Huyền Lục

Chương 598: Chư Thần Thiên Đường



Khương Hy từ tốn đạp không tiếp đất rồi nhìn về phía cái hố sâu ở trên đất kia, thuận tiện cũng phất ống tay áo điều khiển số phù văn đã họa trước đó lao vào bên trong để cầm cố lấy Bình Vạn Hạnh. Theo đó, cơ thể của hắn lập tức bị lôi ra bên ngoài rồi treo giữa không trung, trông rất thảm hại.

Toàn thân hắn không tính là bị thương quá nặng nhưng hai tay lại gãy nát do trực tiếp hứng chịu thương tích từ Thiên Nguyệt Thoái Phá, y phục trên người cũng bám không biết bao nhiêu là bụi bẩn, khí sắc uể oải, tu vi bị giam cầm. Nói thẳng ra thì hắn bây giờ chẳng khác gì thịt cá trên thớt, người nào muốn chém muốn giết cũng được.

Lấy tu vi của Bình Vạn Hạnh, hắn vốn dĩ có thể không sợ bị phù văn vây khốn nhưng đối thủ của hắn lại là Khương Hy. Tạo nghệ Phù đạo của Khương Hy không phải bất kỳ Phù sư dưới bậc Nguyên Anh cảnh nào cũng có thể so được, huống hồ phù văn hắn dùng bây giờ còn có sự dung hòa của Phù đạo Lam Thiên Tuyết Tộc nữa, trừ bỏ hắn ra thì trước mắt cũng chỉ có Tuyết Lam mới có thể trong thời gian ngắn phá bỏ được.

“Hồng cô nương, chúng ta không thù không oán, sao cô nương lại ra tay với tại hạ?”, Bình Vạn Hạnh trầm giọng nói.

Khương Hy cũng có chút hơi tò mò, đối diện với tình huống như bây giờ rồi mà Bình Vạn Hạnh vẫn có thể giữ loại giọng điệu khách sáo này, nhất là khi tính mạng có thể sẽ mất bất cứ lúc nào.

“Ngươi vốn luôn giữ loại giọng điệu này sao?”, hắn tò mò hỏi.

Bình Vạn Hạnh hừ một tiếng đáp:

“Giọng điệu của tại hạ thì có vấn đề gì?”.

Nghe vậy, Khương Hy nhịn không được bật cười thành tiếng rồi lắc đầu.

“Lấy loại tâm tính này của ngươi, lăn lộn tại Đông Vực quả thực không dễ”.

“Đừng nhiều lời, muốn giết thì giết, cô nương không cần phải trào phúng tại hạ”, Bình Vạn Hạnh cố gắng giãy dụa để trốn, thậm chí cũng cố điều động linh lực trong thể nội nhưng kết quả vẫn như cũ, hoàn toàn vô dụng.

Khương Hy lại càng buồn cười hơn nhưng để tránh dồn đối phương đến bước đường cùng, hắn đành phải cố nhịn xuống. Sau đó, hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh rồi bắt đầu tra khảo.

“Đừng cố gắng nghĩ cách thoát khỏi ta, ngươi không có đủ năng lực đó đâu. Thậm chí chỉ cần một phong thư của ta thôi là Mặc Hiên sẽ trực tiếp động thủ với toàn bộ hệ thống giáo lý các ngươi đã đặt ra trong khu vực này”.

Lời vừa ra, Bình Vạn Hạnh liền đình chỉ giãy dụa lại, thay vào đó thì hắn lại chủ động lắng nghe nhiều hơn, nói chung, tâm tư của người này tương đối đơn thuần. Khương Hy thật không hiểu nổi tại sao Tế Đình lại lệnh một kẻ như thế này đến truyền giáo tại Đông Vực nữa.

Bình Vạn Hạnh trầm tư một hồi rồi nói:

“Chỉ cần cô nường đồng ý thả tại hạ đi cùng không nhúng tay vào việc của Tế Đình thì bất kỳ câu hỏi nào của cô nương tại hạ cũng sẽ trả lời”.

“Ta có thể lựa chọn sưu hồn ngươi”, Khương Hy lạnh nhạt đáp.

“Không có khả năng, ban nãy cô nương cũng đã thử sưu hồn thuộc hạ của tại hạ rồi, trong người hắn có cấm chế của Tế Đình, ký ức của hắn vốn đã nằm trong quyền kiểm soát của Huyễn Thần. Đồng dạng, tại hạ cũng như vậy, thậm chí lấy tu vi của tại hạ, cô nương càng không cách nào phá vỡ được hư ảnh Huyễn Tượng của Huyễn Thần”.

Khương Hy im lặng, tự nhiên cũng phần nào biểu thị đồng tình với quan điểm của Bình Vạn Hạnh. Loại thủ đoạn kia rất quái gở, mạnh mẽ phá hủy nó thì ký ức cũng sẽ tan vỡ theo, còn không phá thì hắn gần như không lấy được thêm bất cứ thông tin nào. Tình huống bây giờ quả thực không phát triển theo hướng hắn muốn một chút nào.

Hắn suy ngẫm một chút rồi nói:

“Thả người đi thì ta có thể làm được nhưng việc không nhúng tay vào thì trước mắt ta xin từ chối, ngươi muốn truyền giáo ở đâu thì ta không cấm cản nhưng tuyệt đối không được truyền giáo ngay trong địa phận quản hạt của Nguyệt Hải Thành”.

Nói đùa, đây là lãnh địa của Mặc Hiên, là lãnh địa đồng minh của hắn, hắn không đời nào thấy nguy mà không giúp được. Hoàng Triều tuy mạnh, Mặc Hiên cũng không yếu nhưng đừng vì thế mà xem thường giáo phái, nhất là những giáo phái tôn sùng các vị thần đơn lẻ như Tế Đình. Những người này rất mộ đạo, mà đã mộ đạo thì chuyện gì cũng có thể làm ra không quản hậu quả như thế nào.

Mặc Hiên bây giờ chỉ có tu vi Hóa Anh cảnh, đại bộ phận chiến lực của hắn đến từ tự thân thực lực cùng nguyện lực do dân chúng thờ tự tích lũy lại. Nếu đối tượng thờ tự của dân chúng thay đổi từ Mặc Hiên sang Chư Thần Thiên Đường thì thực lực của Mặc Hiên sẽ đại giảm, đến lúc đó đừng nói là lão, đến hắn cũng chẳng có quả ngon để ăn đâu.

Cho nên, Tế Đình muốn làm gì thì cũng phải tránh địa phận của Nguyệt Hải Thành ra, còn không thì đừng trách hắn ác độc.

Bình Vạn Hạnh nghe xong yêu cầu mới nhất của hắn thì lập tức rơi vào trầm tư yên tĩnh. Vấn đề này đối với hắn không hề dễ một chút nào. Một bên là mạng sống của mình, một bên là nhiệm vụ của Tế Đình. Hắn cũng là một môn đồ mộ đạo, tự nhiên không thể vì bản thân mình mà phản bội lại giáo phái được.

Khương Hy còn khá nhiều thời gian nên cũng không vội, Bình Vạn Hạnh là một con cá lớn của Tế Đình, khai thác được kẻ này thì hắn có thể nắm được tình hình của Tế Đình hiện nay ở ba vực rồi lợi dụng nó. Mặt khác, hắn cũng muốn tìm hiểu thủ đoạn của Tế Đình một chút, nhất là loại Huyễn Tượng trong lời của Bình Vạn Hạnh.

Theo lời của Bạch Lâm Vụ thì hắn chắc chắn là người duy nhất ở thời đại này có thể ngưng được Hồn Đan nên cường độ linh hồn của hắn chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những tu sĩ cùng và chênh lệch một đến hai tiểu cảnh. Thậm chí hắn hoàn toàn có thể trực tiếp bỏ qua luôn cả Ảo Thuật cùng một vài thủ đoạn gây nhiễu tinh thần mà không cần phải tự mình vận dụng linh thức.

Nhưng thực tế lại có chút hơi oái ăm, Huyễn Tượng của Tế Đình lại có thể chặn hắn được, vì vậy hắn nhất định phải tìm hiểu thật kỹ, tránh cho về sau đối đầu với bọn họ lại rơi vào thế hạ phong.

Khoảng một đoạn thời gian sau, Bình Vạn Hành nói:

“Được, tại hạ chấp nhận điều kiện của cô nương, tại hạ sẽ lệnh cho thuộc hạ mau chóng rút đi”.

Khương Hy gật đầu hài lòng, hắn đáp:

“Ngươi rất thức thời”.

“Tình thế không cho phép, thực lực của cô nương siêu việt tại hạ, tự nhiên cô nương nắm giữ đạo lý ở trong tay”, hắn nói.

“Ngươi nói không sai nhưng loại triết lý đó không hẳn đúng với tình huống của ba vực, thực lực cao có thể đi ngang nhưng nắm giữ đạo lý thì cần một khối thế lực, sức một người không thể suy chuyển được một thời đại. Về phần Cực Tây, ta nghĩ ngươi rõ hơn ta nhiều rồi”.

Bình Vạn Hạnh cười khổ đáp:

“Cô nương nói có lý, ba vực yên bình hơn rất nhiều so với Cực Tây, nơi đó chiến loạn liên miên, chỉ cần có thực lực thì có thể vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm. Thực lực của cô nương rất mạnh, đặt tại Cực Tây cũng có thể xem là cao thủ”.

Nghe vậy, Khương Hy liền híp mắt lại nhìn hắn một chút rồi nói:

“Ngươi cho rằng ai đánh bại ngươi cũng đều là cao thủ? Không, ngươi nghĩ sai rồi, ngươi quá yếu, so với Kim Đan cảnh sơ kỳ, ngươi quá yếu. Căn cơ của ngươi không hề vững, pháp lực quá phù phiếm, điểm đáng nhìn nhất của ngươi chắc cũng chỉ có mỗi thần thông tạo được thông đạo không gian trước đó cùng Huyễn Tượng là cùng”.

Khương Hy nói rất thẳng thừng, không chừa lại chút mặt mũi nào cho đối phương. Bình Vạn Hạnh nghe xong tự nhiên cúi đầu xấu hổ không thôi. Khương Hy nói không sai một chút nào, thiên tư của hắn không tốt, khởi đầu chỉ có tứ tạp linh căn, một đường tu luyện cực khổ đến Trúc Cơ cảnh đỉnh phong cũng tiêu tốn quá nhiều thời gian, sau đó đại đa số đều dựa vào đan dược phụ trợ để đột phá cảnh giới.

Kết quả không ngoài dự đoán, căn cơ cực kỳ nát, đời này cũng chỉ có thể dừng chân tại cảnh giới hiện tại là cùng, xem như đạt được thiên đại cơ duyên thì nhiều lắm cũng chỉ tăng tiến đến Kim Đan cảnh trung kỳ. Nói chung, đạo lộ của hắn đã sớm đoạn, người khác nói gì hắn cũng đành chịu, đấy vốn đã là quyết định của hắn ngay từ đầu rồi.

Khương Hy nói xong câu đó thì cũng không nói gì thêm, đối với hắn, đó chỉ là chuyện phiếm giúp Bình Vạn Hạnh tạm quên đi tình thế là phạm nhân thôi. Còn bây giờ, hắn mới vào chuyện chính.

“Nói ta biết, Huyễn Thần là vị nào trong Chư Thần Thiên Đường?”.

Bình Vạn Hạnh ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt vẫn rất bình tĩnh không để lộ ra chút ngạc nhiên nào, hắn đáp:

“Huyễn Thần là một trong Thập Tam Chư Thần, thuộc hàng Tứ Đại Thần, là vị thần cai quản cảm xúc của vạn vật, cảm xúc thay đổi, vạn vật cũng thay đổi”.

“Thập Tam Chư Thần là như thế nào?”, Khương Hy hỏi.

“Cô nương có vẻ chỉ biết Tế Đình chứ không nắm quá rõ nội tình nhỉ?”.

“Huyễn Liên Đường chủ là tấm gương của ngươi”.

“Được rồi, tại hạ nói”, Bình Vạn Hạnh thở dài nói, mi tâm thi thoảng có chút hơi nhăn lại vì cơn đau từ hai cánh tay gãy truyền đến. Tuy rằng thân thể của hắn đã đạt đến tầng cấp được lôi kiếp tẩy lễ nhưng đau đớn này không bình thường, một chiêu Khương Hy dùng trước đó không đơn giản một chút nào.

Nhưng hắn cũng không dám ngây người quá lâu, tránh cho Khương Hy lại nổi giận, ở đâu cũng vậy, không nên chọc giận nữ nhân, nếu không kết cục sẽ cực kỳ thảm. Tiếp theo, hắn bắt đầu giảng giải tường tận về Tế Đình cùng Chư Thần Thiên Đường cho Khương Hy nghe.

. . .

Nguyên lai, Chư Thần Thiên Đường nhiều vô cùng, số lượng có khi lên đến hàng trăm vị, gọi là ‘có khi’ bởi vì đến bản thân Tế Đình cũng không thể cân đo đong đếm con số cụ thể được. Theo Tế Đình, thần là một tín ngưỡng, không cần biết thần đến từ đâu, chỉ cần có người nguyện tin tưởng thần tồn tại thì vị thần đó sẽ được xếp vào hàng ngũ Chư Thần Thiên Đường.

Dẫu vậy, Chư Thần Thiên Đường trong tâm trí của những người mộ đạo lâu năm như Bình Vạn Hành lại khác hoàn toàn. Từ thuở sơ khai của Tế Đình, Chư Thần Thiên Đường chỉ có mười ba vị thần, gọi là Thập Tam Chư Thần.

Trong đó, phân biệt ra Song Thánh Thần, Tứ Đại Thần cùng Thất Tiểu Thần. Song Thánh Thần bao gồm hai vị thần mạnh nhất, là Quang Minh Thánh Thần cùng Hắc Ám Thánh Thần. Tứ Đại Thần bao gồm Sinh Mệnh Đại Thần, Tử Vong Đại Thần, Huyễn Đại Thần và Pháp Đại Thần. Cuối cùng là Thất Tiểu Thần, so với những vị thần trên thì Thất Tiểu Thần có chút quen tai hơn một chút, theo thứ tự là Kim Thần, Thủy Thần, Mộc Thần, Hỏa Thần, Thổ Thần, Lôi Thần cùng Phong Thần.

Đối với Khương Hy, Thất Tiểu Thần quen tai hơn so với những vị thần còn lại, không nói đến Tế Đình, nội mỗi tín ngưỡng nhân gian thôi cũng đã thờ phụng những vị thần này để cầu bình an rồi. Như tại Nguyệt Hải Thành, mỗi lần ngư dân muốn ra biển thì hầu hết đều sẽ cúng Cá Ông trước khi đi, tại nhân gian, Cá Ông chính là hiện thân của Hải Thần.

Nếu xét theo triết lý chỉ cần tin tưởng tồn tại thần thì Hải Thần hay Cá Ông sẽ thuộc Chư Thần Thiên Đường của Tế Đình. Tính ra thì Tế Đình này có căn cơ vững hơn hẳn những đại phái còn lại trong thiên hạ ấy chứ, bởi tín ngưỡng nhân gian này là thứ còn tồn tại và kéo dài trước khi Đạo, Phật, Nho, Quang xuất hiện.

Nếu Tế Đình được lập ra dựa trên sự liên đới này thì khí vận của thế lực này có thể không nhiều nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ tận, không bao giờ bị hủy diệt. Đây có thể được ví như gián vậy, đánh mãi cũng không chết.

Theo lời của Bình Vạn Hạnh, Thập Tam Chư Thần sẽ do chính Tế Tự nhất mạch thờ bái, dân chúng không được phép lập đền thờ những vị thần này, nếu có người muốn tế lễ thì chỉ việc đến tổ đình của Tế Đình là được. Đương nhiên, để đến được tổ đình thì chí ít phải là người có đủ tư cách, như tu vi ioEyn đạt đến Kim Đan cảnh chẳng hạn.

Mỗi một vị thần trong Thập Tam Chư Thần sẽ được một vị Tế Ti đảm nhận thờ tự, vị Tế Ti này được gọi là Đại Tế Ti. Vừa vặn, Bình Vạn Hạnh là một trong những thủ hạ thân cận của Đại Tế Ti Huyễn Thần.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.