Huyền Lục

Chương 593: Khương thị



Mây đen tan đi cũng đồng nghĩa với việc không còn phải cần độ thêm bất kỳ loại kiếp vân nào nữa. Khí tức của Khương Hy cũng triệt để bùng nổ ra cảnh giới Kim Đan sơ kỳ cực kỳ mạnh, uy thế có thể sánh ngang với cao thủ Kim Đan cảnh trung kỳ.

Hắn đạp không giữa thiên địa, Hồng Nguyệt Y trên thân bay phấp phới, hai mắt bình tĩnh như một mặt hồ nhìn về trước mặt, không gian xung quanh hắn bất giác rơi vào một khoảng không cực kỳ tĩnh lặng. Không bao lâu sau, một chân hắn bước ra, lúc bàn chân chạm xuống thì hắn đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Lâm Vụ rồi.

Nhân Gian Hành Tẩu, đại thành!

Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, đại thành!

Đột phá Kim Đan cảnh thành công, Khương Hy cũng triệt để phá vỡ gông cùm bước vào cảnh giới đại thành của Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ. Bộ pháp hắn vừa thi triển vừa rồi chính là đại thành của Nhân Gian Hành Tẩu, gọi là Súc Địa Thành Thốn. Bằng cách ‘biến’ đại địa thành một thốn ở trước mặt, hắn chỉ cần bước ra một bước là có thể băng qua cả đại địa.

Ngày trước, hắn còn nghĩ đại thành sẽ có năng lực thuấn di nhưng đáng tiếc, pháp tắc thiên địa vẫn rất mạnh, không vào Nguyên Anh cảnh thì không thể thuấn di. Bất quá Súc Địa Thành Thốn cũng đã là một dạng tốc độ tiếp cận, thậm chí là ngang ngửa với thuấn di luôn rồi, nếu không tính đến khả năng ẩn mình trong không gian.

Bạch Lâm Vụ nhìn qua hắn một chút rồi gật đầu hài lòng, lão nói:

“Đả tọa bình ổn cảnh giới trước đã, sau đó lão phu sẽ nói chuyện với ngươi sau”.

Khương Hy gật đầu, hắn chỉ mới vừa đột phá xong, trước mắt phải bình ổn cảnh giới cùng hai môn chiến kỹ kia đã, chuyện gì chưa biết thì có thể từ từ, chí ít hắn vẫn còn thời gian nửa năm, không nhất thiết phải vội.

. . .

Thời gian cấp tốc trôi qua, hai ngày sau.

Khương Hy mở mắt, con ngươi hoàng kim của hắn lóe lên một tia tinh quang, sau đó, toàn bộ ánh hoàng kim liền tiêu biến đi rồi để lại một con ngươi màu đen như cũ. Bước vào cảnh giới Kim Đan, hắn đã có thể tùy ý điều chỉnh lại ngoại hình của mình rồi nên có thể che giấu được linh nhãn, về sau hành sự sẽ tránh được dòm ngó từ người ngoài.

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, sau đó liền ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lâm Vụ ở trước mặt, trên thân lão vẫn là bộ y phục sờn cũ đó, nếu nói điểm nào khác so với bình thường thì e rằng cũng chỉ có mỗi hành động đọc sách bây giờ thôi.

Từ lúc vào đây, đại đa số thời gian của Bạch Lâm Vụ là đi ngủ, còn lại chính là ngồi nói chuyện với hắn lúc mới tiến vào đây cho nên hắn chưa bao giờ nhìn thấy một mặt khác của lão. Lão phát hiện ra hắn đang nhìn nên liền mỉm cười hòa ái nói:

“Chúc mừng ngươi đột phá thành công Kim Đan cảnh”.

Khương Hy mỉm cười đáp:

“Đa tạ Bạch lão tiền bối đã khích lệ, mặt khác, tiểu nữ còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo người đây”.

Bạch Lâm Vụ bật cười mấy tiếng rồi nói:

“Trước khi nói chuyện, chúng ta vẫn nên thay đổi xưng hô trước đã, từ nay đừng gọi lão phu là Bạch lão tiền bối nữa, quá dài, chi bằng gọi Bạch lão là được. Về phần ngươi, lão phu sẽ gọi ngươi là tiểu Hy, ngươi thấy thế nào?”.

“Bạch lão đã nói vậy thì ta sẽ không khách khí nữa”, Khương Hy mỉm cười đáp.

Hắn không dùng ngôi xưng ‘tiểu nữ’ nữa, như vậy không khỏi quá trang trọng, chi bằng dùng ngôi xưng ‘ta’ như bình thường là đủ thể hiện sự thân thiết rồi.

“Ngươi tiếp thu rất nhanh, có thể kết thành Hồn Đan tự nhiên có môn đạo của riêng mình”, Bạch Lâm Vụ gật đầu nói.

“Bạch lão, người đã từng gặp người nào kết Hồn Đan rồi sao?”, hắn hỏi.

Bạch Lâm Vụ biết được Thập Kiếp Thần Quang thì tự nhiên biết được nguyên hình của Hồn Đan là như thế nào. Thứ này Khương Hy lấy được từ chỗ của Thánh Mẫu nên hắn cũng không quá chắc trong quá khứ liệu có người nào thực sự đi vào còn đường này hay không. Nếu có thì hắn thật sự rất muốn thỉnh giáo một phen, có người đi trước so với việc tự đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều cho con đường của hắn về sau.

Bạch Lâm Vụ không vội trả lời hắn, lão xem qua nốt quyển sách một chút rồi gấp lại đặt trước mặt hắn, bên trên là bốn chữ được viết theo một loại ngôn ngữ tương đối cổ bất quá hắn lại có thể đọc được.

Bách Niên Thiền Công.

Hắn có chút tò mò với quyển sách này, gọi là ‘Thiền Công’ thì đây chắc hẳn là công pháp của Phật Môn. Hắn không tính là quá hiểu nhất mạch Phật Môn nhưng để được xưng là Thiền Công thì đẳng cấp thấp nhất cũng là thượng phẩm Kim Đan công pháp, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay. Dựa theo trí nhớ của hắn thì hắn chưa từng nghe qua cái tên nào gọi là ‘Bách Niên Thiền Công’ cả.

“Có hứng thú với nó sao?”, Bạch Lâm Vụ đột nhiên lên tiếng.

Khương Hy cười khan mấy tiếng rồi đáp:

“Ta thấy môn công pháp này có chút hơi lạ thôi, nhưng cũng không đến mức quá hứng thú với nó lắm”.

“Mặc ngươi có hứng thú với nó hay không, nếu ngươi muốn giải quyết vấn đề pháp lực của công pháp chủ tu thì về sau vẫn phải tu luyện nó”, Bạch Lâm Vụ nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Khương Hy liền có chút giật mình rồi vội nhìn xuống Bách Niên Thiền Công. Nội tình của hắn chắc chắn không thể nào thoát khỏi được mắt của lão nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên, không ngờ lão lại có thể nhìn ra điểm yếu của Tam Dục. Hắn thật sự rất muốn cầm quyển sách đó lên rồi nghiên cứu thật kỹ từng trang một, bất quá hắn vẫn có ljOmn thể kiềm chế bản thân được. Hắn nói:

“Ta sẽ xem nó sau, trước mắt, ta vẫn muốn nghe kỹ chuyện liên quan đến Hồn Đan đã”.

Bạch Lâm Vụ gật đầu rồi cười một tiếng khá thoải mái, sau đó, lão điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình về thế đả tọa, y phục trên người cũng biến ảo thành một bộ Hồng Nguyệt Y đầy nghiêm trang. Khí thế của lão không tỏa ra ngoài nhưng lại khiến người khác không cách nào dám nhìn thẳng.

Giờ đây, lão đã không còn là một lão nhân chân chất nữa mà đã chân chính là một vị Động Thiên chân nhân hàng thật giá thật rồi. Lão nói:

“Tiểu Hy, lão phu nghĩ ngươi hẳn không ngờ đến trên đời này còn người khác có thể kết Hồn Đan đi?”.

Khương Hy ỡm ờ một chút rồi gật đầu đáp:

“Ta đạt được bí pháp Hồn Đan nhờ vào một cuộc giao dịch với đại năng cổ xưa nên không quá nắm rõ lai lịch cùng sự hiện diện của nó trong lịch sử”.

“Giao dịch với đại năng cổ xưa sao? Cơ duyên cũng không tệ”, Bạch Lâm Vụ có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này, kỳ thực cá nhân lão cũng rất tò mò không biết từ đâu hắn lại nắm được bí pháp Hồn Đan mà đáng lý ra nó phải thất truyền mới đúng. Lão nói tiếp:

“Hơn vạn năm trước, Huyền Đô Đại Lục đúng thật là có người đã thành tựu được Hồn Đan, và người này cũng không phải ai xa lạ đâu, là Bạch lão tổ”.

Lần này, Khương Hy lại là người ngạc nhiên, hắn không ngờ Bạch Chân lại thực sự từng là người đạt đến Hồn Đan trong quá khứ. Chả trách Bạch Lâm Vụ lại hiểu rõ Hồn Đan cùng Thập Kiếp Thần Quang đến như vậy. Hắn vừa nghĩ, đầu hắn cũng vừa gật gù một cách nhẹ nhàng tựa như đã hiểu.

Bạch Lâm Vụ quan sát biểu hiện của hắn một chút rồi mỉm cười hài lòng.

“Bạch lão tổ năm đó nhận được bí pháp Hồn Đan từ một vị tiền bối nào đó lão phu không quá rõ, về sau lão tổ cũng không đề cập đến nên lão phu cũng ngại hỏi. Loại bí pháp này thực sự có lợi đối với việc tu luyện của môn đồ Thiên Nguyệt Tông nhưng vì đã nhận lời với vị tiền bối bí ẩn đó nên người đã không thể truyền môn bí pháp này lại. Nhưng tri thức về Hồn Đan thì lão tổ lại truyền dạy hết lại cho lão phu nên ngươi yên tâm, mỗi câu mỗi chữ của lão phu đều hoàn toàn đáng tin”.

“Bạch lão không cần phải nói thế, ta nắm giữ bí pháp trong tay nên đại khái cũng có thể phân biệt thật giả”, Khương Hy nói.

Ngụ ý là xem như lão không nói trước thì hắn cũng sẽ tự mình phân biệt được thôi, lão không cần phải tốn công phiền phức đến như vậy. Lão có thể biết được Hồn Đan ở trong não hải của hắn thì chẳng có lý gì lại không tính đến tình huống này.

“Lão phu biết, chỉ là nói ra cũng không thừa. Bất quá ngươi lại đa nghi hơn lão phu nghĩ nhiều”, lão nói.

Khương Hy khụ khụ vài tiếng có chút hơi ngại, nói thật thì đa nghi tại tu chân giới là điều kiện thiết yếu để tồn tại, xem như đại năng hùng mạnh cỡ Đại Địa chân nhân, Thần Hành chân nhân thì cũng không toàn vẹn vỗ ngực dựa vào mỗi tu vi cùng chiến lực để đè đầu người khác. Trí lực của những con người này đều rất siêu phàm mà khởi nguồn lại luôn là sự đa nghi.

“Tu chân giới hiểm ác, ta không thể không đa nghi, nếu không thật sự rất khó để tồn tại”, hắn đáp.

Bạch Lâm Vụ phất ống tay áo, ý bảo hắn nói sao cũng được, không quá can hệ đến lão, sau đó, lão nói tiếp:

“Ngươi đã nắm được Hồn Đan rồi thì lão phu sẽ không giải thích về nó quá nhiều, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, Hồn Đan hùng mạnh nhưng nếu não hải của ngươi không tiếp nhận được lực lượng của nó thì ngươi cũng sẽ phải đối mặt với tử vong thôi. Bất quá môn công pháp của ngươi rất thú vị, kết cấu não hải của ngươi cũng đáng sợ hơn so với những gì ngươi nghĩ nhiều nên ngươi mới có thể chịu đựng được loại lực lượng đáng sợ này”.

Nửa đầu thì Khương Hy còn hiểu nhưng đến nửa câu sau thì một chút hắn cũng không hiểu, ‘kết cấu não hải’ ở đây là tình huống như thế nào?

Hắn thật sự không hiểu được ý của lão là như thế nào, chỉ có thể im lặng nghe lão nói tiếp thôi. Thanh âm của lão tiếp tục vang lên:

“Hồn Đan là phương pháp duy nhất có thể ngưng thực linh thức của ngươi lại thành dạng Đan, năng lực của nó có thể khiến cường độ linh hồn của ngươi đề thăng thêm một bậc nhưng để kích phát được năng lực đó, ngươi buộc phải độ qua một đợt tẩy rửa gọi là Thập Kiếp Thần Quang.

Thập Kiếp Thần Quang không giống như những đợt Lôi Kiếp khác, nó mang tên ‘Thập Kiếp’ nhưng thực chất chỉ có một kiếp duy nhất, chẳng qua vì mức độ quý hiếm của Hồn Đan nên nó mới có cái tên như vậy, ý chỉ, nó là cấp bậc Lôi Kiếp mạnh nhất. Ngươi từng độ qua nó tự nhiên biết được nó khó khăn như thế nào. Chỉ cần cường độ linh hồn không đủ mạnh thì chắc chắn sẽ chết khi độ Thập Kiếp Thần Quang”.

Khương Hy gật đầu, chuyện này hắn đồng tình, Thập Kiếp Thần Quang rất mạnh, mặc dù hắn thành công độ qua nó nhưng một phần nhỏ linh hồn của hắn đã bị loại kiếp này diệt sát không còn một mảnh. Muốn khôi phục toàn vẹn gần như là chuyện không thể nhưng cũng may, loại khiếm khuyết này rất nhỏ, không đến mức khiến hắn phải bó tay bó chân.

Hắn trầm mặc một chút rồi hướng lão nói:

“Bạch lão, trừ bỏ Thập Kiếp Thần Quang ra thì Hồn Đan có khiếm khuyết nào không?”.

“Về lý, nó có nhưng với tình huống thân thể của ngươi, nó lại thành không có chút khiếm khuyết nào, nên ngươi không cần phải quá lo lắng”, Bạch Lâm Vụ mỉm cười đáp.

Khương Hy nghe xong thì mi tâm của hắn lại càng nhăn thêm một chút, hắn nói:

“Bạch lão, ta không hiểu lắm tình huống thân thể của ta trong lời người là như thế nào”.

“Ngươi nói ngươi tên là Hồng Hy?”, Bạch Lâm Vụ đột nhiên hỏi.

Hắn gật nhẹ đầu, trong thân phận nữ, tên của hắn đúng là như vậy, cái tên này đã được sư tổ Hồng Hư ban cho đạo vận nên tác dụng của nó sẽ không khác gì đạo danh Vô Nhai của hắn.

“Ngươi có chắc mình không phải là họ Khương chứ?”, lão bình tĩnh nói.

Lời vừa ra, toàn thân Khương Hy lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn một nhịp, hô hấp cũng có chút hơi gấp rồi nhìn thẳng về phía lão nhân trước mặt, ngụ ý là làm cách nào mà lão biết được họ của hắn.

Bạch Lâm Vụ nhìn hắn một chút rồi mỉm cười, gương mặt vẫn cứ hiền hòa như cũ nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy lão nhân này là một cái hố sâu không đáy, càng nhìn lại càng không nhìn thấu được, thậm chí trong vô hình còn bị lão cuốn hút đi theo nữa.

Rốt cuộc, họ Khương của hắn có vấn đề gì sao?

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.