Nghe vậy, Huyễn Liên Đường chủ liền rơi vào trầm mặc, hai mắt vẫn một mực hoài nghi nhìn vào người Khương Hy nhưng lão cũng không dám nhìn lâu, ban nãy lão đã cắn đầu lưỡi để đổi lấy sự thanh tỉnh rồi, lão không chắc một lát nữa còn phải cắn cái gì để đổi lấy thanh tỉnh tiếp đây. Cho nên không thể hành động khinh suất được.
Một lát sau, lão nói:
“Nếu ngươi không phải là người của Hợp Hoan Minh Tông thì ngươi là ai? Tại sao lại biết đến sự tồn tại của Tế Đình?”.
Khương Hy nhìn lão, sau đó ánh mắt hắn có chút hơi híp lại, theo đó, trên đầu lão đột nhiên xuất hiện hai đạo Định Tự Phù cùng Trấn Tự Phù. Uy áp tỏa ra từ chúng trực tiếp ép lên cơ thể của lão. Từng tiếng gãy nát của xương cốt lập tức vang lên không ngừng. Lão phun ra một ngụm máu tươi rồi rên rỉ mấy tiếng thống khổ.
“Nên nhớ, ở đây, ta mới là người đặt câu hỏi”, ma âm của Khương Hy vang lên, sóng âm nhập thể Huyễn Liên Đường chủ khiến cho máu huyết trong người lão lại cuồn cuộn không ngừng. Bây giờ tu vi của lão đang bị phong bế nên với tình huống hiện nay, thể nội của lão đã bị trọng thương rồi.
Khương Hy không để ý đến lão, hắn nói tiếp:
“Tại ba vực, ngươi biết được bao nhiêu cứ điểm của Tế Đình?”.
Nghe vậy, Huyễn Liên Đường chủ liền bật cười một tiếng khàn khàn khá đáng sợ, máu tươi trong miệng lão chảy ra như thác đổ, lão gằn giọng đáp:
“Ngươi kỳ vọng lão phu sẽ trả lời sao?”.
Khương Hy nhún nhẹ vai rồi mỉm cười nói:
“Ngươi không trả lời thì ta chỉ tốn công đôi chút thôi”.
Vừa dứt lời, con ngươi của hắn được giải trừ ẩn thân, đôi mắt hoàng kim một lần nữa lại hiện ra, lực lượng tinh thần trong chớp mắt liền như đại hồng thủy ùa quét vào bên trong não hải của Huyễn Liên Đường chủ. Lão bị tấn công bất ngờ, hơn nữa lại còn trúng đòn tấn công cực độ quỷ dị của Luyện hồn nhất mạch nên toàn thân lão liền run lên không ngừng, hai mắt long sòng sọc, khóe miệng trào ra một búng máu thay cho sùi bọt mép.
Một lát sau, Khương Hy thu mắt về, đôi mắt hoàng kim cũng trở lại thành màu đen, hắn từ tốn đưa tay lên lay nhẹ hai bên thái dương của mình rồi nhìn về phía cái xác vô hồn của Huyễn Liên Đường chủ. Lão nhân này đã bị Trấn Tự Phù làm trọng thương, lại gặp thêm hắn dùng Đồng Tâm Thuật đọc ký ức nữa nên linh hồn triệt để bị tổn hại. Toàn thân cộng đồng mang hai loại thương thế về thể xác cùng linh hồn nên lão đã nắm chắc cái chết rồi.
Lão nhân này sở hữu tu vi không cao nhưng thủ đoạn phòng hộ linh hồn lại có chút quái gở, mỗi lần hắn cố nhìn vào ký ức của lão là hư ảnh một bức tượng khổng lồ lại hiện ra chặn ngay trước mặt, xung quanh nó là một đám sương mù mờ ảo che đậy khéo léo khiến hắn không cách nào nhìn ra được thực hư bức tượng đó là như thế nào.
Nhưng mỗi lần hắn thay đổi góc độ để nhìn thì bức tượng đó cũng di chuyển đi theo để che chắn. Cuối cùng, hắn phải dùng vũ lực đánh nát bức tượng đó đi, bất quá cùng lúc đó thì ký ức của lão cũng sẽ bị đánh tan thành từng mảnh. Tuy rằng hắn không nhìn được quá nhiều nhưng thông qua các mảnh vỡ đó cùng cường độ linh hồn vốn có thì hắn đại khái cũng nắm được tầm phân nửa số ký ức của lão. Thu hoạch cũng không tính là tệ, miễn cưỡng lấy được mấy thông tin không tồi.
Hắn trầm mặc được một hồi liền phất tay tay trừ đi Định Tụ Phù cùng Trấn Tự Phù thì dị biến bất ngờ phát sinh. Cơ thể chết của Huyễn Liên Đường chủ bỗng dưng cử động rồi lao về phía hắn như tên bắn, tốc độ vượt xa tu vi Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Tam Kiều nhiều. Ngặt nỗi, hắn lại không có biểu hiện gì quá hoảng sợ, bất ngờ thì đúng là có bất ngờ thật nhưng lực bộc phát này quá kém, không lọt vào nổi mắt hắn.
Thứ duy nhất khiến hắn phải lưu ý một chút là khí tức trên người lão, hắn không cảm nhận được một chút khí tức sinh mệnh nào, thậm chí khí vận gia thân của lão cũng đã triệt để tiêu biến đi mất rồi. Lão di chuyển chẳng khác gì một con khôi lỗi bị người điều khiển. Hắn không cảm thấy chút hứng thú gì từ việc này nên tùy tiện phất ống tay áo lên, theo đó, một luồng kình lực hồng quang liền bắn ra đánh người lão nhân thành một đống huyết nhục bầy nhầy.
Cùng lúc này, một tia pháp lực lập tức rời khỏi cơ thể lão trong âm thầm nhưng đời nào nó lại tránh quá được linh nhãn của Khương Hy. Hắn híp mắt lại nhìn hướng di chuyển của tia pháp lực đó rồi phóng linh thức ra để kiểm tra.
Không bao lâu sau, khóe miệng hắn khẽ vểnh lên đầy cao hứng, một chân ngay lập tức bước ra, không gian xung quanh liền gia tốc biến đổi không ngừng, lúc bàn chân hắn đặt xuống đất thì trước mặt đã là một thanh niên nhân trẻ tuổi lạ mặt rồi.
Thanh niên nhân thấy hắn xuất hiện thì cũng âm thầm giật mình không thôi nhưng bên ngoài vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ. Hắn híp mắt lại quan sát Khương Hy thật kỹ, xem thử là thần thánh phương nào mà lại nhúng tay vào việc tốt của hắn.
Đồng dạng, Khương Hy ở phía đối diện cũng đang đánh giá đối thủ của mình. Thanh niên nhân này trẻ trung là một chuyện nhưng tuổi tác thì lại lớn hơn hắn nhiều, thanh niên nhân này đã gần hai trăm tuổi rồi, tu vi là Kim Đan cảnh sơ kỳ đỉnh phong, khí tràng nội liễm không để lộ một chút khí tức ra bên ngoài.
Ngoài ra, thanh niên nhân này có ngoại hình khá đặc biệt, dáng người hắn không cao lắm, còn thấp hơn Khương Hy trong hình dạng nữ. Trong thân phận Hồng Hy, Khương Hy vẫn còn cao tận hơn một mét bảy, ấy thế mà thanh niên nhân đó vẫn thấp hơn, dáng người lại còn gầy yếu không có chút lực lượng nào. Làn da cũng đen nhẻm cùng mái tóc đỏ hung không giống như người của ba vực, dựa theo vẻ bề ngoài này thì đây hẳn là người đến từ Cực Tây rồi.
Khương Hy chỉ mới gặp hai người đến từ Cực Tây, một là Quỳ Liên, hai là Quỷ Mâu trưởng lão, về phần Bạch Dạ Ma Tôn thì ngày hôm đó ở Bạch Dương Sơn Mạch hắn không thấy rõ nên cũng không tính vào trong. Cả hai người này không có ai sở hữu đặc điểm cơ thể giống như thanh niên nhân trước mặt, thậm chí theo ký ức của hắn về các tộc người trong thiên hạ thì cũng không có tộc nào khớp với thanh niên nhân này.
Song phương âm thầm quan sát nhau được một đoạn thời gian, không bên nào chủ động lên tiếng trước cho đến khi Khương Hy bắt đầu động thủ. Hắn vừa xuất thủ là thiên địa linh khí xung quanh đã bùng nổ ra như một cơn sóng thần rồi tụ hội về đầu ngón tay.
“Thần Thông - Hạo Hãn Toái Thần Chỉ”.
Một tia hồng quang nội liễm bắn thẳng về phía trước, uy lực so với đoạn thời gian trước còn cường hoành hơn không biết bao nhiêu lần. Thực ra thì cũng không có gì lạ lắm đâu, tu vi của hắn đã tiến giai đến Kim Đan cảnh, tạo nghệ tại thủy chi ý cảnh cũng tăng tiến vượt bậc hơn rất nhiều, Hạo Hãn Toái Thần Chỉ bước vào đại thành chi cảnh là lẽ đương nhiên.
Thanh niên nhân kia kinh hãi, không nghĩ đến hắn lại dám xuất thủ trước khi không nắm rõ đối phương, đã thế lại còn dùng thần thông. Nhưng hắn cũng chỉ kinh hãi trong phút chốc thôi, hắn nghiêm mặt lại đối đầu với hồng quang nội liễm sát cơ, trên tay như có như không xuất hiện từng tầng khói trắng hư ảo rồi xuất chưởng về phía trước.
Hạo Hãn Toái Thần Chỉ đánh xuyên qua tầng khói đó rồi triệt để biến mất như không có việc gì. Khương Hy có hơi cau mày lại khó hiểu nhưng không qua bao lâu thì một vụ nổ đột nhiên vang lên, vị trí là ở sâu bên trong sườn đồi của ngọn núi đối diện. Vụ nổ rất lớn, khói bụi bắn ra khắp nơi tạo thành một cột khói khổng lồ bốc lên trên không trung, một nửa ngọn núi liền bị đánh sập đến không còn hình dạng.
Hắn âm thầm tản linh thức ra kiểm tra thì trong mắt liền lướt qua một tia tinh quang, hắn khẽ cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Nguyên lai là thần thông có thể tạo dựng thông đạo không gian, thủ đoạn của Tế Đình các ngươi tính ra cũng không tệ đâu”.
“Cô nương biết Tế Đình của chúng ta?”, thanh niên nhân cẩn thận đáp. Giọng điệu của hắn khác hẳn so với những địa vực còn lại, chất giọng thanh hơn, âm điệu cũng ngoài ý muốn hay hơn rất nhiều, dùng đi mị dân thì đúng là phù hợp không có gì bằng.
“Tình cờ thôi, không đáng để tâm đến đâu”, hắn nhàn nhạt nói.
Thanh niên nhân không cảm thấy quá phiền nhưng đó là ở mặt ngoài, còn bên trong thì hắn đã ngưng trọng đến độ không cách nào diễn tả thành lời được. Chiêu thần thông vừa rồi thật đáng sợ, nếu hắn không chuyển đòn tấn công đó sang ngọn núi đối diện thì có khi hắn đã gặp phải trọng thương rồi. Hắn âm thầm hít vào một hơi rồi mỉm cười nói:
“Tại hạ gọi là Bình Vạn Hạnh, không biết cô nương là người phương nào?”.
“Ta họ Hồng”.
Bình Vạn Hạnh: “. . .”
Hết rồi?
Có thể cho ta chút mặt mũi được không?
Thôi, không chấp nhặt nữ nhân.
Bình Vạn Hạnh cố gắng điều chỉnh sắc mặt lại một chút rồi miễn cưỡng mỉm cười nói:
“Hồng cô nương, nếu cô nương đã biết đến Tế Đình rồi thì mong cô nương không nên nhúng tay vào chuyện của chúng ta. Chúng ta . . . không dễ chọc vào”.
Nghe vậy, Khương Hy không phản ứng với lời của hắn mấy, cái gì mà ‘không dễ chọc vào’, bị Ma Đạo nhất mạch ép cho không thở nổi, đến thân mình còn lo không xong thì hơi sức đâu mà đi dọa người khác.
“Tùy các ngươi, ta không để tâm lắm, chỉ cần trả lời mấy câu hỏi của ta là được”, hắn nhàn nhạt nói.
Bình Vạn Hạnh thở mạnh một hơi, hai tay bất giác nắm chặt lại nhưng không được bao lâu thì lại thả lỏng ra rồi đáp:
“Hồng cô nương, chúng ta không quen không biết, hi vọng cô nương không nên đùa giỡn giới hạn của tại hạ”.
Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ nhếch mép, u hương cùng khí tức dụ hoặc ngay lập tức buông ra rồi hướng về phía trước. Bình Vạn Hành tuy rằng câu nệ nhưng hắn cũng là đại năng Kim Đan cảnh, hắn đương nhiên phát hiện ra loại khí tức kia của Khương Hy, cho nên nhanh chóng tế phi kiếm ra rồi bay lên trên bầu trời, ý đồ muốn chạy trốn.
Khương Hy đời nào để cho Bình Vạn Hạnh đạt mong muốn dễ như thế được, hắn nhanh chóng dùng Súc Địa Thành Thốn cùng Đạp Vân Bộ đạp không lóe lên chặn đường đối phương, tiện thể cũng xuất chưởng đánh ra mấy chiêu Hãn Hải Điệp Gia.
Pháp lực của hắn bùng nổ ra ép về phía trước, Bình Vạn Hạnh hừ lạnh một tiếng, khí tức kinh người của Kim Đan cảnh sơ kỳ đỉnh phong liền tuôn ra như sóng triều rồi ngạnh kháng với Khương Hy.
Trên tay Bình Vạn Hạnh không biết từ lúc nào đã cầm một cái móc câu, khí tức phát từ nó bất thình lình đã đạt đến tầng cấp thượng phẩm pháp khí rồi. Khương Hy không quá để ý đến cái móc câu đó, hắn vừa xuất chưởng xong 4Jv8m là Dục Vọng Bút đã xuất hiện ở trong tay rồi nhanh chóng cách không họa mấy đạo phù văn vây khốn.
“Phù đạo tông sư!”, Bình Vạn Hạnh giật mình, sau đó, ánh mắt hắn liền hiện lên vẻ hung sát, xem ra lần này không giết đối phương thì không được rồi.
Hắn phóng móc câu đó về phía trước, uy lực của nó mạnh mẽ phá nát đi chưởng lực của Khương Hy rồi chém thẳng vào cơ thể hắn. Một dải máu đỏ tươi ngay lập tức tuôn ra không ngừng rồi hóa thành từng mảnh quang vụ tiêu biến đi mất.
Thấy thế, con ngươi Bình Vạn Hạnh co rụt lại.
“Có thật ngươi là Kim Đan cảnh không đấy?”, ma âm của Khương Hy đột nhiên vang lên len lỏi vào bên trong tai của đối phương. Bình Vạn Hạnh vội vàng quay sang, móc câu chuẩn bị xuất thủ nhưng đã muộn, đối diện với hắn đã sớm là một vầng trăng khuyết đỏ như máu.
“Thiên Nguyệt Thoái Phá - Khuyết Nguyệt”.
Một cước xuất ra, Bình Vạn Hạnh vội vàng đưa hai tay lên đỡ, toàn thân hắn liền bị hạ thấp xuống một đoạn ở trên không. Cùng lúc này, trên đôi chân trắng nõn nà của Khương Hy đột nhiên bừng sáng lên hàng chục đạo phù văn khác nhau, uy lực của Khuyết Nguyệt lại đề thăng không biết bao nhiêu lần.
Một cỗ lực lượng kinh người liền bộc phát không báo trước.
Oanh!
Tiếng rắc nhẹ của xương gãy vang lên giữa thiên địa, thân thể của Bình Vạn Hạnh liền rơi khỏi phi kiếm rồi đập thẳng xuống đất tạo thành một hố sâu.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế