sĩ, cũng không có yêu thú, đây là một vùng đất đẹp nhưng khó tồn tại sự sống, vừa vặn lại giúp Khương Hy ẩn đi được rất nhiều ánh mắt.
Hắn cảm nhận thủy linh khí cuồn cuộn trong không khí một hồi liền vận dụng Thực Dục Thiên hấp thụ chúng vào bên trong thể nội.
Sau đó, hắn từ tốn ngồi xuống dưới đất, trên người không có gì che đậy cả, bất quá da thịt trần trụi như thế này lại giúp hắn cảm thụ mọi thứ được tốt hơn.
Khí thế của hắn kéo lên cao một cách đột ngột, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến Hợp Thập Kiều đỉnh phong rồi, hồng quang dụ hoặc tụ hội quanh thân hắn cũng hóa thành từng đầu hỏa xà uốn lượn trên không liên tục rồi vờn qua vờn lại như mấy đốm lửa ma trơi.
Ở trong thể nội, tòa Hợp Kiều phát ra hồng quang cực kỳ đặc dị, quang mang chói rọi tựa như tòa tháp sừng sững giữa thiên địa.
Tòa Hợp Kiều này nhìn như cô đặc nhưng thực chất chúng chỉ đang ở dạng ‘khí’ thôi. Con đường tu hành lấy ‘tinh thuần’ làm gốc, tu vi càng lên cao thì độ tinh thuần lại càng chuẩn.
Bắt đầu tu hành là cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, ở hai cảnh giới này, tu sĩ sẽ hấp thu thiên địa linh khí vào cơ thể rồi chuyển hóa chúng thành linh lực cùng pháp lực.
Linh lực cùng pháp lực trong trường hợp này chính là ở dạng khí bởi chúng chưa trải qua bất kỳ đợt đại thuế biến nào cả.
Bước vào cảnh giới Ngưng Dịch thì ‘khí’ lập tức sẽ chuyển thành ‘dịch’ hay nói cách khác là dạng lỏng. Tại cảnh giới này, tu sĩ phải cô đọng linh lực cùng pháp lực của bản thân thành dạng lỏng, từ đó đạt đến được một cấp độ tinh thuần sâu hơn bình thường.
Để dễ hình chung, chúng ta cứ tưởng tượng cơ thể con người là một cái bình chứa đủ lớn. Khi cơ thể con người đạt đến trưởng thành thì kích thước của cái bình cũng sẽ cố định.
Nếu thiên địa linh khí dưới dạng ‘khí’ được chứa đựng ở bên trong cái bình tưởng chừng như đã đạt mức tối đa thì khi cô đặc chúng lại thành lỏng, lượng khí ấy chỉ đủ bằng một vài ly nước thôi, còn xa xa mới có thể lấp đầy được cái bình.
Khi cái bình chứa được đầy nước thì đến lúc đó, nước lại tiếp tục cần được cô đọng để thoát khỏi trạng thái ‘lỏng’, từ đó tiến thẳng vào trạng thái mới, gọi là ‘rắn’, cũng tức là Kết Đan cảnh trên con đường tu hành.
Đây là phương pháp tu hành bền vững nhất trong suốt hàng vạn năm qua mà các bậc tiên hiền nhân loại đã sáng tạo nên.
Khương Hy muốn bước vào Ngưng Dịch cảnh thì công việc của hắn rất đơn giản, đó là biến toàn bộ pháp lực của mình trong thể nội thành dạng ‘lỏng’ là được.
Nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng thực chất đây là một hành động cực kỳ khó khăn cùng hiểm trở, bởi một khi quá trình chuyển hóa bị đảo ngược thì sẽ gây ra xung kích đánh thẳng vào kinh mạch trong cơ thể.
Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng.
Năm xưa Lục Thần Du của Tinh Sơn Thành cũng từng bị trọng thương do chân nguyên tán trở về linh lực đấy.
Đương nhiên, Khương Hy sẽ không dễ gì để bản thân mình rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy được, tốt xấu gì hắn cũng từng là đại lão Nguyên Anh cảnh, đến đột phá Ngưng Dịch cảnh còn thất bại thì bây giờ trực tiếp đâm đầu xuống biển làm mồi cho thú là được rồi.
Hắn cẩn thận điều chuyển linh thức của bản thân quán thông vào bên trong tòa Hợp Kiều, sau đó, hắn từ tốn ép tòa Hợp Kiều đó vào trung tâm để vắt pháp lực thành từng ‘giọt’ một.
Không qua bao lâu, ở phần cuối của tòa Hợp Kiều đã xuất hiện một giọt nước rất nhỏ phát ra hồng quang. Giọt nước này rơi khỏi tòa Hợp Kiều rồi trôi nổi giữa không trung.
Cùng lúc đó, khí tức của Khương Hy cũng trực tiếp vượt qua Trúc Cơ cảnh rồi nhảy thẳng vào Ngưng Dịch cảnh. Dấu hiệu này cũng cho thấy hắn đã đột phá Ngưng Dịch cảnh rồi nhưng hắn biết, như vậy là chưa đủ.
Đây chỉ mới là bước đầu thôi, không nên mừng vội. Vui mừng quá sớm sẽ khiến ‘giọt nước’ kia chưa ổn định thì đã tán ngược trở lại về dạng khí mất.
Có giọt đầu tiên thành công thì rất nhanh, hắn lại tiếp tục ‘vắt’ ra được giọt thứ hai, giọt thứ ba rồi dần dần, không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn gần như đã vắt ra được mấy trăm giọt rồi nhưng tòa Hợp Kiều vẫn còn sừng sững giữa thiên địa.
Căn cơ của Khương Hy rất tốt, dẫn đến pháp lực của hắn cực kỳ hùng hậu, lấy lượng pháp lực đã được cô đọng thành dạng lỏng kia thì từ sớm hắn đã hoàn thành đột phá đối với căn cơ bình thường rồi.
Nhưng ai bảo pháp lực của hắn nhiều quá làm gì.
Cá nhân hắn cũng muốn tiếp tục lắm nhưng tạm thời hắn mệt nên phải nghỉ ngơi một chút, Thực Dục Thiên lại tiếp tục tạo ra hấp lực thu hút thủy linh khí ở xung quanh tề tụ về mình. Đồng thời, Sắc Dục Thiên cũng vận chuyển Sắc Dục Khí đi khắp cơ thể để xóa bỏ đi sự mệt mỏi của từng bó cơ.
Đột phá Ngưng Dịch cảnh không đơn giản chỉ cần thiên địa linh khí chèo chống mà cơ thể cũng phải chống chọi được sự thay đổi của tính chất ‘pháp lực’ bên trong thể nội mình.
Quá trình này cần từ tốn, có thể sẽ phải mất vài canh giờ, thậm chí là vài ngày, không thể vội được.
Cũng may, Cốc Vũ chỉ mới diễn ra được một canh giờ, chí ít hắn vẫn còn hai đến ba canh giờ nữa thì cơn mưa rào cuối xuân này mới chính thức kết thúc.
Khương Hy nghỉ ngơi rất nhanh, chỉ cần tầm năm phút thôi là hắn lại tiếp tục quay trở lại với công việc ‘vắt’ pháp lực của mình.
Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có thần sắc là dần dần có hơi chút tái xanh lại thôi nhưng vẫn vừa đủ để chèo chống tiếp tục đột phá.
Mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn, mặt đất nhấp nhô hóa bùn lầy, tại một vài vùng trũng nhận phải mưa lớn liền lấp đầy thành vài ao nhỏ.
Cơn mưa cực kỳ dai dẳng, kéo dài không biết khi nào mới chính thức dứt. Khí thế của Khương Hy theo thời gian trôi qua liền kéo lên cao một cách dọa người. So với trước thì khí thế bây giờ của hắn thậm chí đã mạnh gấp đôi, gấp ba luôn rồi.
Đồng dạng, khóe miệng hắn cũng cong lên đầy vui vẻ, tòa Hợp Kiều trong thể nội cũng đã bị vắt sạch đến từng tia cuối cùng, cho đến khi giọt pháp lực cuối cùng được sinh ra, khí tức của hắn cũng đình chỉ kéo lên tiếp.
Sau đó, hắn tiếp tục điều chuyển số pháp lực ‘dạng lỏng’ ở trong thể nội tụ hội lại thành một vòng xoáy vô tận rồi vận Tam Dục lên khóa chặt lộ tuyến vận công.
Thể nội không còn pháp lực ‘khí’ nữa đã chứng tỏ Khương Hy thành công đột phá đến Ngưng Dịch cảnh nhưng hắn lại không dừng lại tại đó.
Bởi còn nhiều việc cần phải làm lắm.
Hắn dùng công pháp chủ tu của hắn - Tam Dục làm gốc rồi khiến cho số pháp lực ‘dạng lỏng’ kia liên tục chuyển động thành dạng xoắn giống một vòng luân xoay chuyển vĩnh cửu.
Tại khu vực trung tâm của vòng luân đó, Khương Hy ‘thả’ Thực Dục Thiên vào để chính bản thân nó hấp thụ thủy linh khí ở xung quanh vào rồi chuyển hóa trực tiếp thành pháp lực ‘dạng lỏng’ luôn.
Tuy nói không có sử sách hay cổ tịch nào ghi chép đến cách phối trí lại hình dạng pháp lực trong thể nội nhưng Khương Hy cùng Thương Nguyên chân nhân thì khác.
Cách đây bốn trăm năm khi Phù Linh chân nhân chỉ mới nhậm chức ngũ trưởng lão được mấy chục năm, lão đã cùng với Thương Nguyên chân nhân nghiên cứu một chút về cảnh giới Ngưng Dịch.
Cảnh giới này không đại biểu cho cảm ngộ tu hành mà đại m41GE biểu cho chiến lực, vì vậy, cảnh giới này tương đối ‘tự do’ để tu sĩ có thể tự mình sắp xếp pháp lực của mình sao cho phù hợp với công pháp.
Thông thường, tu sĩ đột phá Ngưng Dịch cảnh thành công sẽ đạt được một đám pháp lực ‘dạng lỏng’ trôi nổi vô định ở trong thể nội nhưng Phù Linh chân nhân khi đó lại có cách nhìn khác.
Lão nghiên cứu công pháp nên có thể nhìn ra được những đặc điểm cố hữu nhất cùng đặc thù nhất của công pháp sở tu.
Đơn cử như công pháp của Thương Nguyên chân nhân lúc đó - m Dương Đạo Công chẳng hạn.
m Dương luôn là hai mặt đối lập nhưng cũng là hai mặt tương hỗ lẫn nhau. Nếu lúc trẻ lão bố trí pháp lực của mình thành hai thái cực rồi để chúng luân chuyển qua lại cho nhau thì tốc độ tu luyện của lão đã sớm nhanh hơn rồi, không cần phải đợi đến Kim Đan cảnh mới có thể tề vai với đỉnh tiêm Tam Đại Mạch giai đoạn đó.
Theo cách bố trí tùy theo loại công pháp này thì tốc độ tu luyện cũng như khôi phục pháp lực của tu sĩ sẽ nhanh một cách bất bình thường. Đương nhiên, tiền đề là tu sĩ đó phải hiểu rõ công pháp bản thân mình tu luyện, đồng thời cũng phải kiên trì bố trí đến cùng, nếu không thì tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể cả.
Khương Hy tu luyện Tam Dục, trong đó lấy Thực Dục Thiên làm chủ cho việc tu luyện pháp lực. Đặc tính mạnh nhất của Thực Dục Thiên là hấp lực cùng chắt lọc, vì vậy hắn mới nảy ra ý tưởng bố trí pháp lực theo hình vòng luân chuyển động liên tục như bánh xe quay tròn thế này.
Cách bố trí này sẽ gia tăng khả năng hấp lực của Thực Dục Thiên lên, đồng thời cũng đẩy nhanh quá trình chuyển hóa pháp lực từ ‘khí’ thành ‘lỏng’. Về sau cũng tiện đường chuyển hoá dạng ‘lỏng’ thành ‘rắn’ để đột phá Kết Đan cảnh.
. . .
Lại qua tiếp hai canh giờ, cơn mưa ngoài trời cũng đã ngớt đi rất nhiều, bầu trời thoáng đãng không còn mây, tinh hải hiện ra chiếu rọi xuống bên dưới, phản chiếu vào mặt biển lung linh đầy xinh đẹp.
Một cơn gió mát lạnh thổi qua, thân thể Khương Hy có chút hơi rùng mình một chút rồi không bao lâu sau, đôi mắt hoàng kim của hắn mở to ra, khí tức bắn thẳng lên trời cao, hồng quang tỏa ra tứ phía hong khô lấy cơ thể.
Mái tóc dài tung bay theo cơn gió, hắn nở ra một nụ cười đầy dụ hoặc, xen lẫn bên trong còn không thiếu kinh hỉ.
Ngưng Dịch cảnh . . . Thành!
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế