Trần Miễn nghe thấy giọng nói sau lưng mình.
“Dưới góc nhìn của một đạo diễn, chúng ta không cần quá am hiểu về chỉnh sửa và biên tập phim, nhưng phải tỏ tường những gì mình cần hiểu.”
“Biên tập phim không hoàn toàn là một công cụ công nghiệp mà nó cũng cần đến trực giác, do vậy cần phải trải qua nhiều công đoạn cắt ghép phim và luyện tập.”
“Thông thường khi giao lại cho biên tập viên, tốt hơn hết đó không phải là một đoạn tài liệu mà là một bản cắt thô. Đó là phẩm chất cơ bản của một đạo diễn.”
Thành Hân Nhiên ngồi cùng phía với học sinh trên ghế sofa, màn hình máy tính đang dừng lại ở trang dạy Final Cut.
Giọng cô rất ổn định và giảng thật rõ từng từ từng câu. Khi đề cập đến chuyên môn của mình, cô có thể tự tin nói một cách trôi chảy.
Người được cô hướng dẫn là một học sinh nam lớp mười một đang chuẩn bị thi vào khoa đạo diễn. Trước đó, họ đã cùng nhau học vài lần tại quán cà phê này.
Cậu học sinh ấy rất tiếp thu rất tốt, gật đầu liên tục.
Thành Hân Nhiên nói rất nhiều, cô cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh.
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ suy nghĩ về những ý tưởng biên tập những câu chuyện phim cổ điển. Chị đã tìm cho em phim ‘Some Like It Hot’, em hãy chọn ra những điểm tình tiết chính trong phim và cố gắng sắp xếp chúng thành một mạch chính.”
Thật ra đây là sở thích cá nhân của cô, cô rất thích tác phẩm của đạo diễn này.
Thành Hân Nhiên lấy ổ cứng từ trong túi ra. Khi quay lại, cô vô tình vấp phải dây sạc của chiếc MacBook khiến chiếc đầu sạc nặng nề rơi xuống sàn đánh “cạch” một tiếng.
Cô quay lại định cắm lại đầu sạc, nhưng trên lưng ghế phía sau vẫn còn vắt áo khoác và khăn quàng cổ của người khác, nếu cô cúi người sẽ chạm vào chúng, điều này khiến cô khá lúng túng.
Vì vậy, cô lễ phép nói với người phía sau: “Xin lỗi, tôi cắm lại đầu sạc một lát.”
Ngay lúc cô cúi đầu đứng dậy, Thành Hân Nhiên bắt gặp một ánh mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt của Trần Miễn vì quá gần nên trông có vẻ xa lạ. Thành Hân Nhiên bỗng sửng sốt, thậm chí ngay lúc đó cô không thể nhận ra anh.
Lúc cô kịp phản ứng lại, Trần Miễn đã đưa áo khoác và khăn quàng cho Khâu Đồng rồi đứng lên nhường chỗ.
Thành Hân Nhiên chợt hiểu ra anh không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với cô.
Cách anh hành động theo bản năng như thế khiến cô rất khó chịu, song Thành Hân Nhiên vẫn kìm chế biểu cảm, cúi người cắm lại đầu sạc.
Sau đó cô nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái.
Khoảng thời gian sau đó, Thành Hân Nhiên như mắc cái gai trong cổ, lưng và vai luôn cảm thấy căng thẳng.
“Chị.” Cậu học sinh nghiêm túc hỏi: “Kịch bản chính của bộ phim này hẳn là ‘hai người đàn ông vô tình chứng kiến một vụ án mạng tập thể. Để tránh bị truy đuổi, họ đã giả dạng thành phụ nữ và gia nhập một ban nhạc nữ’, đúng không ạ?”
“Ừ.”
Cô trả lời một cách hờ hững, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng để hỗ trợ học sinh thao tác, nhưng tai thì lắng nghe cuộc trò chuyện phía sau.
“Thầy hướng dẫn của tôi họ Chu, nhưng không phải là ba của Chu Vân Nhiễm. Ba cô ấy là trưởng khoa phẫu thuật cột sống.” Trần Miễn ngồi vắt chéo chân, quay qua giải thích với Khâu Đồng: “Tôi chọn gan mật cho giai đoạn học tiến sĩ.”
Khâu Đồng tò mò hỏi: “Thật vậy sao? Phẫu thuật gan mật vất vả lắm, anh rõ ràng có thể chọn khoa khác nhẹ nhàng hơn mà.”
Trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba, hoặc gia đình có nhiều đời làm bác sĩ, nhưng tất cả bọn họ đều chen chân vào các khoa ít việc mà lương lại cao.
Trần Miễn không quan tâm: “Mấu chốt là phẫu thuật gan mật khá thử thách.” Anh hơi quay đầu lại, nhìn thoáng qua, rồi nói thêm: “Thật ra thì khoa ngoại nào cũng như nhau thôi.”
“Ừm...” Khâu Đồng chậm rãi gật đầu.
Thật sự câu nói này có hơi quá lố. Cô ta hoàn toàn không đồng ý với ý kiến cho rằng các khoa ngoại đều giống nhau, rõ ràng chúng rất khác nhau.
Khâu Đồng cố chuyển chủ đề, nói tiếp: “Anh chơi khúc côn cầu giỏi đấy chứ.”
Trần Miễn nhướng mày: “Chu Vân Nhiễm kể cho cô nghe à?”
“Không cần cô ấy kể cho tôi đâu.” Khâu Đồng cười khúc khích: “Giải đấu khúc côn cầu của các trường đại học do đoàn thể chúng tôi tổ chức. Tên tuổi anh nổi như cồn đến mức lan đến cả trường chúng tôi.”
“Cũng tạm thôi.” Trần Miễn tỏ vẻ tự đắc: “Chơi cho vui thì được, chứ tôi bỏ thi đấu chuyên nghiệp lâu rồi, giờ trình độ cũng chỉ có vậy thôi.”
Thành Hân Nhiên cau mày, cô không muốn nghe cuộc trò chuyện của đôi nam nữ đằng sau, nhưng từng lời nói cứ như bị nói to lên mấy lần rồi lọt vào tai cô.
Cuối cùng cũng đến giờ tan học, cô nhanh chóng đứng lên, tập trung thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng một.