“Vạn Thú Khương thị . . .”, Khương Hy lẩm bẩm cụm từ này, đồng thời cũng ghi nhớ nó vào trong lòng rồi về sau tự mình tra. Hắn không có ý định hỏi Bạch Lâm Vụ bởi rõ ràng lão có cố kỵ, thông thường, người sắp chết sẽ không màng chuyện gì nhưng rõ ràng lão phi thường không muốn nhắc đến bất cứ nhà nào trong tam ẩn. Bây giờ hắn gặng hỏi cũng không có nghĩa lý.
“Về sau ngươi có thời gian thì có thể đi tìm hiểu nhưng nên nhớ, bao giờ viên mãn Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đã rồi hãy đi, thân thế của ngươi lớn nhưng sự tình cũng không đơn giản đâu”, Bạch Lâm Vụ nói.
“Vâng, nghe theo Bạch lão”, hắn gật đầu đáp.
“Còn một chuyện cuối cùng, tòa Động Thiên này từ nay về sau là của ngươi, bao giờ đạt đến Hư Linh cảnh, ngươi tự nhiên sẽ cần đến nó”, lão bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, toàn bộ thân hình lão triệt để hóa thành quang vụ rồi tiêu biến đi. Cùng lúc đó, Động Thiên bắt đầu rung chuyển, không gian xung quanh rung động không ngừng rồi dần dần vỡ nát ra thành từng mảnh. Các mảnh vỡ này hóa thành phong bạo linh khí rồi cấp tốc chui thẳng vào bên trong thể nội của Khương Hy.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nhưng hành động này cũng chẳng gây đau đớn gì cho hắn cả, hắn chỉ cảm nhận được một luồng linh khí nhập thể nội mình rồi biến mất đi đâu không biết thôi. Ngoài ra thì cũng chẳng còn cảm nhận được cái gì trừ việc không gian hắn đang đứng đây bị sụp đổ.
Một tiếng đồng hồ sau, quá trình Động Thiên nhập thể hắn chính thức kết thúc, không gian xung quanh cũng biến ảo một hồi rồi hiện ra hình ảnh một tòa động phủ cũ kỹ phủ đầy lớp bụi bặm. Cảnh quan này bây giờ mới thật sự giống mới những gì Điền đại phu mô tả, hắn đại khái cũng đoán ra được chỗ nào là chỗ nào trong miệng của lão rồi.
Sau đó, hắn đi dạo một vòng ở trong động phủ xem thử có thứ gì quý giá không, tiện thể cũng đi ra phía sau để kiểm tra linh tuyền thử. Thứ quý giá thì cũng chẳng có ngoại trừ mấy quyển sách cũ kỹ không đáng nhìn, linh tuyền thì tương đối tốt nhưng lấy tu vi hiện tại, hắn đã chẳng cần cấp độ linh tuyền này nữa rồi.
Đi ra khỏi động phủ, Khương Hy liền quay người lại rồi quỳ xuống khấu lạy đầy nghiêm trang, nơi này hắn ở không lâu nhưng lại đem về cho hắn thuế biến cực kỳ lớn, cho đại lễ cũng là chuyện bình thường. Mặt khác, về sau hắn muốn dùng nơi này làm mộ địa cho Bạch Lâm Vụ nên đây xem như là hành động xác nhận chủ quyền một chút.
Tiếp theo đó, hắn nhanh chóng tỏa linh thức của mình ra bên ngoài để tìm tòi thân ảnh của mấy con khôi lỗi trước kia. Cách đây không lâu, Bạch Lâm Vụ đã truyền mắt trận của hai tòa đại trận lại cho hắn nên hắn có thể tùy ý vận dụng như thường, Vô Tận Cô Tịch Phù Trận đã không còn cách nào gây ảnh hưởng đến cho hắn nữa.
Linh thức của hắn bành trướng bao phủ hết toàn bộ thung lũng, dùng lượng số để đo lường thì bây giờ bán kính linh thức lan tỏa của hắn đã chạm đến con số hai mươi dặm rồi. Về lý, đến tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ cũng chưa chắc đạt được con số này nhưng vì hắn có Hồn Đan nên thường thức đã không thể cân đo đong đếm được nữa.
Hồn Đan rất mạnh, cường độ linh hồn của hắn bạo tăng mười phần đều nhờ vào nó, thiên phú cùng công pháp trong trường hợp này chẳng giúp ích được bao nhiêu. Dùng đại giới Thập Kiếp Thần Quang để đổi lấy hiệu quả này tính ra cũng không tệ đâu.
không qua mấy giây, hắn đã tìm được vị trí của mấy con khôi lỗi kia, hai chân lập tức dùng Súc Địa Thành Thốn để đi thu thập. Không còn Bạch Lâm Vụ điều khiển những con khôi lỗi này tự nhiên yếu đến thảm thương, chất liệu tạo ra chúng cũng chẳng phải mặt hàng cao cấp gì.
Thứ khiến cho Khương Hy phải động tâm ở chúng là lõi năng lượng. Nguồn gốc linh lực khổng lồ của chúng tuyệt đối không hề đơn giản một chút nào. Quả nhiên, sau khi mổ xẻ chúng ra thì bên trong đều là giới chỉ, mười con ứng với mười giới chỉ. Trong mỗi giới chỉ là một núi linh thạch khổng lồ, phẩm chất đều là hàng thượng phẩm.
Hai mắt hắn liền tỏa sáng như sao trời, hắn cẩn thận dùng linh thức để đếm số lượng, tổng cộng cũng phải gần mười vạn linh thạch thượng phẩm. Nếu dùng để quy đổi ra linh thạch hạ phẩm thì sẽ thành một ngàn vạn, con số này không hề nhỏ một chút nào, huống hồ linh thạch thượng phẩm cũng không phải mặt hàng dễ kiếm.
Bạch Lâm Vụ không hổ danh là tông chủ của Thiên Nguyệt Tông, bản thân lão đúng là đại tài khí thô, cái gì cũng có và cái gì cũng tốt.
Mười vạn linh thạch thượng phẩm này về sau hắn có thể dùng để tu hành tại những nơi khiếm khuyết thiên địa linh khí, thậm chí dùng nó để bổ sung duy trì phù trận cũng được, tuy rằng có hơi ‘ủy khuất’ nó nhưng ở vị trí của hắn, linh thạch thượng phẩm cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi.
Mặt khác, hắn cũng còn rất nhiều linh thạch hạ phẩm khác để tiêu dùng nên không lý gì phải quy đổi chúng ra, như vậy chỉ có làm mất đi giá trị vốn có của chúng thôi.
Thu thập xong hết những thứ cần thiết, Khương Hy liền rời khỏi thung lũng rồi hướng thẳng về chỗ tổng đà của Huyễn Liên Đường. Hắn còn rất nhiều chuyện để làm với Tế Đình lắm đây.
Nhân Gian Hành Tẩu của hắn đã sớm đại thành, bản thân gần như đã thuần thục việc sử dụng Súc Địa Thành Thốn rồi nên không mất đến một phút, hắn đã triệt để xuất hiện ngay bên trong đại điện của Huyễn Liên Đường mà không một ai biết.
Bây giờ tại nơi này đang diễn ra một hội nghị giữa Đường chủ cùng chín cao thủ tiên thiên võ cảnh. Ngoài ra ở bên trong một góc nào đó của đại điện còn có một bóng người thơ thơ thẩn thẩn nhìn mấy bức điêu khắc ở trên tường, người đó là người đã bị hắn dùng Đồng Tâm Thuật làm cho ngây ngốc một năm trước.
Nhìn vào bộ y phục trên người, so sánh với chín người đồng cấp ngày trước thì Khương Hy cũng có hơi chút ngạc nhiên là Huyễn Liên Đường lại có tình có nghĩa như vậy. Không ngờ bọn họ vẫn giữ một kẻ ngây ngốc như thế này vào vị trí thủ lĩnh.
“Việc truyền giáo dạo gần đây như thế nào rồi?”, thanh âm của một lão nhân đột nhiên vang lên. Lão nhân này đã lớn tuổi, toàn thân yếu ớt trông không khác gì mấy lão nhân gần đất xa trời nhưng khí tràng tỏa ra người lão lại mạnh khủng khiếp, không tính Khương Hy thì lão mạnh siêu việt những người còn lại.
Lão nhân này chính là Huyễn Liên Đường chủ, ngoài ý muốn hơn, lão là một tu sĩ, tu vi bất thình lình đã đạt đến Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Tam Kiều chứ không phải là võ lâm cao nhân như trong ký ức của tên ngây ngốc kia. Xem ra lão nhân này cũng chẳng phải người thành thật gì lắm đối với thuộc hạ thân tín của mình đâu.
“Bẩm Đường chủ, hầu hết các thôn trấn xung quanh đều đã gia nhập tín ngưỡng của chúng ta, thuộc hạ cũng đã cho người thâm nhập vào bên trong Nguyệt Hải Thành nhưng tạm thời kết quả không được tốt lắm”, một trung niên nhân cung kính nói.
Huyễn Liên Đường chủ gật nhẹ đầu rồi nói tiếp:
“Làm tốt lắm, Huyễn Thần sẽ không phụ các ngươi, Nguyệt Hải Thành có Mặc Hiên tọa trấn, chúng ta muốn xâm nhập không dễ. Cách đây nhiều năm, chúng ta vốn có một vị Tế Ti tiềm phục ở trong, nhưng đáng tiếc, nàng không đợi được chúng ta”.
“Bẩm Đường chủ, nàng . . . bị lộ tẩy rồi sao?”.
“Phần nhiều là vậy, lúc ta nhận được tin thì nghe bảo nàng đã sớm chết rồi. Đáng tiếc, nàng có thể kéo quan hệ với một thế gia Kim Đan nhưng lại không tận dụng được quan hệ đó”, Huyễn Liên Đường chủ lắc đầu đáp.
“Thuộc hạ đã hiểu, ngoại trừ Nguyệt Hải Thành thì chúng ta vẫn còn Linh Vân Trấn là chưa thu phục được, tình hình có chút khó khăn không nhỏ”, trung niên nhân trầm giọng nói tiếp.
“Quan phủ của nơi đó không tồi, thực lực cũng đạt đến tiên thiên võ cảnh nhưng các ngươi có đến tận chín người, làm sao lại không giải quyết được?”, Huyễn Liên Đường chủ nhàn nhạt hỏi.
Nghe vậy, toàn bộ chín người lập tức quỳ xuống dập đầu hối lỗi, trung niên nhân vẫn tiếp tục đại diện cáo tri, hai bên thái dương không biết từ lúc nào đã đầy mồ hôi.
“Bẩm Đường chủ, Linh Vân Trấn không lớn nhưng không hề tầm thường, theo những gì thuộc hạ điều tra ra được thì trấn này hiện nay xuất hiện hai vị tiên nhân. Một người là con gái của quan phủ Thanh Bình, một người là con trai của nữ quản gia của quan phủ, chính vì sự tồn tại của hai người này nên thuộc hạ không dám hành động khinh suất”.
“Chỉ là hai tiên nhân thôi, các ngươi cũng không phải không có kinh nghiệm đối phó với chúng”.
Chín người lại càng dập đầu sâu hơn, trung niên nhân hít sâu một hơi rồi cung kính nói tiếp:
“Thuộc hạ hiểu được điều đó, chỉ là tiên môn của cả hai có chút không được bình thường, thuộc hạ cần thêm chỉ lệnh của Đường chủ”.
“Báo tên ra”.
“Vâng, là Thiên Huyền Kiếm Tông cùng Hợp Hoan Minh Tông”.
Lời vừa ra, Huyễn Liên Đường chủ lập tức thay đổi sắc mặt, khí thế trên người lão bùng nổ ra như một ngọn núi lửa phun trào, gương mặt hiện rõ sự tức giận tột cùng.
“Hừ, lại là đám Ma Đạo chết tiệt đó”.
“Ma Đạo?”, trung niên nhân đảo mắt lẩm bẩm nhỏ tiếng nhưng gần như không thoát được khỏi thính lực của Huyễn Liên Đường chủ, lão nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói:
“Bỏ qua Linh Vân Trấn đi, đừng tiếp cận trấn đó nữa, tránh cho hai đại phái kia để ý đến”.
Chín người đang quỳ ở dưới có chút không hiểu lắm nhưng lão đã nói vậy thì bọn hắn cũng không dám có ý kiến. Sau đó, lần lượt từng người báo cáo lại sự vụ ở trong Đường, lão nghe qua một hồi rồi cho ý kiến để điều chỉnh một số thứ. Hội nghị diễn ra ròng rã trong suốt gần một canh giờ liền, đến lúc nó kết thúc thì trời cũng đã gần chập tối.
Huyễn Liên Đường chủ nói:
“Nếu các ngươi đã không còn việc gì khác nữa thì lui đi”.
“Vâng, thưa Đường chủ”, chín người khom người đồng thanh đáp, hai chân lập tức lùi lại ra sau rồi rời đi.
Chờ đợi nhóm người bọn hắn rời đi xong, Huyễn Liên Đường chủ liền dựa lưng vào ghế rồi đưa tay lên chống đầu thở dài lẩm bẩm:
“Hợp Hoan Minh Tông . . . bọn chúng sao lại mở rộng thế lực sang Đông Vực rồi?”.
“Cùng ý tưởng với Tế Đình các ngươi thôi”, ma âm của Khương Hy đột nhiên vang lên bên tai lão, lão liền giật mình, bản thân muốn xuất thủ đánh về phía chủ nhân của thanh âm nhưng phát hiện ra toàn thân không cách nào động đậy được, thậm chí tu vi cũng bị phong bế. Tâm tình của lão ngay tức khắc chìm thẳng xuống đáy cốc.
Cao thủ!
Khương Hy từ tốn bước ra từ phía sau ghế ngồi của lão, toàn thân mang một bộ bạch y thuần khiết, bên trên có điểm xuyết một vài họa tiết màu đỏ khá đẹp mắt, bên ngoài khoác một tấm trường bào trắng để che đậy đi biểu tượng mặt trăng đỏ của Hồng Nguyệt Y. Mạng che màu đen trước đó của hắn cũng được chuyển thành một màu trắng thuần phù hợp với y phục. Nhìn qua, hắn tựa như một đóa bạch liên không nhiễm chút bụi trần nào.
Huyễn Liên Đường chủ ngây người nhìn hắn, đôi mắt dại ra đầy mê đắm, trên thân như có như không xuất hiện từng tầng đỏ ửng như tôm luộc.
Không biết là bao lâu sau, khóe miệng lão đột nhiên xuất hiện một đạo máu tươi, hai mắt cũng lấy lại được thanh minh như ban đầu.
“Ngươi là người của Hợp Hoan Minh Tông?”.
Mặc dù không nhìn thấy dung mạo hắn nhưng lão dám chắc, hắn rất đẹp bởi 4Jv8m lão có thể cảm nhận được một cỗ dụ hoặc kinh người cùng u hương thoang thoảng trong không khí. Tại Cực Tây, đây gần như là một dấu hiệu đặc trưng để nhận biết một trong Ngũ Đại Ma Đạo - Hợp Hoan Minh Tông.
Về phần tại sao lão lại cho rằng người của Hợp Hoan Minh Tông ở đây thì chẳng phải trung niên nhân vừa rồi đã nói rồi sao, Linh Vân Trấn có người gia nhập tông môn này. Vì vậy phụ cận trấn xuất hiện cao thủ Ma Đạo cũng không phải không thể.
Khương Hy nhìn qua lão một chút, hai mắt khóa lại đạo máu tươi ở khóe miệng rồi mỉm cười gật đầu.
“Không tệ, định lực của ngươi tốt hơn những kẻ ta từng gặp nhiều. Nhưng nên nhớ, đây không phải Cực Tây, đừng nhìn ai cũng cho rằng đều là người Ma Đạo”.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!