Kẹo Hết Hạn

Chương 9: Chương 9



Trần Miễn tìm kiếm trong ký ức, đột nhiên những mảnh ghép hiện ra rõ ràng trong đầu.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông trong xe khớp với một cái tên.

Là Trần Úc Sâm.

Chỉ trong khoảnh khắc, những mẩu ký ức vụn vặt từ thời trung học như thoáng qua trong tâm trí anh.

Anh và Thành Hân Nhiên, họ đã từng nhiều lần tranh cãi vì Trần Úc Sâm. Vì người này mà Thành Hân Nhiên thà đối đầu trực diện với anh chứ nhất quyết không chịu chối bỏ sự tồn tại của anh ta.

Thành Hân Nhiên từng không biết bao nhiêu lần khẳng định rằng, mối quan hệ của cô và Trần Úc Sâm chỉ là cộng tác trong câu lạc bộ điện ảnh của hội học sinh, thậm chí còn không có tình bạn cá nhân.

Nhưng bây giờ họ đã thân thiết đến mức ngồi chung trên một xe sao?

Còn gã bạn trai mắc bệnh tình dục kia là gì?

Và chính bản thân anh lại là gì?

Trong giây phút ấy, Trần Miễn nhận ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về Thành Hân Nhiên.

Trên xe, Thành Hân Nhiên bấm nút điều chỉnh ghế ngồi dưới cửa sổ. Ghế dần dần ngả ra, vai và lưng cô tựa vào ghế, nhưng cổ cô vẫn căng thẳng lo lắng vì cúi xuống chăm chú nhìn vào điện thoại.

“Ai vừa ra ngoài cùng cậu vậy?” Trần Úc Sâm hỏi.

“Chỉ là một người...”

Thành Hân Nhiên cố gắng tìm một từ mô tả phù hợp, vì bất kể nhắc đến Trần Miễn hay bạn trai cũ, cô đều sẽ bị người này cười nhạo không thương tiếc.

Trần Úc Sâm vặn núm điều chỉnh, hạ nhỏ âm lượng nhạc xuống.

Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ nhẹ nhàng kêu.

Cô thở dài: “Không quen biết.”

Trần Úc Sâm khẽ nhếch môi cười, liếc qua gương chiếu hậu nhìn chiếc Taycan màu xanh nhạt đang đi theo sau xe họ.

“Không quen mà lại đi theo xe của tôi? Định câu tôi à?”

Lại còn lái chiếc xe màu xanh nổi bật đó nữa chứ, chịu thật.

Thành Hân Nhiên quay đầu nhìn kỹ, người lái xe quả nhiên là Trần Miễn, cô vội vàng thụt đầu lại.

Cô vô thức nói: “Đường về bệnh viện là đường này, không lẽ không cho người ta đi?”

Quả nhiên, sau khi đi chậm thêm khoảng trăm mét nữa, hai chiếc xe đi song song nhau. Chiếc Taycan nhanh chóng bỏ lại họ, tăng tốc ra khỏi tuyến đường vòng.

Trần Úc Sâm không bỏ lỡ cơ hội nào để làm khó cô, bắt đầu hỏi dồn: “Bác sĩ à? Rốt cuộc là ai? Cậu quen bác sĩ từ khi nào vậy?”

“Chỉ là một... người cũ?” Cô nói xong cảm thấy bản thân thật sáo rỗng.

“Nói thẳng tên đi.” Trần Úc Sâm tỏ vẻ bực bội vì cô đang lảng tránh: “Người quen của tôi thì có ai mà tôi không biết?”

Thành Hân Nhiên lấy ngón tay che lỗ thoát gió của điều hòa, hơi ấm từ từ lan tỏa qua đầu ngón tay cô. Cô thở dài, như thú nhận:

“Là Trần Miễn.”

Trần Úc Sâm nghiêng đầu nhìn cô, rồi bắt đầu cười, tiếng cười khúc khích vang lên. Dù có hỏi anh ấy cũng không nói tại sao lại cười, trong ánh mắt lại đầy vẻ tinh quái và tỏ ra cực kỳ gian xảo.

“Cậu cười cái gì hả?” Cô tức điên lên, vừa bực bội vừa khó chịu.

“Chỉ là tôi đột nhiên nhớ lại.” Trần Úc Sâm cười phá lên: “Ngày trước khi tôi gọi điện cho cậu, tôi từng nghe thấy tiếng hai người quấn lấy nhau ở trên giường. Theo cậu thấy, có phải anh ta cố ý không?”

Lại nhắc về chuyện này.

“Trần Úc Sâm, cậu câm miệng đi!” Cô thực sự giận dữ, suýt nữa đẩy anh ấy ra. Cô giận đến mức quay lưng lại với Trần Úc Sâm. Vì cảm giác vô cùng bức bối, Thành Hân Nhiên quay đầu lại rồi gằn giọng nói cút đi!

Giọng cô the thé dịu dàng lại chẳng có chút sức lực nào.

Trần Úc Sâm nén cười, hỏi:

“Hai người gặp nhau thế nào?”

Nghe hỏi vậy, khóe miệng và bờ vai Thành Hân Nhiên cùng rũ xuống. Quả là một hiểu lầm lớn, kiểu hiểu lầm này lớn đến nỗi không biết phải giải thích thế nào.

Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm thấy ngột ngạt và rất khó chịu.

Cuối cùng, cô chỉ thở dài: “Không muốn nhắc đến nữa.”

Cô cúi đầu nhìn vào điện thoại, màn hình vẫn dừng lại ở trang cô vừa tìm kiếm về “Trần Miễn” trên trình duyệt.

Nếu bấm vào sẽ chuyển đến trang web chính thức của Y Bắc Kinh, nơi có những thông tin lẻ tẻ về anh.

Nào là thông báo giải thưởng quốc gia, tác giả chính của đề tài nghiên cứu nào đó, hay học giả trao đổi ở Mỹ, rồi thì thành viên đội bóng đá của trường, người dẫn đầu giải đấu khúc côn cầu liên trường và nhiều thông tin khác.

Những mẩu thông tin ngắn này phác họa cuộc sống của anh trong những năm gần đây, nó vẫn luôn phong phú và thú vị như trước. Điều này cũng nằm trong dự đoán của cô, vì dù ở đâu, Trần Miễn cũng luôn làm rất tốt.

Đến gần tối, Trần Úc Sâm dẫn Thành Hân Nhiên đến dự một buổi tiệc. Ở đó toàn là người trong ngành, trong đó có một vị đạo diễn mà anh ấy nhất định phải hợp tác.

Thỉnh thoảng Thành Hân Nhiên cũng tham gia những buổi tiệc như thế này, có khi đi một mình, có khi đi cùng Trần Úc Sâm. Cô không phải là người giỏi giao tiếp xã hội trong các buổi tiệc rượu, lại càng không có hậu thuẫn từ gia đình, nên trong những dịp như vậy cô dễ trở thành kẻ ít nói, chỉ biết ngồi uống rượu mà thôi.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.