Mộng Vô Tận

Chương 9: Chương 9



Vì vụ tai nạn quá nghiêm trọng, trong quá trình điều tra lại thiếu chứng cứ then chốt. Tình hình bây giờ là dù nhúng tay từ phương diện nào cũng đều không có đầu mối, vì vậy việc thu manh mối từ phía người đã trải qua vụ việc và người chứng kiến là việc rất cần thiết.

“Tôi không đồng ý!” Giọng điệu Phương Chu lạnh lùng, đột nhiên ý thức được đối phương có lòng tốt báo trước cho mình chuyện này, vì thế anh hạ giọng, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi cô giáo, vừa rồi tôi hơi kích động.”

“Không sao, không sao, có thể hiểu mà.” Đầu bên kia điện thoại vội vàng đáp.

Chắc hẳn trước khi gọi cho Phương Chu, cô giáo này đã nhận được phản ứng như vậy từ những phụ huynh khác.

Phương Chu lại thở dài: “Dù nói thế nào đi nữa, muốn bảo Duyệt Chân nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chuyện này cũng quá…”

“Tôi hiểu, vậy thì cứ can thiệp tâm lý trước…”

“Tôi sẽ lưu ý, cảm ơn cô giáo, cô vất vả rồi.”

Phương Chu đặt điện thoại xuống, nhìn những que đậu đỗ trước mặt, đáy lóng tràn ngập một nỗi phiền muộn khó nói.

Trạng thái bị tình thế kéo đi về phía trước thật sự làm cho anh không thể thoải mái.

Dù vậy, một ngày ba bữa vẫn phải ăn đúng giờ.

Lấy ra món cuối cùng từ nồi xào, Phương Chu gọi về phía phòng của em gái: “Duyệt Chân, dậy ăn cơm đi.”

Anh không sợ cô ngủ nướng, đứa trẻ này từ trước đến nay ăn uống rất tốt, đến giờ ăn chắc chắn sẽ có mặt ở bàn ăn đúng giờ, không khiến anh phải lo lắng cô bỏ bữa bao giờ.

Quả nhiên không qua bao lâu, Lam Duyệt Chân thật sự đi ra khỏi phòng với đầu tóc rối tung. Sắc mặt cô phiếm hồng, còn có một vết hằn bằng ngón cái bên má, là hình con mắt nhựa của con cá sấu, bộ đồ ngủ bằng bông màu be trên người cô cũng nhăn nheo hơn.

“Uống ít nước trước đi.” Phương Chu đang dọn đồ ăn ra bàn, không quên dặn dò.

Lam Duyệt Chân đi tới nhận hai cốc nước, Phương Chu đã múc bát cháo trắng bằng bát sứ lớn dành riêng cho cô, rồi lại thêm vài thìa thịt băm xào đậu đỗ vào trong bát.

“Tay còn đau không?”

Lam Duyệt Chân quơ móng vuốt nhỏ của mình, cầm thìa bắt đầu ăn.

Thấy tinh thần cô không tệ, khẩu vị cũng tốt không khác gì ngày thường, Phương Chu cũng thoáng yên lòng. Vụ tai nạn này cũng không mang tới ảnh hưởng gì cho cô, đây là việc quá tốt.

Đến bây giờ Phương Chu cũng không dám hỏi cô chi tiết sự việc xảy ra khi đó, luôn lo lắng sẽ làm cho cô nhớ lại cảnh tượng đáng sợ nhưng nhìn bây giờ, có vẻ như hỏi một chút dường như cũng không phải không được nhỉ?

Đến khi ăn trưa xong, Phương Chu bảo cô thu dọn bát đĩa đặt vào máy rửa bát, còn bản thân thì lấy một quả lựu từ trong tủ lạnh ra, ngồi bóc vỏ lựu trước bàn ăn.

Mới vừa ăn xong, không thích hợp nói về chủ đề nặng nề như vậy.

“Anh ơi, đưa máy tính bảng cho em.” Lam Duyệt Chân kéo tay áo của anh.

Trong nháy mắt, thần kinh của Phương Chu trở nên căng thẳng: “Muốn máy tính bảng làm gì?”

“Mua giày.”

Phương Chu lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô.

Máy tính bảng đã bị vi-rút, còn phải nghĩ cách xử lý sạch sẽ. Phương Chu trang bị cho cô là đồng hồ thông minh có thể gọi video, có định vị và chức năng thanh toán di động, tài khoản thanh toán bên trong thường giữ số dư ở mức khoảng hai trăm tệ, để cô thỉnh thoảng có thể đi dạo, ăn quà vặt, mua trà sữa, v.v…với bạn bè và sau khi tan học.

Còn về quần áo giày dép, đồ dùng văn phòng phẩm, còn cả nhu yếu phẩm hàng ngày Phương Chu thường sẽ mua cho cô bằng tài khoản thanh toán của mình.

Nghĩ đến chiếc giày của cô bị đánh rơi ở hiện trường tai nạn, có lẽ lúc này đã bị coi thành vật chứng rồi nhỉ.

Lam Duyệt Chân cầm điện thoại của anh, bấm mở ứng dụng mua sắm, nhập tên hàng hóa, sau đó nhanh chóng vuốt màn hình để lựa chọn.

Phương Chu tranh thủ nhìn một cái.

Trường cấp ba Ánh Sao là trường trung học trọng điểm, có quy định nghiêm khắc về cách ăn mặc của học sinh. Khi chào cờ đầu tuần, học sinh nữ phải mặc đồng phục váy hai dây với áo sơ mi trắng và giày da đen, học sinh nam thì mặc vest ba mảnh và giày da. Còn thứ ba đến thứ năm, tất cả học sinh đều mặc đồng phục thể thao tiện cho hoạt động giày đi trong nhà bằng vải có đế cao su.

Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Không phải giày đi trong nhà phải tìm giáo viên đời sống mua sao?” Trên web mua sắm có kiểu dáng giống sao?

“Anh không hiểu.” Lam Duyệt Chân không thèm ngẩng đầu, đẩy mặt tới gần anh trai.

“Giáo viên kỷ luật sẽ không để em vào trường nếu không đi đúng giày…”

Lam Duyệt Chân nhanh chóng chọn được giày rồi trả điện thoại cho anh, bảo anh nhập mật khẩu thanh toán. Phương Chu nhận điện thoại, vừa nhìn thì phát hiện đó là đôi giày vải màu trắng gần giống với đôi đi trong nhà ban đầu của cô, cũng là kiểu có quai, tiện hoạt động lại dễ đi vào hay cởi ra, chỉ là đế giày của đôi này dày hơn đôi trường phát.

“Học sinh nữ của lớp bọn em đều đi kiểu này.” Lam Duyệt Chân chỉ ngón tay đối nhau thể hiện sự ngại ngùng rồi nói: “Đi vào sẽ khiến em trông bớt lùn hơn… Hơn nữa đế giày dày hơn cũng đi lại dễ hơn.”

Vì câu sau cùng, Phương Chu đã thay đổi số lượng sản phẩm từ một đôi thành hai, sau đó vui vẻ thanh toán.

Anh thật sự không ngờ sẽ có lúc cô theo phong trào những người cùng trang lứa.

Trước đây anh chưa từng thấy cô để ý về phương diện này, cơm ăn áo mặc, dù là gì đều là cho cô cái gì cô dùng cái đó, dường như không hề quan tâm xấu đẹp, cũng không có thích hay không thích.

Hóa ra cô cũng sẽ quan tâm học sinh nữ cùng lớp đi giày thế nào.

Cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Phương Chu vừa muốn hỏi cô còn muốn mấy bộ đồ mới, hoặc cài tóc gì đó, ngẩng đầu thì nhìn thấy cô đang cầm từng hạt lựu vào bỏ mồm bằng ngón tay, Phương Chu giật giật khóe miệng, chỉ vào tủ bát nói: “Đi lấy thìa, dùng tay bốc mất vệ sinh.”

“Ồ.” Lam Duyệt Chân ngoan ngoãn đi tìm thìa.

Haizzz, rốt cuộc vẫn là trẻ con.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.