Nửa ngày sau, Trầm Luân mở mắt rồi thở ra một ngụm trọc khí để kết thúc đả tọa. Hắn đưa mắt nhìn quanh cơ thể của của mình một chút rồi chồm người về phía trước để nhìn chính mình ở bên trong mặt ao.
Khác với dáng vẻ trung niên mọi ngày, bây giờ hắn đã hoàn toàn trở lại với hình dáng thiếu niên của ngày trước rồi. Đột phá Trúc Cơ cảnh làm thể nội của hắn tiếp nhận thêm một luồng sinh cơ phi thường khủng bố, dáng vẻ theo đó tự nhiên cũng sẽ được trẻ ra.
Trầm Luân khá cao hứng, hắn ưa thích nhất vẫn luôn là bộ dạng này của mình, ngày trước hắn tu hành chẳng qua cũng chỉ để giữ lại nét thanh xuân thôi, mặt khác, các cô nương trong thành vẫn luôn luôn yêu thích bộ dáng trẻ trung này của hắn.
Đương nhiên, chuyện các cô nương trong thành yêu thích vốn là chuyện xảy ra sau khi hắn gặp được Khương Hy, còn trước đó thì ai ai cũng ghét hắn, chỉ là không dễ gì để lộ ra bên ngoài thôi.
Hắn nhìn mình ở trong ao một hồi, mặt nước liền chuyển động nhẹ rồi ngưng kết lại thành một tầng băng. Tuyết Lam từ tốn đặt chân lên mặt ao đó rồi tiến lại chỗ hắn.
Trầm Luân vội vàng đứng dậy chỉnh trang một chút rồi cung kính hành lễ:
“Trầm Luân xin thỉnh an sư bá”.
Tuyết Lam tùy tiện phất tay không để ý, hắn đưa mắt nhìn Trầm Luân từ đầu đến chân một lượt rồi gật đầu hài lòng, hắn nói:
“Tám Mươi Tám Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ, cũng không tồi đâu”.
Trầm Luân có hơi xấu hổ, hắn đưa tay lên gãi đầu một chút rồi thành thật đáp:
“Sư bá đã trợ giúp nhưng ta vẫn không thể đạt đến được bậc chín, là ta vô năng”.
Trầm gia lão tổ cùng Trầm Thiên ở phía sau vừa vặn tiến đến nghe được một lời này liền loạng choạng đứng không vững. Bậc tám đã tự nhận là vô năng thì nhóm người bậc bốn như hai bọn hắn gọi là gì?
Rác rưởi sao?
“Quả nhiên vẫn là đồ hỗn trướng như ngày nào”, Trầm Thiên thầm mắng ở trong lòng nhưng ngữ khí đã nhẹ hơn rất nhiều, nghe như mắng yêu vậy.
Lấy tầng cấp Trúc Cơ này của Trầm Luân, về sau thành tựu thấp nhất của hắn kiểu gì cũng là Hóa Nguyên cảnh, ngần ấy thôi là đủ để Trầm gia xưng bá Tinh Nguyên Thành rồi. Nhưng đó chỉ mới là ‘thấp nhất’ thôi, Trầm Luân vẫn có đủ tiềm lực để đạt đến một bước cao hơn nữa.
Tuyết Lam nhìn hắn một chút rồi lắc đầu nói:
“Tham vọng là tốt nhưng phải xem bản thân có tiếp nhận được không, Tám Mươi Tám Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đã là cực hạn của ngươi, nếu ngươi càng cố tiến lên thêm thì sẽ không đạt được bất cứ thứ gì. Có đôi khi, biết dừng lại đúng lúc mới là khôn ngoan”.
Trầm Luân ngẫm nghĩ một chút rồi ôm quyền nói:
“Đa tạ sư bá đã nhắc nhở, ta xin thụ giáo”.
Tuyết Lam gật đầu nói tiếp:
“Được rồi, lễ nghi bỏ qua đi, ngươi cũng đã đột phá Trúc Cơ, từ nay đã không còn là đệ tử ký danh của Vô Nhai nữa. Thay mặt sư phụ ngươi, ta cho phép ngươi trở thành đệ tử chân truyền”.
Nghe vậy, Trầm Luân liền kinh hỉ, qua bao nhiêu năm rồi hắn mới có thể kinh hỉ lại như bây giờ, hắn vội vàng quỳ xuống rồi dập đầu khấu tạ Tuyết Lam.
Sau đó, hắn đứng dậy nói:
“Bẩm sư bá, người có thể cho ta biết tiên . . . sư phụ hiện nay đang ở đâu không?”.
Tuyết Lam lắc đầu đáp:
“Hiện tại hắn đang bế quan đột phá Kim Đan cảnh, về sau đến thời điểm ngươi tự nhiên sẽ gặp lại hắn thôi”.
Lời vừa ra, toàn bộ khu mật thất này liền triệt để yên tĩnh, nhất là Trầm gia lão tổ cùng Trầm Thiên. Cá nhân Trầm Luân đã đọc qua mấy quyển sách Khương Hy lưu lại nên đại khái vẫn sẽ nắm được tu vi của sư phụ ra sao. Hắn chỉ có chút ngạc nhiên là sư phụ lại nhanh đột phá Kim Đan đến như vậy thôi.
Về phần hai người còn lại thì có suy nghĩ hoàn toàn khác, lần trước gặp mặt, bọn hắn rõ Khương Hy chỉ mới là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều nhưng trải qua không đến hai mươi năm, đối phương đã đạt đến tình trạng đột phá Kim Đan cảnh rồi.
Tốc độ tiến cảnh này không thể dùng lẽ thường để hình dung nữa, thậm chí thiên kiêu của các đại tông môn cũng không bám theo nổi tốc độ tu luyện này ấy chứ.
Trầm gia lão tổ sớm biết Khương Hy đến từ đại tộc Nguyên Anh cảnh nên vẫn có thể mường tượng đôi chút nhưng vẫn như cũ, khó tiếp nhận được sự thật này. Gần hai mươi năm trước, lão cùng hắn là tiền bối hậu bối nhưng bây giờ đã chuẩn bị thành đồng đạo với nhau rồi.
Ánh mắt lão đột nhiên lộ ra vẻ tang thương tuế nguyệt rồi thở dài, thiên phú của lão ra sao lão biết, đời này nhiều nhất cũng chỉ chạm đến Kim Đan cảnh hậu kỳ là cùng, muốn đạt đến tầng thứ cao hơn gần như là chuyện không thể.
May thay, hậu bối của lão vẫn có thể làm ra được kỳ tích. Trầm Thiên cũng được, Tứ Luân Địa Mạch Trúc Cơ không phải yếu, chẳng qua hai đứa con của hắn nghịch thiên quá thôi.
Trầm Giác về sau nhất định sẽ lưu lại Địa Cung, gia tộc chỉ có thể làm hậu thuẫn cho hắn, không giúp đỡ gì nhiều được nhưng cùng lúc đó, ngoại nhân cũng không dám làm gì để gây hại cho Trầm gia.
Trầm Luân là nhân tuyển tốt nhất để lưu lại Trầm gia nhưng Trầm gia lão tổ có cảm giác, nếu để hắn ở lại gia tộc thì quá mức làm thui chột đi thiên phú tu hành của hắn. Suy đi tính lại, Trầm Luân vẫn nên theo Khương Hy, đổi lại ân tình giao kết với đại tộc Nguyên Anh cảnh là được rồi.
Huống hồ, đứa nhỏ Trầm Luân này cũng không phải hạng người một lòng cầu đạo mà vứt bỏ tất cả, hắn tu luyện Nhân Mạch Trúc Cơ thì chí ít vẫn rất quan tâm đến thân nhân của mình. Về sau nếu Trầm gia gặp khó thì vẫn có thể cầu tình được.
Nghĩ đến vậy, Trầm gia lão tổ liền cười tươi khá vui vẻ. Nhưng trái ngược với lão là Trầm Thiên đang cực kỳ ảm đạm. Hắn không quá rõ nội tình của Khương Hy nên không thể nào lý giải được tốc độ tu hành . . . kinh dị như vậy được.
Hắn chỉ có thể chắc chắn một điều là Khương Hy mạnh hơn hắn thôi nhưng đến mức này thì hắn bắt đầu có chút hoài nghi với thiên phú tu luyện của mình rồi.
Tứ Luân Địa Mạch Trúc Cơ . . . có khi là rác rưởi thật.
Ở một bên khác, Tuyết Lam không muốn tốn nhiều thời gian vô ích nên đã tranh thủ truyền thụ lại cho Trầm Luân những gì Khương Hy đã nói, bao gồm cách tu luyện chính thống của Nhân Mạch Trúc Cơ cho đến cách thu liễm lại khí tức của mình.
Tám Mươi Tám Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ không phải hạng người nhỏ yếu, nếu để Thư Viện hay bất cứ đại thế lực nào chủ đạo về Nhân Mạch Trúc Cơ bắt gặp được thì sẽ lớn chuyện lắm.
Huống hồ, cách đây mấy năm Khương Hy có nghe Lưu Tam nói lại rằng Tinh Hoàng từng triệu kiến một đại nhân vật của Thư Viện vào trong cung, đến nay vẫn chưa có thông tin người đó đã rời đi hay chưa.
Hoàng cung vốn là nơi nguy hiểm tột cùng, chỉ có các đại thế lực mới có thể cắm nhãn tuyến của mình vào bên trong, Lưu Tam lấy tu vi nhỏ nhoi đó mà có thể làm đến được bước này thì năng lực của hắn cũng không tồi.
Tuyết Lam cũng là người nắm giữ Nhân Võng trong tay, tự nhiên biết rõ được loại thông tin này, thậm chí hắn cùng Khương Hy còn suy đoán ra được đó là ai.
Tinh Hoàng có địa vị rất cao trong tu chân giới, Thư Viện vẫn sẽ luôn dùng lễ để đối đãi, vì vậy trừ bỏ Phu Tử cùng Thần Cơ lão nhân ra thì cũng chỉ có mỗi đại tiên sinh cùng nhị tiên sinh là có tư cách này.
Nhị tiên sinh vốn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn thiên hạ hiếm ai thấy được mặt thật của người này nên không dễ gì sẽ được Tinh Hoàng triệu đến. Như vậy thì cũng chỉ còn Nhậm Trác Nhiên thôi.
Nói đến Nhậm Trác Nhiên, Tuyết Lam cũng phải cảm thấy rợn người không thôi. Ngày hôm đó ở trước cổng ra vào của Thượng Dao Thiên Trì, hắn đã cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ đến từ phía Lạc chu của Thư Viện.
Trong số các đại năng Nguyên Anh cảnh đến nơi đó thì Nhậm Trác Nhiên không nghi ngờ gì hết là người mạnh nhất, thậm chí còn là người mạnh nhất hắn từng chứng kiến. Lấy thực lực bây giờ của hắn thì trước mắt hắn không muốn tiếp cận lấy con người này, quá nguy hiểm.
Vì vậy, ngoại trừ dặn dò Trầm Luân ra thì hắn còn trực tiếp xuất thủ tạo ra một tòa kết giới che đậy thiên cơ giúp Trầm Luân.
Nếu như năm xưa Thần Cơ lão nhân mượn tinh hải để che đậy Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ của Hiên Minh thì bây giờ Tuyết Lam lại dùng một đám hoa tuyết để che đậy giúp Trầm Luân. Bình thường thì đám hoa tuyết này sẽ không hiện nhưng chỉ cần hắn vận dụng Trúc Cơ lực thì chúng sẽ hiện ra để che đậy khí tức ngay.
Tuyết Lam rất tự tin vào tạo nghệ toán mệnh thiên cơ của mình nên hắn cũng không lo có mấy người có thể nhìn xuyên qua được loại thủ đoạn này của hắn.
Dặn dò Trầm Luân xong xuôi hết mọi việc, Tuyết Lam liền quay lưng rời đi, Trầm gia lão tổ đương nhiên không thể để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy được, lão vận hết toàn bộ công phu miệng lưỡi của mình để níu giữ hắn lại Trầm gia một vài hôm xem như bồi dưỡng quan hệ song phương.
Ban đầu hắn muốn cự tuyệt nhưng đột nhiên lại nghe thấy giọng của Khương Hy ở trong đầu, thế là hắn liền thở dài rồi chấp nhận.
Về việc Khương Hy đã nói gì thì không ai có thể biết, thậm chí hắn cũng không nói quá nhiều đối với Tuyết Lam, chỉ cần trong đoạn thời gian này Tuyết Lam đừng rời khỏi Tinh Nguyên Thành là được.
. . .
. . .
Ba ngày sau, Khương Hy rời khỏi Tinh Hải Thành trong bí mật rồi luân phiên thay đổi qua lại không biết bao nhiêu thân phận để tránh khỏi ánh mắt của tu sĩ Hóa Nguyên cảnh kia. Sau khi tránh thoát được thì hắn mới vận tốc độ nhanh nhất để rời khỏi Bắc Nguyên.
Đương nhiên, lần này là hắn đường đường chính chính đi qua khỏi đạo quan ải của Bắc Nguyên. Với thân phận hiện tại của hắn, không cần Minh Kính trưởng lão nói thì Dạ Ma cũng sẽ tìm cách cấp cho hắn một tờ thông hành lệnh.
Cầm được thông hành lệnh trong tay thì Khương Hy mới an tâm làm chuyện của riêng mình được. Lần này hắn rời khỏi Bắc Nguyên cũng là có đại sự ở trên thân, hắn muốn tiến đến chỗ động phủ năm xưa Điền đại phu từng ở.
Dưới mọi góc độ, đây không tính là đại sư nhưng với Khương Hy cùng Tuyết Lam, đây tuyệt đối là đại sự. Bởi Tuyết Lam không thể vận dụng toán mệnh thiên cơ để tính toán mọi việc ở bên trong thung lũng đặt động phủ đó được.
Trên đời này có rất ít thứ có thể thoát được khỏi toán mệnh thiên cơ, nếu không phải w9gwE nhờ vào công pháp hay thần thông đặc thù thì những thứ còn lại đều thuộc về tiên thiên linh vật.
Vừa vặn, Khương Hy có thực dục ý cảnh, năng lực tầm bảo mạnh không ngờ, cá nhân hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ, không biết ở bên trong tòa động phủ đó có thứ gì.
Năm xưa Điền đại phu sở hữu khí vận rất kinh khủng, trước khi hắn thành tựu Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì khí vận của hắn không cách nào so được với lão. Chỗ lão vào nhất định là một bảo tàng chưa được khai quật.
Đáng tiếc là lần đó hắn lại không để ý quá nhiều, bây giờ nghĩ lại thì cũng có chút hối hận nhưng cùng lúc đó thì lại thầm cảm thấy may mắn bởi chưa có ai phát hiện ra được nơi đó ngoại trừ hắn cùng Tuyết Lam.
Mà xem như có người phát hiện thì hắn cũng không lo, Tuyết Lam đã nói nơi đó có đại trận tự nhiên rất đáng sợ, nếu không có Trận sư cấp cao nhúng tay vào thì rất khó để phá trận đi vào được.
Trận sư là tài nguyên hiếm có của tu chân giới, Trận sư cấp cao lại chỉ có các đại thế lực mới nắm giữ trong tay, nếu một trong số những người này có dị động thì kiểu gì Dạ Ma cũng sẽ nắm bắt được thông tin.
Trước mắt, Khương Hy không phát hiện ra tin tức gì cả thì có thể chắc chắn rằng tòa động phủ kia vẫn không có người nào khác phát hiện ra.
Ròng rã suốt một tháng trời sau, Khương Hy rốt cuộc cũng trở về được Đông Vực, vừa vặn cũng bước chân vào lại đất của Đại Nguyệt.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế