Huyền Lục

Chương 592: Thập Kiếp Thần Quang



Hồng quang ly bút, phù văn hiện thế.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không gian xung quanh Khương Hy cùng Ngũ Trảo Hồng Long đột nhiên vỡ nát ra rồi mất hút vào bên trong bóng tối vô tận. Ngũ Trảo Hồng Long rống lên một tiếng nhưng kỳ lạ là không một thanh âm nào có thể phát ra được từ miệng của nó, toàn thân của nó càng ngày rơi xuống bên dưới bóng tối vô tận, đến việc phi hành cũng không thể làm được.

Khí tức tử vong ập đến, lần đầu tiên, Ngũ Trảo Hồng Long hoảng sợ, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là kéo Khương Hy chết cùng. Ngay từ đầu, sự tồn tại của nó vẫn luôn là vì mục đích này. Bất quá, điểm đáng sợ ở đây là lực lượng lôi điện bên trong thể nội nó lại không cách nào có thể kích phát ra được, cứ như thể, nó đang bị cái gì đó cầm cố lại đến nỗi không thể cử động dù chỉ một ly.

Khương Hy lăng không giữa không gian tối đen như mực, hắn từ tốn vươn tay về phía Ngũ Trảo Hồng Long đang rơi. Theo đó, một luồng lôi điện lập tức thoát ly khỏi cơ thể nó rồi tiến nhập vào thể nội hắn để tẩy rửa Nhân Đan. Toàn thân hắn run lên từng đợt, Nhân Đan trong thể nội quay tròn hấp thu hết số lôi điện kia rồi tỏa ra một luồng hồng quang đầy tinh khiết.

Từ bên kIcFl ngoài, chỉ cần dùng mắt thường thôi là hoàn toàn có thể thấy được Nhân Đan đang ở đâu bên trong người hắn. Khóe miệng hắn khẽ cong lên đầy vui vẻ rồi phất tay áo lên quay người lại. Theo đó, từng mảnh vỡ không gian một lần nữa lại xuất hiện rồi tập hợp lại kiến tạo không gian ra như trước, nhìn qua không giống như vừa mới bị đánh nát một lần.

Khí tức của Khương Hy nhờ vậy mà xông thẳng qua Kết Đan cảnh, tiến nhập thẳng vào cảnh giới Kim Đan. Một luồng khí tức sinh mệnh hùng hậu ngay lập tức xuất hiện rồi trợ giúp hắn chữa trị thương thế, đồng thời cũng khôi phục thực lực lại đến đỉnh phong. Bắt đầu từ Kim Đan cảnh, mỗi khi vượt qua một đại cảnh thì đều sẽ nhận được thiên địa chiếu cố như thế này. Riêng tại cảnh giới Nguyên Anh thì sẽ được gọi là thiên địa chúc phúc.

Hắn chính thức trở thành cường giả Kim Đan cảnh, tự nhiên cũng biểu thị thành công vượt qua Cửu Kiếp Hồng Lôi. Hắn có thể chắc mẩm rằng trên đời này chẳng ai có thể vượt qua đệ cửu hồng lôi nhẹ nhõm như hắn đâu.

Cấm Tự Bạch Dương rất cường đại, tiêu hao cũng cực kỳ lớn, nếu không phải có thiên địa chiếu cố thì chí ít hắn cũng phải đả tọa một tuần liền mới có thể khôi phục lại thực lực.

Một chiêu ban nãy hắn dùng để tru sát Ngũ Trảo Lôi Long gọi là Phá Đạo Thần Minh, là một trong cửu thức của Cấm Tự Bạch Dương, chuyên chủ sát đạo. Phá Đạo Thần Minh xuất thế, vạn vật đều vĩnh viễn bị phá diệt rồi trầm luân trong bóng tối vô tận, từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa.

Tại Bạch Dương Sơn Mạch, loại thủ đoạn này chỉ xuất hiện khi tông môn thật sự gặp nguy hiểm. Theo cổ tịch được lưu lại thì lần cuối cùng Cửu Tiêu Tông khởi động hộ sơn đại trận để vận dụng nó là vào bảy ngàn năm trước, khi đó mục đích là để ngăn chặn thú triều tràn ra từ phía Vạn Thú Sơn Mạch.

Còn từ đó về sau thì hộ sơn đại trận gần như chẳng được dùng lại nữa cho đến khi hắn vận dụng Bạch Dương Truyền Tống vào mấy năm trước để chạy trốn khỏi Vệ Khắc Nguyên. Nhưng đó đều đã là chuyện cũ, hắn cũng chẳng cần nhớ lại nữa, bởi cũng không liên quan gì đến hắn mấy.

Đột nhiên, mi tâm hắn có chút hơi cau lại rồi nhìn lên trên bầu trời, không gian xung quanh vẫn cứ tối đen do đám mây kia không hề tản đi một chút. Trong lòng hắn bỗng dưng bốc lên một cỗ phong hiểm không nói nên lời. Cửu Kiếp Hồng Lôi đã qua nhưng đám mây đen đó vẫn còn, hơn nữa ẩn ẩn đằng sau đó thi thoảng còn lóe ra một chút kim quang.

“Còn chưa kết thúc sao?”, hắn nhíu mày lại nói.

Tình huống này không được bình thường, dựa theo tiền lệ của đời trước, Cửu Kiếp Hồng Lôi đáng lý ra đã xong, hắn cũng đã bước vào Kim Đan cảnh rồi nên mọi chuyện phải kết thúc mới phải nhưng nhìn vào tình huống này, xem chừng chuyện của hắn không chỉ đến đây là xong.

Cùng lúc này, dị biến bất chợt phát sinh, một cỗ hấp lực kinh người từ bên trong đầu hắn bộc phát ra rồi hướng thẳng lên trên bầu trời.

Mí mắt Khương Hy lập tức nhảy lên.

Hồn Đan!

“Chết tiệt, làm sao lại quên nó được chứ!”, hắn thầm mắng một tiếng ở trong lòng.

Tứ Kiếp Thanh Lôi, Lục Kiếp Kim Lôi, Cửu Kiếp Hồng Lôi là tam đại lôi kiếp của Kim Đan cảnh nhưng tác dụng của chúng vẫn chỉ là tẩy rửa Kim Đan được tạo nên từ linh lực cùng pháp lực. Còn về phần linh thức, từ trước đến nay chưa thấy cổ tịch nào đề cập đến, Hồn Đan là thủ đoạn duy nhất trên đời hắn nhận biết được có thể ngưng thụ linh hồn lại thành thực chất.

Điều đó cũng đồng nghĩa, bản thân nó cũng là ‘Đan’ và phải cần tẩy lễ thì mới chính thức hoàn thiện. Vấn đề lớn nhất ở đây là Khương Hy không biết thứ gì đang chờ đón mình ở đằng sau, hắn không hề có chút thông tin nào cả. Chưa kể Phá Đạo Thần Minh vừa rồi đã bị dùng tận, phù trận cũng đang dần tan rã, xem như hắn níu giữ chúng lại thì thực lực còn không bằng thực lực chân chính của hắn ngay bây giờ. Giữ lại cũng không có ích lợi gì.

“Tiểu nữ oa, không cần phải hoảng sợ, buông lỏng tinh thần của ngươi ra”, thanh âm của Bạch Lâm Vụ đột nhiên vang lên.

Khương Hy như thể vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn vội vàng hướng vào trong không trung hành lễ nói:

“Bạch lão tiền bối, người tỉnh rồi?”.

“Lão phu đã sớm tỉnh”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của Bạch Lâm Vụ liền lóe ra ở trước mặt của Khương Hy. Toàn thân lão vẫn là một bộ y phục sờn cũ của nông dân nhưng đôi mắt của lão bây giờ lại chứa đầy tinh minh, khí thế trên người cũng thâm sâu khó lường. Không ngoài ý muốn, nửa năm trôi qua, lão đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong của chính mình.

Theo sự xuất hiện của lão, không gian xung quanh cũng vặn vẹo một hồi rồi biến đổi, từ cảnh quan tử địa không chút sức sống thì nay, chúng đã trở về lại thành ngọn đồi cỏ xanh mướt cùng thơm ngát. Duy chỉ có đám mây đen trên bầu trời kia là vẫn còn tồn tại như thể không quản nơi đây là địa phương của ai.

Bạch Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút rồi hướng Khương Hy nói:

“Không cần thiết phải khẩn trương, cường độ linh hồn của ngươi vốn dĩ đã rất mạnh nên mới có thể ngưng tụ Hồn Đan được. Thập Kiếp Thần Quang này không làm khó được ngươi đâu”.

Thập Kiếp Thần Quang?

Đây là tên lôi kiếp của Hồn Đan sao?

Mà khoan, Thập Kiếp . . . sẽ không phải là chống đỡ tận mười lần đấy chứ?

“Bạch lão tiền bối, Thập Kiếp . . .”.

“Chuyện đó đợi ngươi độ kiếp xong lão phu sẽ nói rõ ràng”, Bạch Lâm Vụ mỉm cười nói, sau đó liền lóe mình xuất hiện dưới gốc cây xanh ngày trước rồi từ tốn ngồi xuống một sạp chiếu tre để thưởng trà nhìn ngắm hắn độ kiếp.

Khương Hy thật sự không biết nói gì hơn nhưng có lời động viên của lão thì hắn cũng yên tâm được phần nào. Đại lão Động Thiên cảnh còn chắc chắn hắn vượt qua được thì không lý gì hắn lại không vượt qua Thập Kiếp Thần Quang này.

. . .

Thời gian trôi qua, hấp lực tỏa ra từ Hồn Đan ở trong người hắn càng lúc càng mạnh, điểm xoáy trên bầu trời cũng dần dần được mở rộng ra.

Ngay lúc này, đôi mắt của hắn đột nhiên tỏa ra hoàng kim, toàn thân cấp tốc được bao trọn bởi một luồng hoàng quang thần bí. Không qua mấy hơi thở, đoàn hoàng quang này liền lấy hắn làm trung tâm rồi hóa thành quang trụ phóng thẳng lên trên điểm xoáy ở trên kia.

Sau đó, quang trụ tách ra làm hai, xé tan đám mây đen ở trên bầu trời, để lộ ra một vùng tinh hải bất tận phi thường đẹp mắt. Khương Hy sinh hoạt tại Bắc Nguyên đã lâu, hắn nhìn nhiều nhất tự nhiên là tinh hải nhưng nếu đem so ra với tinh hải này thì tinh hải của Bắc Nguyên còn kém rất xa.

Tinh hải trên đầu hắn hiện nay thực sự rất rộng lớn, thậm chí hắn còn không cách nào nhìn thấu được điểm cuối của tinh hải là ở đâu.

Khương Hy nhìn thẳng lên trên tinh hải đó rồi híp mắt lại, trong phút chốc, hình như hắn nhìn thấy cái gì đó lóe lên ở bên trên thì phải. Quả nhiên, giữa tinh hải bao la kia, một đoàn kim quang huyền bí đột nhiên xuất hiện, ánh sáng tỏa ra từ nó mỗi lúc một mạnh, khoảng cách cũng càng ngày càng gần.

Tóc gáy của hắn ngay lập tức dựng đứng hết cả lên.

Đến rồi!

Oanh!

Kim quang đánh thẳng vào người hắn, lấy bản thân làm trung tâm, xung quanh bán kính hai mươi mét này không chỗ nào là không có dấu vết cho sự tồn tại của nó. Toàn thân Khương Hy ngã khuỵu xuống dưới đất, trên thân không có chút thương tích nào nhưng sắc mặt của hắn vẫn nhăn nhó lại đầy đau đớn.

Ở sâu bên trong não hải, Hồn Đan bắt đầu xoay tròn rồi hấp thụ kim quang để tẩy rửa bản thân mình. Tốc độ của nó không nhanh nhưng hiệu quả lại rất đáng sợ, mỗi một tia kim quang tiến nhập vào nó là Hồn Đan lại càng óng ánh thêm một phần, tựa như một khối pha lê tuyệt mỹ được phơi bày dưới ánh ban mai vậy.

Sắc mặt của Khương Hy tái nhợt đến không còn giọt máu, đầu của hắn đau như bị ai đó đánh thẳng vào, linh hồn run rẩy không ngừng, thậm chí hắn còn cảm nhận được một bộ phận linh hồn của hắn còn đang tan rã ra nữa.

Kim quang đánh thẳng vào người hắn mỗi lúc một mạnh, đau đớn trong linh hồn của hắn cũng càng lúc càng mãnh liệt, từng tiếng rên rỉ vì đau đớn khẽ thoát ra qua từng kẽ răng.

Toàn thân hắn nằm rạp hẳn ở trên đất, hai mắt mờ mịt không nhìn thấy được bất cứ thứ gì, tai cũng vừa ù vừa loạn làm hắn không cách nào nghe được thanh âm ở xung quanh. Đầu lưỡi tê dại, cổ họng khô khốc, xoang mũi tắc nghẽn, tay chân mất cảm giác. Toàn bộ ngũ giác trên người hắn bây giờ đã tạm thời biến đi mất, hắn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì ngoại trừ tử vong đang ập lên người hắn.

Không được!

Hắn ngửa cổ hét lên một tiếng thất thanh, khí tức Kim Đan cảnh tuôn trào ra như một cơn đại hồng thủy hướng thẳng lên trên trời cao, đồng thời linh thức của hắn cũng bùng nổ ra bên ngoài. Kết giới tinh thần được khởi động, xung quanh hắn ngay lập tức xuất hiện một tầng trận án phù văn vô hình bao bọc lại.

Kim quang tạm thời bị ngăn cách ra bên ngoài nhưng Hồn Đan vẫn có thể hấp thụ chúng để tẩy lễ như cũ.

Cảnh vật trước mắt hắn càng lúc càng rõ ràng, hắn chính thức lấy lại được ngũ giác của mình. Một tia tinh quang lướt qua đáy mắt, hắn nhanh chóng ngồi xuống đả tọa rồi tập trung linh thức về gia trì lên kết giới tinh thần. Kim quang vẫn cứ chiếu rọi lên người hắn nhưng nhờ có kết giới tinh thần, hắn đã có thể tạm thời an ổn được khí tức của chính mình rồi.

Ban nãy hắn còn có chút hỗn loạn cùng hoảng sợ vì tiếp xúc với thứ hắn không nắm rõ nhưng bây giờ thì không còn nữa. Hắn không muốn chết, vì vậy bản năng sinh tồn của hắn liền trỗi dậy để bảo vệ mạng sống của chính mình.

Ở phía xa xa, Bạch Lâm Vụ bình tĩnh nhâm nhi chén trà ở trong tay, ánh mắt dõi theo Khương Hy ở đằng xa rồi nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt tỏa ra tinh minh cũng ý cười phi thường hài lòng, hiển nhiên rất vừa ý với biểu hiện của hắn ngay bây giờ. Nhưng hắn không biết được chuyện này, và cũng không có thời gian đi phân tâm.

Bởi hắn đã đến được thời khắc mấu chốt rồi, kim quang của Thập Kiếp Thần Quang mạnh mẽ phá huỷ đi kết giới tinh thần, một tiếng rắc nhẹ ở trong đầu hắn ngay lập tức vang lên, khoé miệng lập tức trào ra một đạo máu tươi nhưng hai mắt hắn vẫn cứ bình tĩnh như cũ. Hắn cắn răng chịu đựng kim quang oanh tạc vào bên trong linh hồn của mình, đồng thời cũng thôi động Hồn Đan đẩy nhanh tốc độ tẩy lễ.

Hắn có thể chịu đựng kim quang nhất thời nhưng không thể chịu đựng mãi mãi, vì vậy Hồn Đan phải nhanh chóng lên mới được.

Không lâu sau đó, Khương Hy ngửa cổ hét lên một tiếng rồi lao thẳng lên trên trời như tên bắn, kim quang dần dần bị vỡ vụn rồi tiêu biến đi mất. Hắn vung Dục Vọng Chuỷ ra chém đôi bầu trời tinh hải, không gian lập tức vặn vẹo một hồi rồi tiêu biến đi mất, để lộ ra mảng trời trong xanh cùng thoáng mát.

Một cỗ uy áp kinh người ngay tức khắc bùng nổ ra.

Kim Đan cảnh, thành!

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.