Tại một tòa thành đông đúc người qua lại, Khương Hy đột nhiên lóe mình lên ở trong một con hẻm nhỏ tối tăm không một bóng người, khí tức trên thân hắn suy nhược đi không ít. Hơi thở cũng có chút gấp gáp nhưng qua thời gian thì đã dần dần lấy lại được nhịp điệu như thường.
Đáy mắt hắn lướt qua một tia tinh quang đầy kinh hỉ, khóe miệng cũng cong lên cao hứng không ngừng. Đây là lần đầu tiên hắn hao hụt nhiều như vậy kể từ khi đột phá Kết Đan cảnh. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn vừa giết một vị lão tổ Kim Đan cảnh tại ngay trong tòa thành này.
Đương nhiên, với thực lực bây giờ thì hắn cũng chỉ đấu được Kim Đan cảnh sơ kỳ là hết mức, muốn vượt cấp cao hơn thì rất khó, nội mỗi Kim Đan cảnh trung kỳ thôi cũng đủ sức đánh trọng thương hắn rồi.
Tại đời này, Khương Hy chưa từng trực tiếp đánh giết một tu sĩ Kim Đan cảnh chân thật nào cả nên người hắn vừa giết chính là người đầu tiên. Cũng may, người đó đã sớm già, linh lực trong thể nội cũng dần khô kiệt lại nên chiến lực không còn nằm ở giai đoạn đỉnh cao.
Dẫu vậy, hắn vẫn phải chuẩn bị kỹ lưỡng suốt một tháng trời thì mới có thể bày trận giết chết được người kia không một tiếng động. Tu sĩ Kim Đan cảnh kia là một vị lão tổ trong một đại thế gia, bình thường chỉ hay trốn ở bên trong mật thất không đi ra ngoài nên rất khó để ám sát từ bên ngoài được.
Cách duy nhất để giết được người đó là giết ngay trong chính địa bàn thế gia, vì vậy Khương Hy đã bày bố chín tòa đại trận vây hãm cùng chướng nhãn để tránh bị những tu sĩ Kim Đan cảnh khác để ý đến.
Vất vả giằng co nửa ngày trời, cuối cùng hắn cũng thành công chém chết được tu sĩ Kim Đan cảnh kia, đồng thời bản thân cũng thụ thương đôi chút. Nhưng không sao, loại thương thế này chỉ cần đả tọa tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi thôi.
Trong khoảng thời gian đó, tòa thành này nhất định sẽ nghênh đón một hồi chiến loạn giữa các thế gia. Thế gia có vị lão tổ Kim Đan cảnh hắn vừa giết kia chắc chắn là đối tượng sẽ bị người xâu xé không thương tiếc.
Chuyện này tại tu chân giới vốn đã là chuyện thường ngày rồi nên Khương Hy cũng chẳng cảm thấy phải tiếc thương gì cả. Thế giới này vốn luôn ác độc và được vận hành một cách liên tục không ngừng nghỉ, một khi không đủ thực lực bảo vệ mình thì tốt nhất vẫn phải tự lui một bước nhượng bộ để tránh bị vạn kiếp bất phục.
Khương Hy dựa lưng vào tường rồi lấy tấm ngọc bài ra truyền tin xác nhận đã giết chết được mục tiêu. Sau đó, hắn quay người bước ra khỏi con hẻm, hòa mình vào bên trong dòng người rồi biến đi mất dặm.
. . .
Không bao lâu sau, hắn bất chợt lóe mình vào bên trong một cửa tiệm buôn bán đồ cổ của phàm nhân. Cửa tiệm lúc này cũng đông người không kém nhưng vì hắn có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ hộ thân nên không một ai phát hiện ra hắn được cả.
Hắn từ tốn bước ra sau quầy rồi đi vào bên trong, sau đó triệt để biến mất luôn ở ngay bên trong căn phòng đó, đến lúc hắn xuất hiện ra lại thì bản thân đã ở ngay bên trong một mật thất chỉ có ánh lửa là ánh sáng rồi.
“Ám Bộ tiên sinh quả nhiên là danh bất hư truyền, trong Dạ Ma không ai có thể sánh được với bộ pháp của tiên sinh rồi”.
Một thanh âm nhã nhặn của nam tử đột nhiên vang lên ở phía dối diện. Khương Hy vẫn rất bình tĩnh đối mặt với nam tử kia, tấm Kim Diện trên mặt che chắn không để lộ ra một chút biểu cảm gương mặt nào. Hắn nhàn nhạt đáp:
“Tinh Hải đà chủ không cần phải câu nệ với ta, chúng ta đều cùng một mạch, vẫn nên xưng hô như bình thường thôi”.
Tinh Hải đà chủ cười hiền hòa mấy tiếng nhưng tấm Kim Diện ISQier trên mặt đã che hết lại nên Khương Hy cũng chỉ nghe được tiếng thôi, bất quá trực giác của hắn cho thấy người này cười trên miệng nhưng mắt thì không hề cười một chút. Đây là điển hình cho dạng người bằng mặt nhưng không bằng lòng đây.
“Ám Bộ tiên sinh cũng không gọi ngoại hiệu của ta đấy thôi, suy cho cùng chúng ta vẫn chưa thể buông bỏ lễ tiết với nhau được”, Tinh Hải đà chủ cười cười nói.
Khương Hy bình tĩnh đáp lại:
“Ngoại hiệu quá nhiều, ta không muốn nhớ đến”.
Đúng vậy, Dạ Ma có số lượng bao nhiêu người thì hiện nay chẳng ai có thể nói rõ ra được, không tính đến sát thủ Thiết Diện cùng Ngân Diện thì nội mỗi số lượng sát thủ Kim Diện thôi cũng đủ khiến Khương Hy đau đầu rồi, chưa kể còn phải cố nhớ đến mấy cái ngoại hiệu hắn chẳng bao giờ để tâm đến nữa thì lại càng mệt.
Cuối cùng, hắn quyết định chỉ gọi những người được xem là khá thân thuộc với mình thôi, còn những người còn lại thì không nhất thiết phải quan tâm lắm.
Mặt khác, người đang đứng đối diện hắn đây gọi là Tinh Hải đà chủ bởi hắn là đà chủ của phân đà Dạ Ma tại Tinh Hải Thành. Đại Tinh Hoàng Triều không giáp biển, khu vực giáp biển hầu hết đều nằm trong phạm vi địa bàn của Cửu Tiêu Tông cùng Huyền Thủy Am nhưng đây lại là tòa thành nằm ‘gần’ biển nhất trong quốc thổ Đại Tinh rồi.
Cái tên Tinh Hải Thành chính là được sinh ra từ chính vị trí địa lý đầy thảm thương này. Bên cạnh đó, Tinh Hải đà chủ cũng là người thuộc mạch của Minh Kính trưởng lão - trung lập, nên đại khái cũng được xem là ‘đồng môn’ của Khương Hy.
Nếu có khác thì cũng chỉ khác nhau ở phần địa vị thôi, Khương Hy là học sinh của Minh Kính trưởng lão, tự nhiên được toàn mạch xưng là tiên sinh. Chuyện này muốn tránh cũng tránh không được, ai bảo Minh Kính trưởng lão là người đứng đầu mạch trung lập làm gì.
Mà cũng vì hắn là học sinh của Minh Kính trưởng lão nên trong mạch cũng có một số người không vừa mắt với hắn lắm, Tinh Hải đà chủ là một trong số ít người đó. Nên nhớ là ít người thôi bởi đại đa số còn lại thì vẫn đồng thuận với địa vị này của hắn.
Trong hàng ngũ thế hệ trẻ của Dạ Ma, hắn gần như đã là người mạnh nhất rồi, trong con mắt của một số người, hắn thậm chí chắc chắn là người mạnh nhất nên hoàn toàn xứng đáng để những người cũng mạch gọi hắn bằng hai tiếng ‘tiên sinh’.
Đối với nhóm người này, Khương Hy khá có thiện cảm nên hắn nhớ được ngoại hiệu của người nào thì sẽ cố gắng nhớ, còn về phần những người khác thì bỏ đi, không phải nhớ làm gì, mà cũng không cần thiết đi nhớ.
Tiếp theo, Khương Hy tùy tiện chào hỏi Tinh Hải đà chủ một, hai câu cho lấy lệ rồi bắt đầu giao nộp nhiệm vụ. Ám sát tu sĩ Kim Đan cảnh không phải là nhiệm vụ bình thường, thông thường cũng chỉ có cấp bậc đà chủ mới được phép phê duyệt cùng ban thưởng.
Tinh Hải đà chủ không vừa mắt Khương Hy lắm nhưng quy củ vẫn cứ là quy củ, hắn sẽ không gây khó dễ cho Khương Hy ở mặt nhiệm vụ.
Tiếp nhận kết quả nhiệm vụ xong, Tinh Hải đà chủ liền cấp tốc giao cho nhãn tuyến của mình đi xác nhận, khi chắc chắn mục tiêu đã hoàn toàn chết rồi thì mới có thể chính thức ban thưởng được.
Quy trình này của Dạ Ma đích xác là có chút phức tạp nhưng mạnh ở chỗ là cực kỳ cẩn thận cùng không để lại hậu quả lâu dài. Đây là một trong những tiền đề lớn nhất để cỗ thế lực này có thể trường tồn đến tận bây giờ.
. . .
Không bao lâu sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện trong mật thất, trên mặt có đeo một tấm Ngân Diện. Người đó nhìn thấy Khương Hy cùng Tinh Hải đà chủ thì khom người hành lễ rất cung kính. Sau đó, hắn tiến đến bên cạnh Tinh Hải đà chủ rồi truyền âm thông báo.
Tinh Hải đà chủ nghe xong liền gật đầu rồi cho người kia lui, hắn hướng Khương Hy nói:
“Ám Bộ tiên sinh, chúc mừng tiên sinh đã hoàn thành nhiệm vụ Kim Bảng đầu tiên”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, chuyện này đích xác là đáng chúc mừng bởi với nhiệm vụ này, hắn mới chân chính đứng vững được trong hàng ngũ sát thủ Kim Diện. Tinh Hải đà chủ cũng không muốn nhiều lời với hắn nên đã nhanh chóng chuyển giao tiền thưởng vào giới chỉ giúp hắn.
Đồng dạng, Khương Hy cũng không muốn nhiều lời với vị đà chủ này, để tránh cho không khí phải ngột ngạt lâu hơn, hắn còn trực tiếp cáo từ tiến vào bên trong một mật thất khác để tĩnh tu.
Trước khi đi, ánh mắt hắn như có như không nhìn thẳng về phía đằng sau lưng của Tinh Hải đà chủ. Tuy rằng hướng đó là một mảnh hắc ám ánh lửa không thể chiếu tới nhưng linh nhãn của hắn có thể nhìn xuyên. Hắn nhìn được một lúc thì mới chân chính cáo từ để rời đi.
Khương Hy vừa đi không được bao lâu, trong bóng tối đột nhiên bước ra một bóng người cao lớn, trên mặt cũng đeo Kim Diện khá rõ rệt. Người này nhìn về hướng Khương Hy đi một lượt rồi gật đầu nói:
“Có chút môn đạo”.
“Ngươi bị phát hiện ra rồi sao?”, Tinh Hải đà chủ hỏi.
Người kia trầm mặc một chút rồi lắc đầu đáp:
“Không giống như bị phát hiện, hắn để cho ta một cảm giác khá quái lạ, giống như hắn trực tiếp thấy được ta chứ không phải là dùng linh thức để thăm dò. Chưa kể ban nãy ta cũng không cảm ứng được dao động của linh thức nên trực giác của ta có lẽ không sai, hắn có thể thấy được ta”.
Tinh Hải đà chủ có chút cau mày lại nói:
“Thấy được và phát hiện được khác thế nào sao?”.
Người kia cười mấy tiếng rồi đáp:
“Như ta với ngươi bây giờ, ta thấy ngươi, ngươi thấy ta bằng mắt thật, đó gọi là ‘thấy’. Còn như ta phát hiện ra Ám Bộ tiên sinh đang nhìn từ phương xa ngay lúc này thì được gọi là ‘phát hiện’ được”.
Vừa dứt lời, người kia liền hướng vào không trung vô định rồi gật đầu nhẹ một cái tựa như đang chào hỏi. Tinh Hải có chút ngạc nhiên, hắn là Kim Đan đỉnh phong mà không hề phát hiện ra Khương Hy đang nhìn chằm chằm về phía bên này.
Hắn bất giác đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của người kia, thần sắc ẩn dưới Kim Diện càng lúc càng ngưng trọng lại.
“Không cần tự hoài nghi, hắn không dùng linh thức, ngươi phát hiện không được”, người kia cười nói.
“Vậy làm sao ngươi phát hiện ra được?”, Tinh Hải đà chủ không hiểu đáp.
“Bởi vì ta mạnh hơn ngươi”, người kia thành thật nói.
Tinh Hải đà chủ cũng không hề phản bác, bởi sự thực chính là vậy, hắn là Kim Đan cảnh đỉnh phong, người kia là Hóa Nguyên cảnh, chênh lệch nhau như thế nào thì đã rất rõ ràng rồi.
“Hắn rời đi chưa?”, Tinh Hải đà chủ nói.
“Đã rời đi”, người kia xác nhận.
“Vậy chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy thôi”, Tinh Hải đà chủ gật đầu đáp.
“Từ từ đã, chuyện đó không vội, bây giờ cá nhân ta lại có chút hứng thú với vị tiên sinh trên danh nghĩa này rồi đây”, người kia đưa tay lên chống cằm nói.
Tinh Hải đà chủ thở dài rồi lắc đầu, hành động thể hiện cũng khá rõ ràng, đó là biểu thị không hài lòng.
“Xem như hắn ngoài ý muốn có thể . . . thấy được ngươi đi thì thực lực của hắn vẫn không hoàn toàn phục chúng được, còn kém quá xa”.
“Ta không nghĩ như vậy, hắn chỉ mới hơn năm mươi tuổi đôi chút nhưng tu vi đã đạt đến Kết Đan cảnh, có lẽ trong năm nay sẽ độ kiếp vào Kim Đan sớm thôi, lại qua tiếp hai, ba trăm năm thì đạt đến Kim Đan cảnh đỉnh phong cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Ngươi nên nhớ, hắn là người được Minh Kính trưởng lão nhìn trúng, thiên tư chắc chắn phải đủ sức đột phá tầng thứ Nguyên Anh cảnh, tiềm lực của hắn rất cao, ngươi không nên gây thù quá nhiều, về sau lại tự mình chịu khổ”, người kia bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Tinh Hải đà chủ liền hừ lạnh một tiếng rồi đáp:
“Ngươi đang nói chuyện hài hước gì đấy? Không phải ngươi là người đầu tiên phản đối địa vị đó của hắn sao?”.
Tinh Hải đà chủ cảm thấy rất tức giận, hắn không vừa mắt Khương Hy là một chuyện nhưng người kia lại càng không vừa mắt Khương Hy hơn. Bởi hơn ai hết, người kia cũng từng là học trò của Minh Kính trưởng lão, một đời không hề có cơ hội được chân chính trở thành học sinh, được trở thành chân truyền.
Tinh Hải đà chủ không thích Khương Hy là vì thực lực của hắn không phục chúng được, nhưng người kia thì khác.
Hắn không cam lòng.
Hắn không tin vào quyết định của Minh Kính trưởng lão.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế