Cùng lúc đó, ngay bên trong Bạch Dương Sơn Mạch, Thần Cơ lão nhân đột nhiên xuất hiện ngay giữa trời rồi từ tốn đạp không tiếp đất, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng lên trên Bạch Dương Đỉnh rồi mỉm cười đầy ý vị.
“Kết Đan cảnh rồi, chỉ còn một bước độ kiếp nữa”.
Ván cược của lão với Phu Tử cũng dần tiến đến hạ màn, trong vòng một năm tới, nếu Trác Nhiên còn không mau xuất hiện đem Khương Hy về thì lão chính thức thắng ván cược này.
Có một chuyện Khương Hy không hề biết, trong suốt mười lăm năm nay, lão vẫn luôn theo dõi hắn nhưng lại không biết được tại sao hắn lại lên Bạch Dương Đỉnh.
Mặt khác, lão toán mệnh cho hắn hằng năm nên biết được càng ngày lão càng không nhìn ra được vận mệnh của hắn, chỉ có tiến lại càng gần thì mới có thể toán mệnh như thường được.
Lấy nhãn lực của lão, lão đương nhiên nhìn ra bí pháp che đậy thiên cơ Khương Hy đang tu luyện càng ngày càng tăng tiến mạnh, nếu không nhanh chóng đem về Thư Viện thì càng về sau lão càng không tìm ra được hắn nữa.
Đột nhiên, ánh mắt lão có chút hơi ngưng rồi quay người sang bên phải từ tốn hành lễ đơn giản, theo đó, một bóng người liền xuất hiện giữa trời tuyết trắng, toàn thân trắng từ đầu đến chân như hòa cả vào bên trong thiên địa.
“Thương Nguyên chân nhân, đã lâu không gặp”, Thần Cơ lão nhân nói.
“Thần Cơ chân nhân, hạnh ngộ”, Thương Nguyên mỉm cười đáp lại.
Cuộc gặp gỡ này rất bất ngờ nhưng đồng thời cũng thực sự rất trang nghiêm bởi đây là lúc hai vị chân nhân gặp nhau.
Tại Huyền Đô Đại Lục, lão tổ Nguyên Anh cảnh có tận ngàn vị nhưng chân chính được xưng là chân nhân thì có không quá hai mươi người, hơn nữa toàn bộ những người này rất hiếm khi gặp nhau.
Đến Phù Linh chân nhân cùng Thương Nguyên chân nhân tuy là đồng môn nhưng có khi phải mấy chục năm liền mới có thể thấy mặt được một lần, từ đó có thể hiểu cuộc gặp mặt giữa các chân nhân thông thường sẽ tạo ra cảm giác ‘trang nghiêm’ đến bực nào.
Thương Nguyên chân nhân từ tốn vung cây phất trần trong tay về phía trước, mặt tuyết ngay lập tức biến đổi rồi kiến tạo thành một mái đình bằng băng rất nhanh chóng, chưa kể bên trên còn được khắc họa chi tiết rất tinh xảo.
Chỉ đơn giản qua hành động bình thường này thôi cũng đủ chứng minh đạo hạnh của Thương Nguyên chân nhân thâm sâu đến bực nào rồi.
Thần Cơ lão nhân không từ chối nhã ý của Thương Nguyên nên cũng từ tốn bước vào trong đình rồi ngồi xuống. Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt là một bàn cờ bằng băng đang được đánh dở.
Thần sắc của Thần Cơ lão nhân có chút hơi đổi, hiển nhiên nhìn ra được bàn cờ này.
“Chúng ta tiếp tục ván cờ sáu trăm năm trước thôi”, Thương Nguyên mỉm cười nói.
Sáu trăm năm trước, cả hai người bọn họ đều đã thành danh trong tu chân giới nhưng chưa có ai đạt đến danh hiệu chân nhân cả. Bất quá năng lực toán mệnh thiên cơ của cả hai đều rất nổi tiếng trong thiên hạ.
Trong một lần cơ duyên xảo hợp, hai người đã gặp nhau, từ đó đã cùng làm một ván toán mệnh kỳ thiên, chỉ có điều ván cờ đánh chưa kết thúc thì đã có biến cố xảy ra.
Thần Cơ lão nhân nhớ rất rõ ván cờ này bởi từ đó đến nay chưa có ai đấu cờ với lão lâu như Thương Nguyên. Bây giờ nhìn lại quả thực có chút hoài niệm, lão nói:
“Chân nhân vẫn không quên”.
“Bần đạo không quên, chỉ là không có dịp”.
Vừa dứt lời, lão lấy một quân cờ rồi từ tốn đặt xuống, Thần Cơ lão nhân cũng thoải mái lấy cờ ra tiếp. Cả hai yên lặng đánh cờ không nói gì thêm, chỉ có tiếng lạch cạch lạch cạch thay phiên nhau vang lên thôi.
Không gian xung quanh hai lão biến đổi không ngừng, lúc thì rừng cây, lúc thì biển cả, lúc thì trời cao, lúc thì đất rộng. Đạo hạnh của hai lão thâm bất khả trắc, đến mức toán mệnh kỳ thiên cũng biến đổi ảo diệu không ngừng nghỉ, người ngoài không đủ tu vi nhìn vào chỉ có thể loạn hết đầu óc, xem như đạo tâm mạnh mẽ cũng gánh chịu không nổi.
Hai người đánh cờ với nhau được một đoạn thời gian, Thương Nguyên chân nhân liền từ tốn nói:
“Chân nhân đến Bạch Dương Sơn Mạch không biết có việc gì chăng?”.
Thần Cơ lão nhân nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống rồi đáp lại:
“Có một số việc cần lão phu đi làm, chân nhân yên tâm, lão phu chỉ đi ngang qua”.
Lạch cạch!
“Từ lâu chân nhân đã không xuất thế, bần đạo không hiểu việc gì lại có thể khiến chân nhân phải tự mình xuất động mới được”.
Lạch cạch!
“Lão phu cần truyền nhân, tự nhiên phải tự mình đi một chuyến”.
Cạch!
Thương Nguyên bất giác dùng lực đặt cờ xuống bàn, chấn động nhẹ nhàng lan tỏa ra những quân cờ ở xung quanh, hiển nhiên vừa rồi lão bị một câu của Thần Cơ lão nhân làm giật mình.
Tìm kiếm truyền nhân là một chuyện hết sức bình thường đối với những đại lão như bọn hắn nhưng với Thần Cơ lão nhân thì khác.
Đạo của lão là Thiên Cơ đạo, là con đường tu hành vừa huyền bí vừa khó khăn nhất trong tu chân giới, thiên tư cùng ngộ tính cao thôi thì vẫn không đủ để tiếp nhận truyền thừa này.
Thiên Cơ đạo nhìn là ở sự kết nối giữa Trời với người, mối liên hệ giữa hai bên càng chặt chẽ thì sẽ càng đi được xa trên còn đường này. Về lý thuyết, mọi tu sĩ trong thiên hạ đều có thể kết nối với Trời thông qua thiên địa linh khí cùng cảm ngộ ý cảnh nhưng để chạm đến hai chữ ‘vận mệnh’ thì không được mấy người.
Từ sau khi thành danh đến giờ, Thần Cơ lão nhân vẫn luôn đi tìm cho mình một truyền nhân, thậm chí lão cũng đã xem xét đến hậu bối trong gia tộc của mình, đáng tiếc, không một ai thỏa mãn được điều kiện của lão.
Cho đến ngày Khương Hy xuất thế, một đường trốn chạy khỏi Trác Nhiên cùng lão liên tục trong suốt ba mươi lăm năm thì lão mới nảy sinh hứng thú.
Ba mươi lăm năm không quá dài đối với một tu sĩ nhưng lại quá dài đối với một người như Thần Cơ lão nhân. Bởi lão không thể bắt được một người kể cả thông qua toán mệnh thiên cơ.
Chỉ có Thiên Cơ đạo mới có thể chống lại Thiên Cơ đạo, đây chính là điểm duy nhất Thần Cơ lão nhân dùng để nhận định Khương Hy là truyền nhân của lão.
Đương nhiên, nhận định của lão không hề sai một chút nào, nếu nói sai thì có lẽ là vì ngay từ đầu, hai người đã đứng ở hai chiến tuyến hoàn toàn khác nhau.
. . .
Thương Nguyên chân nhân trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi nói:
“Như vậy, truyền nhân của chân nhân đang ở tại bản tông?”.
“Không hẳn, cũng có thể không bao lâu nữa sẽ không thể ở đây”, Thần Cơ lão nhân lắc đầu đáp.
Nghe vậy, Thương Nguyên từ tốn hạ thêm một quân cờ nữa rồi đưa tay lên bấm quẻ. Đột nhiên, mi tâm lão có chút hơi nhăn lại, ngón tay cũng đình chỉ hành động rồi đưa mắt về phía trước, lão nói:
“Đây là Bạch Dương Sơn Mạch, hi vọng chân nhân không phiền”.
Thương Nguyên sở hữu năng lực toán mệnh thiên cơ cường đại nhất Cửu Tiêu Tông, xem như tính trên toàn Đại Lục thì có lẽ cũng chỉ thua mỗi Thần Cơ lão nhân.
Mà vì thua nên lão mới hoàn toàn bị Thần Cơ lão nhân che mất đi thiên cơ, lão không thể nào tính tiếp được chuyện gì đang xảy ra ở bên trong tông. Lão là tông chủ, toán mệnh trong tông là chuyện hết sức bình thường nhưng nếu Thần Cơ lão nhân ngăn lại thì đó lại là một chuyện khác.
Lão nói một câu đó ra ngụ ý là muốn bảo Thần Cơ lão nhân mau mau thu lại thuật pháp của mình, để tránh cho mâu thuẫn giữa Cửu Tiêu Tông cùng Thư Viện xuất hiện.
Thần Cơ lão nhân vẫn bình tĩnh như cũ, lão không vội ‘thả tay’ Thương Nguyên ra bởi như thế sẽ ảnh hưởng đến Khương Hy. Lão không biết Khương Hy đang muốn làm trò gì nhưng tuyệt không ảnh hưởng lớn đến Cửu Tiêu Tông.
Bất quá nếu muốn nhận hắn làm truyền nhân thì lão cũng nên vươn tay che giấu một chút ‘chuyện xấu’ của hắn.
Vừa vặn kéo thêm nhân quả beWdD cho đôi bên. Lão tin Khương Hy sẽ nhìn ra được vấn đề này bởi hắn cũng có thể nhìn thấy thiên cơ. Đáng tiếc cho lão là ngay từ sớm, Khương Hy đã từ bỏ con đường này rồi.
Lão hướng Thương Nguyên nói:
“Chân nhân bình tĩnh đã, lão phu muốn làm một giao dịch, không biết chân nhân có hứng thú muốn nghe không?”.
Thương Nguyên trầm mặc lại, một tay đang bấm quẻ cũng tự động thu về, lão là nhất tông chi chủ, tự nhiên biết giao dịch này không bình thường. Dựa theo hành động của Thần Cơ lão nhân thì chỉ cần lão không tiếp tục toán mệnh trong tông thì mọi lợi ích sẽ về tay lão.
Bất quá đây lại là một vấn đề rất đau đầu, trong tông rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Thần Cơ chân nhân muốn toan tính điều gì?
Đây là hai câu hỏi lớn Thương Nguyên cần phải giải khai ngay bây giờ. Cấp bậc đại lão kinh khủng như Thần Cơ lão nhân đột nhiên rời Thư Viện để đến Bạch Dương Sơn Mạch không phải là chuyện nhỏ, thậm chí là đại sự.
Phải biết là rất lâu trở về trước, Thập Đại Chính Phái đã có một ước định là không xâm phạm lẫn nhau, cũng không trực tiếp gây chiến với nhau, mục đích chính là để bảo hộ sự bình yên cho cả tu chân giới lẫn nhân gian.
Nhưng với hành động bây giờ của Thần Cơ lão nhân thì ước định kia có khả năng rất khó để duy trì tiếp được. Nội mỗi sự tồn tại của lão thôi cũng đủ khiến cho toàn thiên hạ phải nhường ba phần lễ khi đối đầu rồi.
Một đoạn thời gian sau, Thương Nguyên nói:
“Chỉ cần chân nhân thề với thiên đạo, giao dịch này không gây tổn thất cho Cửu Tiêu Tông thì bần đạo nhất định sẽ nghe”.
Nghe vậy, Thần Cơ lão nhân liền đưa mắt vào bên trong không trung, quang cảnh xung quanh lão bất chợt biến ảo không ngừng nhưng dường như chỉ có mỗi lão mới có thể thấy được sự biến ảo này thôi.
Còn về phần Thương Nguyên thì nhiều nhất là cảm ứng được lão đang toán mệnh thiên cơ. Vào giây phút này, Thương Nguyên hoàn toàn có cơ hội đánh lén nhưng lão nhất định sẽ không làm, bởi Thần Cơ lão nhân chắc chắn sẽ tính ra đến một nước này.
Tại tu chân giới có ba chuyện ngu ngốc nhất mà ai ai cũng công nhận, đầu tiên là so mạnh yếu với Đại Địa chân nhân, thứ hai là so tốc độ với Thần Hành chân nhân, thứ ba là đi tính toán với Thần Cơ chân nhân.
Ba vị chân nhân này là đại biểu cho đỉnh tiêm của ba con đường tu đạo khác nhau, muốn vượt qua cả ba người trong lĩnh vực của họ gần như là chuyện không cách nào xảy ra được.
Thương Nguyên mạnh hơn Thần Cơ lão nhân nhưng cũng không rảnh rỗi đi bêu xấu chính mình. Ở mặt tính toán, lão chưa chắc đã khiến Thần Cơ lão nhân ăn thiệt thòi được.
Một lát sau, con ngươi của Thần Cơ lão nhân có chút mấp máy rồi thu về, lão mỉm cười nói:
“Được, lão phu đáp ứng yêu cầu này”.
. . .
. . .
Cửu Tiêu Tông, tu luyện thất.
Mấy ngày sau đó, Khương Hy từ tốn mở mắt ra rồi nhìn lấy không gian tối om ở xung quanh mình, Dạ Minh Châu bây giờ cũng đã sớm hết năng lượng rồi nên không thể phát sáng được thêm nhưng với hắn, bóng tối cùng ban ngày chẳng khác gì nhau cả.
Trải qua mấy ngày đả tọa, hắn rốt cuộc cũng thành công ổn định được tu vi Kết Đan cảnh của mình rồi. Chỉ trong mười lăm năm không dài không ngắn này, hắn đã trọn vẹn hưởng thụ được cả ba trạng thái ‘khí’, ‘lỏng’, ‘rắn’ của pháp lực.
Thành thật thì hắn rất thích cảm giác này, một cảm giác rõ ràng của sự tăng tiến trên con đường tu hành. So với tăng tiến tu vi thì cá nhân hắn lại khá thích cảm giác này hơn.
Về phần chiến lực cụ thể hiện nay thế nào thì cá nhân hắn không thể nói rõ được bởi đến chính hắn cũng không biết. Chí ít tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Mặt khác, trong mấy ngày ổn định cảnh giới này, Khương Hy cũng thành công đem Thực Dục Thiên trọn vẹn tiến vào viên mãn chi cảnh, ngộ ra được thực dục ý cảnh.
Chuyện này đáng lý ra là một chuyện vui nhưng thực tế lại phát sinh ra một vấn đề nho nhỏ cần lưu tâm một chút.
Đó là hắn không có thần thông cho Thực Dục Thiên.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế