Những ngày sau đó, Khương Hy lại tiếp tục tu luyện dựa theo chỉ điểm của Bạch Lâm Vụ. Hắn không cùng lão nói tiếp chuyện hôm trước nữa, mặc dù hắn rất tò mò thân thế của hắn nhưng trước mắt lão vẫn bảo trì im lặng thì hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi thôi. Thời gian còn lại tận nửa năm, không có lý do gì để phải dành trọn tâm tư của hắn vào chuyện đó.
“Ngưng thần, tưởng tượng không gian xung quanh là tay chân của mình rồi khống chế nó”, thanh âm lãnh đạm của Bạch Lâm Vụ vang lên. Lão ngồi dưới gốc cây xanh mát từ từ thưởng trà rồi nhìn lấy hắn đang tu luyện ở vài chục mét trước mặt.
Ở nơi đó, Khương Hy đả toạ tĩnh tâm, không gian xung quanh hắn đột nhiên biến ảo không ngừng rồi dần dần hoá thành một màu đen của đêm tối. Tuy rằng không gian không lớn, chỉ bao bọc trong bán kính mười mét thôi nhưng hắn có thể cảm nhận được đó chính là thân thể của mình.
Hắn từ từ mở hai mắt ra rồi mỉm cười.
“Vậy ra đây là lĩnh vực Thượng Linh”.
Lĩnh vực Thượng Linh là điểm đặc thù chỉ có những người tu luyện Thiên Nguyệt Thượng Linh mới có thể tu ra được. Thông thường, lĩnh vực chỉ có thể xuất hiện khi tu sĩ ngưng được thế của chính mình, cũng chính là viên mãn một môn chiến kỹ nhưng với Thiên Nguyệt Thượng Linh thì không cần phải làm như thế. Bởi trong suốt quá trình tu luyện, bản thân nó cũng đã có thể ngưng ra được thế của riêng mình rồi.
Tên của nó là lĩnh vực Thượng Linh, ngoài ra, bản thân nó còn có thể được gọi là Nguyệt Vực. Không gian nó tạo ra là một không gian tối đen của màn đêm, treo trên đỉnh đầu của nó là một vầng trăng sáng huyền ảo. Về lý là thế nhưng trên thực tế, vầng trăng của Khương Hy lại đỏ như máu, đây chính là nguồn căn đạo của hắn nên cũng không có chuyện gì lạ.
Ở trong Nguyệt Vực này, hắn có thể kiểm soát mọi thứ bằng tinh thần, chỉ cần hắn động niệm thì vạn vật sẽ vì hắn hiệu lệnh. Hiệu quả có chút tương tự như trong Động Thiên nhưng cũng sẽ khác Động Thiên đôi chút, vì Nguyệt Vực không mang theo lực lượng của thiên địa, cũng không thể tùy ý theo đổi cảnh quan. Bất quá một môn chiến kỹ hệ tinh thần có thể làm ra đến được một bước này thì cũng đủ cho thế nhân thấy được sự bất phàm của nó rồi.
Mặt khác, Khương Hy tạo ra Nguyệt Vực nhưng cũng không phải là Nguyệt Vực nguyên bản, cá nhân hắn còn muốn lồng Thiên Địa Vô Thanh vào bên trong để cho Vực của hắn được hoàn thiện hơn. Đối với vấn đề này, hắn cũng tương đối có niềm tin bởi nguồn căn của hai thứ này đều đến từ tĩnh chi ý cảnh. Mà hắn lại cực kỳ có tạo nghệ đối với loại ý cảnh này.
Bạch Lâm Vụ ngồi đằng xa đương nhiên nhìn rõ hắn đang muốn làm gì, nội tâm lão cũng ngạc nhiên không ngớt. Phải biết là trong bộ ba chiến kỹ Thiên Nguyệt thì Thiên Nguyệt Thượng Linh có độ khó tu luyện phi thường cao bởi nó đòi hỏi một sức tưởng tượng cùng thấu hiểu tinh thần đến một mức độ rất sâu. Tuy rằng hắn có thể ngưng Hồn Đan nhưng lão không ngờ hắn lại có thể làm ra một bước khiến các đời lãnh tụ của Thiên Nguyệt Tông phải tự đặt tay lên ngực mình tự vấn.
Thiên tài phải chăng là như thế này?
Chiếu theo tiền lệ của Thiên Nguyệt Tông từ trước đến này, người nhanh chóng tạo ra được Nguyệt Vực nhất kể từ lần đầu tu luyện Thiên Nguyệt Thượng Linh là tông chủ đời thứ ba, khi đó, người mất hai tuần. Bạch Chân lão tổ sở hữu thiên phú không tồi, nhưng cũng mất gần ba tuần mới ngưng tụ thành công Nguyệt Vực của mình. Bản thân lão kém hơn chút, phải mất một tháng.
Nhưng bây giờ, trước mặt lão là một con quái vật có thể sánh với Thiên Nguyệt tổ sư. Thiên Nguyệt tổ sư đã từng là khí vận chi tử của một thời đại, lúc người tạo ra Thiên Nguyệt Thượng Linh thì tu vi đã đạt đến Động Thiên chân nhân rồi nên không thể biết được người có thể đạt đến Nguyệt Vực trong bao lâu nhưng chắc chắn sẽ trong một tuần trở lại.
Bất quá Khương Hy cũng không hề kém Thiên Nguyệt tổ sư đâu, tính đến thời điểm hắn vừa ngưng tụ ra được Nguyệt Vực thì thời gian chỉ mới trôi qua ba ngày thôi. Tốc độ này quá mức biến thái rồi.
Dù lão có là đại năng Động Thiên cảnh thì bây giờ cũng rất khó khống chế biểu cảm vui mừng của mình lại, đồng thời, trong lòng lão cũng cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu hắn sinh vào lúc lão chưa tọa hóa thì lão sẽ toàn lực bảo hộ chờ ngày hắn bước chân vào Nguyên Anh cảnh. Đáng tiếc, thời điểm vốn đã được định ngay từ đầu.
Lão cầm chén trà trên tay, mặt nước bên trong bình lặng không một chút gợn sóng, khói trắng cũng không còn bốc lên trên không nữa, hiển nhiên nước trà đã sớm nguội. Lão bình tĩnh nhìn về phía Khương Hy, nhìn rất chăm chú, tựa như thể muốn nghiên cứu thử bằng cách nào hắn lại có thể làm đến một bước tiền nhân không thể làm được.
Hai ngày nữa lại cấp tốc trôi qua, vào một ngày này, hai mắt lão lóe lên một tia tinh quang rồi mỉm cười gật đầu.
“Thật đáng sợ, mới đó mà đã thành công rồi”.
Đúng vậy, Khương Hy lại tiếp tục phá vỡ ghi chép của tiền nhân, tính từ lúc tu luyện Thiên Nguyệt Thượng Linh đến giờ, hắn chỉ cần năm ngày là đủ tạo ra Nguyệt Vực rồi biến nó thành một phiên bản của riêng mình. Tạo nghệ Thiên Nguyệt Thượng Linh của hắn lại đề thăng lên thêm một tầng, bất tri bất giác đã đạt đến đỉnh phong nhập môn, chỉ cần tu luyện thêm một vài ngày nữa là có thể đạp vào cánh cửa tiểu thành.
Tốc độ này đừng nói là Bạch Lâm Vụ, đến Khương Hy, người hiểu rõ nội tình nhất, còn không thể nào ngờ đến. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không đến nỗi khó chấp nhận. Thiên Địa Vô Thanh vốn là thần thông, Thiên Nguyệt Thượng Linh dù có là chiến kỹ bậc Kim Đan cảnh thì nhập môn của nó cũng không thể nào so với thần thông được, thậm chí tiểu thành cũng so không nổi. Hắn có thể nhanh chóng tăng tiến đến một nước này cũng xem như không tệ.
Nguyệt Vực của hắn càng ngày càng vững chắc, vầng trăng đỏ như máu cũng vững vàng thượng thiên không chút khó khăn, đồng thời, không gian bên trong cũng yên tĩnh không ngờ. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy nhún nhẹ rồi lăng không tiến lên trên trời. Trong phạm vi của Nguyệt Vực, hắn không khác gì một đại năng Nguyên Anh cảnh lăng không giữa thiên địa.
Hắn rất hài lòng với kết quả này, sau đó liền thu lại Nguyệt Vực của mình rồi dùng Súc Địa Thành Thốn bước đến trước người Bạch Lâm Vụ để hành lễ.
“Cảm giác thế nào?”, lão mỉm cười hỏi.
“Không tồi lắm, ta còn cảm thấy như đang nằm mơ vậy”, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi đáp.
“Đừng nói vậy, người nằm mơ phải là lão phu mới phải”, lão bật cười một tiếng rồi mời hắn ngồi xuống, tiện thể lão cũng giúp hắn rót một chén trà để uống.
Hai người bọn hắn cũng không phải uống loại trà gì thượng hạng lắm đâu, chỉ là một loại hồng trà bình thường trong nhân gian thôi, bên trong không có chút linh khí nào cả. Nhưng nước trà lại có màu rất đẹp, nhìn vào đều ưa thích không ngừng, cá nhân hắn cũng khá thích loại trà này.
“Đa tạ Bạch lão”, hắn mỉm cười nói.
“Không có gì, tiện thể đây, làm cách nào ngươi lại có thể dung hòa một môn thần thông vào Nguyệt Vực nhanh như vậy?”, lão hiếu kỳ hỏi.
“Bạch lão, ta đọc sách nhiều hơn người khác một chút thôi. Nếu một quyển sách là một thế giới thì nhiều quyển sách sẽ là nhiều thế giới đan xen lẫn nhau, muôn hình vạn trạng không thế giới nào là độc lập với thế giới nào. Ta chỉ đơn giản tìm ra điểm chung của chúng rồi áp dụng vào trong trường hợp này là được”.
Nếu xem Nguyệt Vực là một thế giới đêm tối thì Thiên Địa Vô Thanh sẽ là một thế giới tĩnh lặng, điểm chung của chúng nói thẳng ra thì rất dễ nhận diện, chính là không gian. Không gian có thể chồng đè lên nhau và tồn tại song song, đây gần như đã là triết lý rồi, không cần phải tốn công tốn sức đi chứng minh. Hắn hợp nhất Nguyệt Vực cùng Thiên Địa Vô Thanh lại thực ra cũng chỉ nhờ vào triết lý không đáng chú ý này.
“Đọc sách sao? Một trải nghiệm không tồi đâu nhưng rốt cuộc ngươi phải đọc bao nhiêu quyển sách . . .”.
“Bốn mươi hai vạn tám ngàn hai trăm năm mươi sáu”, hắn đột nhiên cắt ngang lời lão.
“Hả?”.
“Đó là số lượng quyển sách ta đã đọc qua”, hắn bình tĩnh nói.
Bạch Lâm Vụ: “. . .”
Ngươi là quái vật sao?
Bốn mươi hai vạn tám ngàn hai trăm mươi sáu quyển sách là một con số phi thường khổng lồ, không có mấy trăm năm thì không đời nào đọc qua hết được, mà đây là còn đang nói đến một người có khả năng đọc nhanh chứ không phải đọc bình thường đâu.
Bạch Lâm Vụ nghĩ có lẽ Khương Hy đang đùa nhưng nhìn vào biểu hiện của hắn cùng sự dao động trong tinh thần thì lão chắc chắn, hắn đang nói thật. Chỉ là lão không biết phải chứng minh với độ tuổi hơn năm mươi này của hắn thì làm sao có thể đọc hết được ngần ấy sách thôi.
Bất quá người nào cũng có bí mật của riêng mình, lão không muốn đào quá sâu vào chuyện này, tránh cho việc hắn không được thoải mái. Lão hướng hắn gật gù như thế đang đáp trả lại, sau đó, lão trầm tư một chút rồi nói:
“Tiểu Hy, ngươi nghiên cứu Bách Niên Thiền Công như thế nào rồi?”.
Nghe vậy, Khương Hy trầm mặc một chút, một ngón tay gõ nhẹ vào thành chén suy tư một hồi rồi nói:
“Bách Niên Thiền Công khá đặc thù, đạo của ta lại khá xung khắc với Phật Môn nên trước mắt chưa thể dung hòa nó vào bên trong công pháp được”.
Bạch Lâm Vụ lắc đầu.
“Ngươi hiểu đúng vấn đề nhưng lại quá đặt nặng nó. Đạo lộ xung khắc nhau, đó vốn là chuyện hết sức bình thường nhưng xung khắc không có nghĩa là không thể dung hòa. Như ngươi chẳng hạn, Dục đạo của ngươi rất có tạo nghệ nhưng Phù đạo cùng Chủy thủ đạo cũng không hề kém cạnh một chút nào, thậm chí chúng còn cộng hưởng với nhau tạo thành một hệ thống.
Bách Niên Thiền Công là công pháp của Phật Môn, về mặt tinh túy, nó không cùng đường với Dục đạo nhưng ngươi chỉ cần giải quyết vấn đề về pháp lực thôi nên không cần thiết phải hấp thu nó trọn vẹn, lấy thứ ngươi cần 08njh là được rồi”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
“Thụ giáo”.
Tam Dục của hắn là Nguyên Anh công pháp nhưng điểm yếu của nó lại chính là pháp lực tu ra không mạnh bằng những công pháp cùng bậc khác. Trong khi đó, Bách Niên Thiền Công lại là một trong số ít công pháp chủ tu pháp lực hùng hồn nhất của Phật Môn, lai lịch của nó cũng dọa người cực kỳ.
Bởi người sáng tạo ra nó chính là tổ sư khai phái của Huyền Lâm Tự.
Đặc tính của Bách Niên Thiền Công là bất kể tư chất của tu sĩ mạnh yếu như thế nào thì để đại thành môn công pháp này đều phải bắt buộc trải qua tu luyện một trăm năm.
Trong suốt một trăm năm tu hành đó, toàn bộ pháp lực cùng linh lực của tu sĩ sẽ bị phong bế vào bên trong linh căn, tu vi gần như mất sạch không còn một chút nào. Quá trình tu luyện này sẽ diễn ra một cách tự động và âm thầm nên trên thực chất, tu vi không hoàn toàn biến mất, nó chỉ ẩn đi thôi.
Bất quá trong một trăm năm đó, tu sĩ chỉ có thể chọn cách sinh sống như một phàm nhân, thậm chí là còn phải dọn đến một khu vực không có linh mạch để sinh sống nữa cơ.
Cơ thể của tu sĩ một khi đã Trúc Cơ thì bản năng của nó chính là hấp thụ thiên địa linh khí để tu hành, xem như pháp lực trong thể nội bị phong bế thì cũng không tránh được việc cơ thể tiếp tục hấp thụ linh khí để tu hành. Như vậy sẽ gây nên xáo trộn cho quá trình tu luyện Bách Niên Thiền Công.
Đối với người không gây thù chuốc oán thì môn công pháp này đích thật rất phù hợp để ẩn cư một trăm năm nhưng phàm là tu sĩ thì làm sao lại không đắc tội ai được, trong một trăm năm này, chỉ cần trốn không kỹ thì mất mạng như chơi.
Khương Hy cũng từng xem qua công pháp của Phật Môn nên đối với tình huống này cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên. Bởi tu luyện Bách Niên Thiền Công cũng chính là đang lịch luyện hồng trần, mãi dũa tâm cảnh. Chỉ riêng mỗi thủ bút này thôi, hắn cũng đã đánh giá Phật Môn cao hơn rất nhiều ở mặt tu hành đạo tâm rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!