Bạch quang lóe lên, phù văn chuyển động rồi hiển hóa ra cơ thể của Khương Hy, thần sắc của hắn có chút cổ quái nhìn về phía Bạch Dương Đỉnh, ban nãy không biết là người nào đã phá đi phù trận của hắn nhưng tốc độ phá quá nhanh.
Tuy nói số lượng phù văn hắn dùng để kiến tạo nên phù trận không nhiều nhưng lại rất khó để tìm ra trong một khoảnh khắc ngắn như vậy. Theo suy đoán của hắn, đối phương ít nhất là một Nguyên Phù Sư hoặc tệ hơn là Nguyên Phù Sư ở cấp bậc của Minh Kính trưởng lão.
Cấp bậc Phù sư này chỉ cần nhẹ nhàng động niệm thôi là dư sức hủy đi hết phù trận của hắn rồi. Bất quá cũng may là dùng Dục Hỏa làm vật dẫn nên bản ghi Nhân Phù kia có lẽ cũng cháy tàn rồi, xem như cháy không hết thì cũng chẳng ai đọc ra được nữa.
Trước mắt, Khương Hy sẽ xem chuyện này đã xong, phù trận đã sớm phát hiện nên hắn phải mau trốn đi trước mới được. Nếu để cho Cửu Tiêu Tông phát động đại trận phong tỏa toàn bộ Bạch Dương Sơn Mạch thì xem như hắn biết cấm tự Bạch Dương cũng chạy không thoát.
Hắn quay người hướng về phía nam, một chân bước ra chuẩn bị rời đi thì đột nhiên gương mặt có chút cứng đờ lại. Bởi nơi hắn đang ở đây vẫn là ở trong lòng Bạch Dương Sơn Mạch.
Rõ ràng ban nãy hắn đã định vị đến vị trí cực nam của sơn mạch rồi, tại sao bây giờ lại xuất hiện không đúng chỗ như thế này?
“Không tồi đâu, tạo nghệ cấm tự Bạch Dương còn khôn khéo hơn không biết mấy đời ngũ trưởng lão của bản tông”, thanh âm hữu lực đột nhiên vang lên từ một nơi không xa, hai con ngươi của Khương Hy ngay lập tức co rụt lại.
Toàn thân nhịn không được run rẩy một trận, hắn nhận ra được giọng nói này, mặc dù đã có gần năm trăm năm chưa gặp nhưng hắn không thể nào quên được chất giọng đầy đặc trưng của Bắc Nguyên này.
Khương Hy run nhẹ quay người nhìn về phía chỗ giọng nói vang lên, nơi đó là một mái đình bằng băng rất trang nhã, họa tiết đơn giản không cầu kỳ. Bên dưới mái đình là một bàn trà cũng được làm bằng băng cùng một ấm trà được đun sôi ùng ục.
Chủ nhân của giọng nói ban nãy hiện nay vẫn đang ngồi thưởng trà rất nhàn nhã, đồng thời cũng nhìn về phía hắn rất hiền từ.
Khương Hy hô hấp có chút hơi khó khăn, bản ý của hắn là muốn chạy nhưng hắn biết, có chạy cũng không được. Bởi người đến là sư phụ của hắn - Thái thượng trưởng lão Hồng Hư.
Trong ký ức của hắn, sư phụ đã sớm là một hình ảnh mờ nhạt không quá rõ ràng rồi nhưng bây giờ nhìn lại thì mới phát hiện ra nguyên lai sư phụ vẫn như năm đó, vẫn một bộ dáng hiền từ đạo mạo như vậy.
Hai chân hắn tự động bước đến mái đình rồi ngồi xuống đối diện, hai tay cũng bất tri bất giác tự nâng ấm trà lên rồi rót cho lão cũng như rót cho mình, động tác rất tiêu chuẩn, hơn nữa trà rót ra cũng rất nhẹ nhàng.
Hồng Hư cảm thấy có chút vừa lạ vừa quen với hành động bất chợt này của hắn, lão có cảm giác vừa rồi đã thấy Phù Linh vậy nhưng bây giờ nhìn lại thì rõ ràng đó là một thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt hoàng kim rất nổi bật.
Bất quá lão cũng không từ chối với hành động này của hắn, chỉ từ tốn tiếp nhận chén trà rồi đưa lên uống thôi.
Khương Hy vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh của mình nên cũng nhẹ nhàng làm một hớp trà rồi hít thở sâu thật đều đặn.
Không bao lâu sau, ánh mắt của hắn cũng bắt đầu thâm trầm trở lại như một mặt hồ, nội tâm cũng yên tĩnh lại như cũ, trong đầu vội vàng suy tính kế sách đối phó với sư phụ.
Hồng Hư để ý đến thay đổi nhỏ này của hắn, bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng nội tâm lại ngạc nhiên cực độ.
Người trẻ tuổi thời nay đều là quái vật hết rồi sao?
Kiểm soát tâm tình nghe thì dễ đấy nhưng thực chất lại không dễ làm một chút nào, cần phải trui rèn không biết qua bao nhiêu năm tháng thì mới đạt đến mức lô hỏa thuần thanh được.
Dưới con mắt của Hồng Hư, người trẻ tuổi thông thường rất nhiệt huyết, đôi mắt chứa đầy tham vọng cùng khát vọng muốn thể hiện mình chứ không phải là một nét âm trầm của năm tháng như thế này.
Lão đột nhiên nghĩ đến một thứ gì đó lên liền quét thần thức về phía trước. Hồn Đan trong não hải của Khương Hy ngay lập tức tỏa linh thức ra khởi động kết giới tinh thần thủ vững linh hồn trước sự truy quét của thần thức.
Luận đẳng cấp, thần thức mạnh kinh khủng, linh thức của Khương Hy đương nhiên chống đỡ không được, xem như có Hồn Đan hỗ trợ thì cũng không được. Nhưng trì hoàn một, hai giây thì lại hoàn toàn có thể.
Một, hai giây tuy nói không đáng lưu ý bất quá trong mắt Hồng Hư lại là một chuyện gì đó rất đáng chấn động.
Tu vi của lão thế nào thì lão biết rõ, vậy mà lại bị một tiểu tử Kết Đan cảnh ngăn chặn được một, hai giây ở bên ngoài. Chuyện này truyền đi ra chẳng khác nào tự làm xấu mặt mình cả.
Không bao lâu sau, lão thu thần thức của mình về, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ nhưng ánh mắt cũng có chút nhu hòa hơn trước rồi.
Ban đầu lão còn nghĩ thanh niên nhân trước mặt đây là một cường giả đoạt xá trở về nhưng kết quả lại không phải. Nếu là cường giả đoạt xá thì lão đã trực tiếp xuất thủ đánh chết ngay tại chỗ rồi, còn nếu là linh hồn nguyên gốc thì cá nhân lão muốn nói chuyện một chút.
Lão nói:
“Tiểu hữu, ngươi nhận biết lão phu?”.
Khương Hy hít sâu một hơi, sau đó từ tốn đặt chén trà xuống rồi lùi ra phía sau một đoạn. Sau đó, hắn quỳ gối hành lễ đầy nghiêm trang.
“Vãn bối xin thỉnh an Hồng lão tiền bối”.
Hồng Hư gật nhẹ đầu, dựa vào hành động trước đó của hắn, lão phần nào cũng đoán được chuyện hắn biết thân phận của lão rồi. Bất quá kể ra cũng có chút lạ, đã năm trăm năm rồi lão không đi lại trong tu chân giới thì làm sao đến bây giờ còn có người nhớ đến lão nữa?
“Ngươi là hậu nhân của kẻ thù lão phu sao?”, lão mỉm cười nói.
Khương Hy vội vàng lắc đầu đáp:
“Lão tiền bối hiểu lầm, kẻ thù cuối cùng của người đã sớm vẫn lạc từ b . . .”
Đang nói giữa chừng, hắn đột nhiên im bặt lại, thần sắc có chút hơi cứng, hiển nhiên là đã phát hiện ra mình nói thừa rồi.
Hồng Hư là lão quái vật lâu năm, thực lực thâm bất khả trắc nhưng càng sống lâu năm thì lại càng thích chơi tâm kế. Bản thân lão có bao nhiêu kẻ thù làm sao lại không biết được.
Ngoài sáng, kẻ thù cuối cùng của lão đã sớm chết từ ba trăm năm trước nhưng thông tin này chỉ có mấy đồ đệ của lão biết thôi. Còn trong tối, lão biết một vài lão quái vật khác vẫn còn chưa chết đâu.
Những người biết được thông tin ngoài sáng về kẻ thù của lão thì cũng chỉ có mỗi trực hệ là cùng. Lão mỉm cười nói:
“Tiểu tử ngươi quả nhiên là trực hệ của lão phu, nói đi, Phù Linh là gì của ngươi?”.
Nghe vậy, sắc mặt của Khương Hy có chút hơi trầm xuống. Cá nhân hắn muốn cắt đứt nhân quả với Cửu Tiêu Tông nhưng không ngờ rằng sư phụ lại đột nhiên xuất thế ngang trời như thế này. Sự tồn tại của lão trong trường hợp này thật sự có thể khiến sợi dây nhân quả này càng khó cắt hơn ấy chứ.
Hồng Hư không chỉ có mỗi Phù Linh chân nhân là đệ tử, trước đó lão cũng có thu thêm ba người khác nhưng những người kia không đột phá được Nguyên Anh cảnh nên từ mấy trăm năm trước đã tọa hóa rồi.
Những đệ tử kia lúc tọa hóa còn chưa chính thức xuất sư nên cũng không thể thu đồ được, người duy nhất được xuất sư cùng thu đồ chính là Phù Linh chân nhân. Hồng Hư hỏi quan hệ giữa Khương Hy cùng Phù Linh một phần cũng là vì chuyện này.
Một phần khác là vì hắn biết cấm tự Bạch Dương. ioEyn Đệ tử bình thường của Cửu Tiêu Tông có thể gọi ra được hai chữ ‘Bạch Dương’ nhưng cấm tự Bạch Dương là một vấn đề hoàn toàn khác.
Cấm tự này chỉ có hai mạch biết, một là mạch của tông chủ, hai là mạch của ngũ trưởng lão, hơn nữa những người được biết lại còn phải là người có khả năng kế vị tông chủ hoặc ngũ trưởng lão mới được.
Nếu Khương Hy thuộc mạch của Thương Nguyên thì không đời nào lại bị để chạy xổng ra bên ngoài như thế này, như vậy cũng chỉ còn một khả năng, Khương Hy thuộc mạch của Phù Linh chân nhân.
Công Thư Lâu hiện nay không có truyền nhân tiếp nhận, Hồng Hư vốn đã là tiền nhiệm ngũ trưởng lão, một khi rời chức thì không thể trở về, cho nên lão cũng có chút lo lắng với tình cảnh của Công Thư Lâu.
Bây giờ lão phát hiện ra một truyền nhân thì đời nào lại để cho hắn chạy đi được.
Khương Hy từ tốn nâng chén trà lên trước miệng nhưng không uống, hắn vẫn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào. Sư phụ không hổ danh là sư phụ, ánh mắt vẫn cứ sắc bén như ngày nào.
Nếu người khác hỏi câu này thì hắn có thể thoải mái trả lời là quan hệ sư đồ nhưng khi sư phụ hỏi thì cổ họng hắn có chút khát khô, muốn nói cũng thật sự rất khó khăn.
Hồng Hư không thúc giục hắn, lão vẫn rất yên tĩnh chờ đợi để hắn tìm câu trả lời thích hợp. Nhìn vào bộ dạng này của hắn, lão đại khái cũng biết từ nhỏ hắn không sống tại Cửu Tiêu Tông, lại càng không phải là đệ tử có danh phận tại nơi này.
Nếu không thì hắn đã chẳng phải lén la lén lúc bày trận đi tiêu hủy một quyển thư tịch trong Công Thư Lâu. Lấy địa vị của lão, lão hoàn toàn có đủ quyền xuất thủ đánh chết hắn ngay tại chỗ nhưng lão không làm thế.
Một phần vì Công Thư Lâu cần truyền nhân, một phần lão muốn biết Phù Linh đã lưu lại thứ gì mà hắn bắt buộc phải mạo hiểm đi hủy.
. . .
Khương Hy trầm mặc rất lâu, chí ít hắn cũng dành tận mười lăm phút để suy nghĩ về vấn đề này rất kỹ, một hồi sau đó, hắn nâng chén trà lên nhấp nhẹ một cái rồi từ tốn nói:
“Vãn bối là đệ tử của Phù Linh chân nhân nhưng không thuộc Công Thư Lâu, truyền thừa vãn bối nhận được không phải của Đạo Môn”.
Nghe vậy, Hồng Hư đưa tay lên vuốt râu một chút rồi đưa mảnh giấy cháy tàn của bản ghi Nhân Phù ra. Khương Hy đương nhiên thấy rõ được một chữ ‘nhân’ đó, hắn đại khái cũng biết được lão định hỏi gì rồi.
“Là thứ này sao?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn lễ phép đáp lại:
“Vâng, là Nhân Phù Thích Thanh, bản ghi này vốn dĩ không hoàn chỉnh, sư phụ cũng không nỡ tự tay hủy nó đi nên đã giao lại cho vãn bối”.
Hồng Hư trầm mặc một chút, lão đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn một hồi khá lâu rồi nói tiếp:
“Lão phu muốn xem qua một chút”.
“Vâng”, Khương Hy đáp, đại khái hắn cũng lường đến trước tình huống này, nếu chỉ phô diễn thôi thì không sao, sư phụ cũng không thể nhìn ra cách thức hoạt động của Nhân Phù được. Huống hồ, Nhân Phù này còn có sự pha lẫn của Phù đạo Lam Thiên Tuyết Tộc nữa.
Hắn từ tốn vung tay phải mình lên phía trước, phù văn chữ ‘băng’ trên cánh tay lập tức sáng lên một luồng hồng quang. Nước trong không khí liền tụ tập về phía tay hắn rồi diễn hóa ra từng đóa liên hoa bằng băng rất tinh xảo, sau đó, hắn ném số liên hoa này ra bên ngoài rồi động niệm.
Oanh!
Số liên hoa kia ngay tức khắc bùng nổ ra từng cơ bạo tạc liên hoàn, băng vụ tán ra tứ phía nhưng Khương Hy lại khéo léo vận dụng phù văn chữ ‘băng’ kia tập hợp đám băng vụ về tạo thành một đóa liên hoa lớn.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phẩy tay đi, đóa liên hoa này liền tán ra thành quang vụ rồi tiêu biến đi mất.
Hồng Hư thấy thế nhịn không được đập bàn đứng thẳng người dậy, hai mắt đầy rung động nhìn lấy Khương Hy như thể nhìn thấy trân bảo.
Lão không thấy Khương Hy trực tiếp họa phù nhưng lại có thể làm ra hiệu quả tương tự như một Nguyên Phù Sư động niệm sinh phù.
Đây là ý vị gì?
Đây chắc chắn là một cuộc cách mạng Phù đạo, lão không rõ Nhân Phù Thích Thanh này ra sao nhưng nếu để thứ này lọt ra ngoài thì tu chân giới sẽ đảo loạn lên mất.
Lão vội vàng nắm chặt lấy hai tay hắn, hai mắt tỏa ra tinh quang cùng lửa nóng không hề che giấu một chút nào.
“Tiểu tử, mau gọi sư tổ”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!