Sau khi tạm biệt bạn học sinh, Thành Hân Nhiên liếc lên tầng trên thấy Trần Miễn đang đứng lên mặc áo khoác. Hai người họ vừa đi vừa cười nói, anh hình như cũng nhìn thoáng qua chỗ cô.
Thành Hân Nhiên nghiêng mình bước vào nhà vệ sinh, rồi cô cũng không hiểu sao mình lại vào đây.
Một cảm giác khó chịu không rõ lý do bỗng dưng ập đến.
Cô thấy bực bội, mà lại không biết bực vì cái gì.
Thành Hân Nhiên gọi một cuộc điện thoại trong không gian nhỏ hẹp. Lẩn quẩn thêm một lúc nữa, cô chắc chắn rằng Trần Miễn đã rời đi nên mới bước ra.
Cô tự nhủ đây không phải là trốn tránh, chỉ là cô không muốn khiến bản thân không vui.
Nhưng kết quả không mấy dễ chịu lại đang đợi cô ở bên ngoài.
Trần Miễn đang rửa tay ở bồn rửa chung. Tay áo anh được xắn lên một chút để lộ gân xanh trên mu bàn tay, quanh cổ tay đang quấn một sợi dây màu đen.
Thành Hân Nhiên đứng thẳng người, còn Trần Miễn thì hơi cúi xuống. Hai người cùng đứng trước một tấm gương dài nửa người. Đây như một cảnh quay cận hiếm hoi trong phim, chỉ là góc quay không hề đẹp đẽ bởi cả hai đều như đang ganh đua nhau.
Ai sợ ai chứ. Thành Hân Nhiên thầm đảo mắt, bước tới một bước để rửa tay.
Khi cô mở vòi nước, Trần Miễn cũng vừa khóa vòi lại, anh nhanh chóng rút khăn giấy ra lau tay. Nước bắn lên cổ tay áo, anh cau mày, rút thêm vài tờ giấy lau đi lau lại.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của người này trầm trọng hơn so với thời thơ ấu.
Trần Miễn liếc nhìn Thành Hân Nhiên, nhận ra đường quai hàm của cô căng cứng một cách khác thường.
Trái lại, sợi dây tâm trạng anh dường như lại thả lỏng đi một chút.
Anh hạ giọng hỏi: “Lại tới bệnh viện với bạn trai à?”
Trong đầu Thành Hân Nhiên đột nhiên hiện lên cảnh tượng của đấu sĩ đấu bò khiến cô rất muốn đọ sức với anh một chút.
Cô khóa vòi nước, vẫy nhẹ tay rồi hỏi anh: “Anh lại biết à?”
Trần Miễn vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, không trả lời. Thời gian tái khám được ghi rõ ràng trên hệ thống.
Anh chuyển đề tài, hỏi: “Không thấy cô đăng ký khám ở khoa da liễu, cô đến bệnh viện khác khám à?”
Thành Hân Nhiên đủ nhạy cảm để nhận ra anh đang có ý thăm dò và có phần xoi mói, chế giễu cô. Đột nhiên, một cảm giác ấm ức nhỏ nhoi dâng lên trong cô. Rõ ràng cô chẳng làm gì sai, sao lại bị hiểu lầm như vậy chứ.
Cô mau chóng nén bi thương trong lòng, bước ngang qua anh, rút vài tờ giấy lau tay.
“Tôi không cần đăng kí khám chữa bệnh.” Thành Hân Nhiên vốn không muốn Trần Miễn hiểu lầm, cô nói tiếp: “Chúng tôi mới biết nhau, chưa đến mức đó đâu.”
Trần Miễn cười khẩy, giải thích làm gì chứ, hai người tiến triển đến mức nào cũng đâu liên quan đến anh.
Cô cau mày, bất chợt nghĩ ra điều gì, ngước mắt lên nhìn anh: “Hôm nay anh đi xem mắt à?”
Trần Miễn nhìn vào mắt cô trong giây lát. Đôi mắt của cô long lanh và sáng rực.
Anh chợt nhớ ra rằng cô đã nhìn anh với ánh mắt này khi họ ôm hôn nhau ở hành lang vô số lần trước đây.
Hồi tưởng lại quá khứ chẳng có ý nghĩa gì, anh cố tình lảng tránh ánh mắt cô, không nhìn nữa.
Trần Miễn không có ý che giấu: “Đại loại thế.”
Anh nói thêm: “Cũng mới quen thôi, người đó khá tốt.”
Giọng anh rõ ràng có chút cố ý.
Trong gương, chiều cao của họ tương xứng nhau, họ đứng rất gần nhau nên trông như đang thì thầm to nhỏ.
Nhưng động tác của hai người rất nhất quán, cả hai đều khoanh tay, nét mặt không vui và hoàn toàn ở tư thế phòng thủ.
Lúc này điện thoại của Thành Hân Nhiên vang lên. Cô liếc nhìn tên người gọi đến rồi cúp máy, đáp lại anh một cách hờ hững: “Ừ, chúc anh xem mắt thành công.”
Cô còn nhiều việc quan trọng phải làm, không có thời gian đấu khẩu với anh.
Thành Hân Nhiên kéo khóa áo phao lông vũ đến tận cổ rồi bước ra trước.
Trần Miễn bỏ tay vào túi rồi ra theo sau cô, anh giữ một khoảng cách vừa phải.
Khi cánh cửa quán cà phê mở ra, Thành Hân Nhiên bỗng run lên vì lạnh.
Có chiếc DB11 màu xanh cổ điển đang đậu bên đường. Cô chạy ngược chiều gió, mở cửa rồi bước vào xe.
Khoảnh khắc cánh cửa xe mở ra đóng lại, Trần Miễn kịp thấy một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, khuôn mặt nhìn nghiêng quen quen.
Khuôn mặt của ai, là ai đây chứ!