Luận đến chuyện lịch luyện hồng trần, đệ tử Đạo gia chưa chắc đã bằng được đệ tử Phật gia, sự khác biệt của hai đạo này cơ bản nằm ở mặt tín ngưỡng. Đệ tử Đạo gia chưa chắc đã hiểu hết về Tam Thanh Đạo Tổ nhưng đệ tử Phật gia chắc chắn sẽ biết tất tần tật về Phật Tổ, Quan m cùng chư vị Thập Bát La Hán. Đây là sự khác nhau trong việc chuyên chú với giáo lý, chuyên chú với tín ngưỡng.
Đạo Môn xem trọng sự hòa hợp với tự nhiên, ưa thích thanh tu siêu thoát vạn vật. Về lý, nó đã không hề có sự dính dáng đến nhân gian hồng trần nhưng Phật Môn thì khác. Phật Môn có một loại lý lẽ tương đối đặc biệt như sau.
Sống là khổ, đời là một bể khổ, Phật chính là vượt qua cái khổ đó.
Bách Niên Thiền Công được Huyền Lâm tổ sư sáng tạo ra dựa trên loại lý lẽ này. Trong một trăm năm tu hành, tu sĩ bắt buộc phải chịu khổ, phải nằm gai nếm mật trải nghiệm qua tất cả sự thống khổ của hồng trần. Nếu vượt qua được, Thiền Công tự nhiên đại thành, về sau có tư cách chứng Phật. Còn nếu thất bại thì vĩnh viễn trầm luân bể khổ, muôn đời muôn kiếp không thể bước vào lại con đường tu hành.
Xét riêng mục đích của môn công pháp này thôi thì cũng đủ hiểu nó tạo cơ hội rèn luyện đạo tâm cho tu sĩ đáng sợ đến bực nào nhưng bản thân nó cũng chính là con dao hai lưỡi nên từ lúc được sáng tạo ra thì Huyền Lâm Tự đã cố gắng che giấu đi sự tồn tại của nó, tránh cho các đệ tử nhất thời nóng vội mà hủy đi đạo lộ của mình. Khương Hy đọc nhiều sách nhưng chưa từng nghe đến nó cũng chính là vì nguyên do này.
Bách Niên Thiền Công có quá trình tu luyện cực độ khắc khe thì hiệu quả của nó cũng rất đáng với công sức được bỏ ra. Theo kế hoạch của Khương Hy, hắn định sẽ tu luyện môn công pháp này khi hắn bước vào được Kim Đan cảnh trung kỳ, một khi công pháp đại thành thì lượng pháp lực của hắn do tu luyện Tam Dục sẽ phá vỡ gông cùm để hoàn thiện Nguyên Anh công pháp.
Tu vi của hắn cũng sẽ triệt để tăng tiến lên cảnh giới Kim Đan đỉnh phong. Trong vòng trăm năm đạt đến hai tiểu cảnh của Kim Đan là một sự kiện không hề đơn giản một chút nào, chỉ dựa vào thuần tu luyện thì từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi Thần Hành chân nhân làm được.
Khương Hy là thiên tài nhưng hắn cũng không dám vỗ ngực tự xưng trong vòng trăm năm tiến vào Kim Đan cảnh đỉnh phong. Xem như cơ duyên nhiều cũng đẩy không lên nổi. Kim Đan và Trúc Cơ khác nhau rất xa bởi đây là bước chân quan trọng tạo nên tiền đề tiến nhập vào tầng cấp Nguyên Anh cảnh. Nếu chỉ đơn thuần truy cầu cảnh giới cao trong một thời điểm nhất định thì đây đích thị là hành động tự sát, tự đoạn đạo lộ về sau của chính bản thân mình.
Bách Niên Thiền Công đúng như lời của Bạch Lâm Vụ nói, đây là giải pháp tốt nhất hiện thời hắn đang có. Hơn nữa vừa vặn khoảng thời gian tu luyện lại vừa ISQier khớp với khoảng thời gian bị giam bên trong Giới Ngục Sơn. Không nghi ngờ gì nữa, cơ hội để hắn có thể vừa giải trừ được nhân quả, vừa quay trở về được cơ thể của nam nhân đây rồi.
Tu luyện Bách Niên Thiền Công bắt buộc phải tránh khu vực có thiên địa linh khí sung túc, trong khi đó, Giới Ngục Sơn là một trong những nơi có linh mạch khô kiệt nhất trong thiên hạ. Một khi tiến vào trong đó thì xem như một thân tu vi đầy đủ thì cũng bị đánh rơi khỏi cảnh giới ngay tắp lự.
Khương Hy không cần cảnh giới trong khoảng thời gian đó, vì vậy Giới Ngục Sơn đích xác là một lựa chọn không tồi để giải quyết được rất nhiều vấn đề phiền nhiễu khác. Chỉ có tự nhốt mình lại thì mới chân chính an toàn được.
Bố trí xong tất cả đường đi nước bước về sau, tâm tình của hắn đương nhiên thoải mái hơn hẳn, trong lòng tự nhủ phải nhanh chóng hoàn thiện việc dung nhập Bách Niên Thiền Công vào bên trong Tam Dục mới được.
Tâm trí được thông suốt, Khương Hy đã biết được hắn cần gì, đồng thời cũng hiểu bản thân khiếm khuyết những gì nên hắn tranh thủ đoạn thời gian này thỉnh giáo Bạch Lâm Vụ không ít chuyện. Lão tự nhiên không giấu hắn, thậm chí còn truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm tu hành khiến hắn càng ngày càng thông suốt con đường của mình hơn.
Một lần trò chuyện này tưởng chừng sẽ diễn ra chóng vánh nhưng không, nó kéo dài đến tận mấy tháng liền. Kể cả khi Khương Hy tu luyện thì với lợi thế thiên sinh linh thức, hắn hoàn toàn có thể phân tâm ra vừa tu luyện vừa thỉnh giáo như thường.
. . .
Thời gian như con thoi đưa, trong chớp mắt, thời điểm ‘tọa hóa’ của Bạch Lâm Vụ rốt cuộc cũng đến. Vào một ngày này, Khương Hy đứng giữa Động Thiên rồi thi triển Nguyệt Vực của mình, màn đêm lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng tỏa ra tứ phương tám hướng, nháy mắt đã đạt đến phạm vi bán kính năm mươi mét. Trên đầu hắn bây giờ là một vầng trăng máu cực kỳ khổng lồ, so với lần đầu tạo ra Nguyệt Vực thì lớn hơn ít nhất là gấp ba lần.
Bạch Lâm Vụ nhìn vào đó rồi mỉm cười đầy hài lòng.
“Tiểu thành đỉnh phong, ngươi quả nhiên là con quái vật đáng gờm nhất truyền thừa Thiên Nguyệt đã lựa chọn”.
Nghe vậy, Khương Hy liền cười khổ một tiếng rồi thu Nguyệt Vực của bản thân lại, hắn nói:
“Bạch lão, người đừng nói vậy chứ, ta vẫn là người trần mắt thịt nha”.
Bạch Lâm Vụ bật cười một tiếng, toàn thân lão khẽ run lên rồi dần dần mờ ảo thành các đạo quang vụ li ti. Đây là dấu hiệu cho thấy linh hồn của lão sắp tiêu tán vào bên trong luân hồi.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài rồi từ tốn đi đến trước mặt lão quỳ xuống hành lễ đầy nghiêm trang. Bạch Lâm Vụ không ngăn hắn, ngược lại bình tĩnh chấp nhận trọng lễ này.
Dù không nói ra ngoại nhưng có lẽ lão là một trong những Động Thiên chân nhân đáng thương nhất trong lịch sử tu chân giới.
Lúc đại thế của lão thành hình, lão là một trong những tồn tại cường đại nhất trên Đại Lục nhưng hoa chưa nở rực rỡ thì đã sớm tàn. Bản thân lão cùng Thiên Nguyệt Tông đã phải ẩn mình vào bên trong dòng trường hà lịch sử, đến lúc tọa hóa, xung quanh lão cũng chẳng có ai, chỉ có đơn côi một mình cùng mười con khôi lỗi vô tri.
Bây giờ, đạo tàn hồn cuối cùng của lão sắp đi, Khương Hy tự nhiên sẽ dành cho lão đại lễ long trọng nhất để đưa tiễn.
“Vạn năm cô đơn, cuối cùng lão phu cũng có thể yên tâm ra đi rồi”, Bạch Lâm Vụ mỉm cười nói.
Khương Hy vẫn quỳ trên đất, hắn đưa mắt nhìn lão một chút, cố gắng ghi nhớ hình ảnh của lão vào trong đầu. Đời này hắn kính trọng không nhiều người nhưng lão là một trong số ít có thể sánh được với Điền đại phu, hắn không dám bất kính với lão.
Quang vụ tiêu tán càng lúc càng nhiều, thân hình của lão cũng đã dần dần không còn nguyên vẹn nữa nhưng nét cười trên mặt thì vẫn luôn tồn tại như thể không có chuyện gì.
“Tiểu Hy, ngươi còn chuyện gì muốn nói với lão phu không?”, lão hỏi.
Khương Hy trầm mặc một vài giây rồi từ tốn đáp:
“Bạch lão, làm sao người biết họ của ta là Khương?”.
Vấn đề này hắn đã đợi suốt nửa năm nay rồi nhưng chưa có cơ hội để hỏi Bạch Lâm Vụ, bây giờ là cơ hội duy nhất và cũng là cuối cùng hắn có thể dò la về thân thế của mình. Ban đầu hắn không quá tò mò nhưng dựa theo ngữ khí của lão, thân thế của hắn có lẽ cũng không đơn giản đâu.
Bạch Lâm Vụ nói:
“Lão phu đã từng nói rồi, kết cấu cơ thể cùng kết cấu não hải của ngươi rất đặc biệt, đó là nguyên do khiến cho ngươi có thể chịu đựng được lực lượng của Hồn Đan”.
“Kết cấu cơ thể của ta có vấn đề gì sao?”, hắn khó hiểu hỏi lại.
Bạch Lâm Vụ gật đầu, sau đó nhìn hắn đầy ý vị rồi đáp lại:
“Cơ thể của ngươi không phải của con người”.
Lời vừa ra, toàn thân Khương Hy lập tức cứng đờ lại nguyên một chỗ, bên tai như thể sét đánh ngang trời. Hắn không thể tin được nổi những gì vừa nghe được nữa.
Bản thân hắn là con người không lẽ hắn không biết?
“Không tin sao?”, Bạch Lâm Vụ mỉm cười nói.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn đương nhiên không thể nào tin được câu vừa rồi. Sống năm mươi năm nay không lẽ hắn không biết được mình là con người hay một loại sinh vật nào khác sao, như thế thì quá vô lý rồi.
“Người có thể nói rõ hơn được không?”.
Bạch Lâm Vụ đáp:
“Thời gian của lão phu không còn nhiều, không thể cho ngươi biết được kỹ lưỡng. Nhưng nhìn vào biểu hiện này, xem ra ngươi không biết được thân thế của mình rồi”.
Ban đầu, Bạch Lâm Vụ còn có chút hơi ngờ ngợ nhưng bây giờ lão đã rõ mười mươi, Khương Hy không biết bản thân mình là ai, gia tộc đó đáng lý ra sẽ không bao giờ để cho tộc nhân của mình lưu lạc ở bên ngoài. Bất quá từ đầu lão đã nhìn thấu cơ thể hắn, hắn đã sớm bị người nào đó hạ thủ, huyết mạch bị phong bế, chẳng trách gia tộc đó không cách nào tìm ra được.
Bản thân lão không còn giữ quá nhiều lực lượng, giải khai huyết mạch cho hắn gần như là chuyện không thể. Nhưng vạn năm trước, Nguyệt Dương đã nói hắn không có vấn đề gì nên có lẽ lão không cần thiết phải làm chuyện thừa thãi, tránh cho việc làm chệch quỹ đạo vận mệnh của hắn, ảnh hưởng đến tính toán của Nguyệt Dương.
“Bạch lão?”, Khương Hy thấp giọng hỏi, hắn không thấy lão nói tiếp mà lựa chọn trầm ngâm, trong khi đó quang vụ xung quanh người lão lại càng ngày càng nhiều.
Bạch Lâm Vụ nhìn hắn một chút rồi nói:
“Tiểu Hy, lão phu hỏi ngươi, tu chân giới có mấy thế gia?”.
“Về lý, thế gia có rất nhiều nhưng nếu người đã hỏi thì hẳn là đang nhắc đến Tứ Đại Thế Gia rồi nhưng bốn nhà này có vấn đề gì sao?”, Khương Hy hơi nghiêng đầu đáp lại.
Bạch Lâm Vụ cười nói:
“Bốn nhà này không có vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ ‘đại thế gia’ không chỉ có bốn nhà, mà thực chất là bảy nhà. Người đời xưng là Thất Đại Thế Gia, các đại thế lực gọi là tứ minh, tam ẩn”.
“Bảy nhà?”, Khương Hy giật mình.
Hắn không biết là đại thế gia có đến tận bảy nhà đấy, tuy rằng trí nhớ của hắn đã hao hụt rất nhiều nhưng về cơ bản thì vẫn nhớ được loại thường thức này. Bất quá ngoài ý muốn là đó còn không phải là sự thật.
“Đúng vậy, là bảy nhà. Thái Huỳnh gia, Công Tằng gia, Động Hư gia cùng Hiên Viên gia được tụng xưng là tứ minh. Trong tứ minh, Thái Huỳnh gia là gia tộc có huyết mạch đặc thù nhất bởi lão tổ tông của nhà này từng ngâm Minh Hà để cải tạo huyết mạch nhưng về cơ bản, Thái Huỳnh gia vẫn được xem là con người.
Về phần tam ẩn, bọn họ mới thực sự là quái vật, ngay từ thuở sơ khai của đại tộc, bọn họ đã sớm không còn là con người”, Bạch Lâm Vụ nói tiếp, ngữ khí cũng càng ngày càng nhanh, bởi lão cũng không còn quá nhiều thời gian.
Khương Hy cấp tốc suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
“Nói như vậy, thân thế của ta là một trong tam ẩn?”.
“Không sai, là một trong tam ẩn, và cũng là nhà có huyết mạch đặc thù nhất trong số hàng ngũ Thất Đại Thế Gia”.
“Bạch lão, người không nói thẳng tên gia tộc của ta ra, lẽ nào có cố kỵ gì chăng?”, hắn hỏi.
Từ nãy đến giờ, lão có thể gọi thẳng ra tên gia tộc của hắn như cái cách lão gọi tứ minh nhưng không hiểu vì lý do gì, lão lại không nói tên của tam ẩn ra. Bên trong có lẽ có huyền cơ nhưng hiện tại hắn không quản nhiều đến thế, hắn muốn biết tung tích của gia đình mình.
Bạch Lâm Vụ thở dài nói:
“Có hơi chút cố kỵ, dù nhiều năm trôi qua nhưng sự khủng bố của tam ẩn vẫn luôn nằm ở đó”.
Khương Hy có chút hơi ngạc nhiên, có thể khiến cho đại năng Động Thiên cảnh phải thốt ra hai chữ ‘khủng bố’ thì lực lượng của tam ẩn có khi lại sánh được với nội tình của các đại phái thượng cổ cũng nên. Nhưng hắn sẽ không vì thế mà từ bỏ cơ hội này, hắn nghiêm túc nói:
“Bạch lão, ta muốn biết”.
Nghe vậy, lão suy nghĩ một hồi, cơ thể lão càng ngày càng tan rã ra, hai tay, hai chân đã sớm tiêu biến đi mất, bây giờ chỉ còn lại phần ngực cùng đầu thôi nhưng dựa vào tốc độ này, có lẽ không đến một phút nữa, lão sẽ triệt để biến mất.
Khương Hy lúc này thực sự rất gấp nhưng hắn không dám hối lão, có lẽ bây giờ lão cũng đang cân nhắc đến chuyện gì đó.
Lại qua mười giây, quang vụ tản ra càng nhiều, khu vực phàn thân của lão đã biến mất hoàn toàn, lão mỉm cười nói:
“Gia tộc ngươi là Vạn Thú Khương thị”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!