Phương Chu không nhớ mình đã đưa em gái về nhà như thế nào.
Anh nhớ mang máng vài chuyện vặt vãnh xảy ra sau khi về đến nhà.
Lam Duyệt Chân trượt ra khỏi vòng tay Phương Chu, sau khi cô vào phòng việc đầu tiên cô làm chính là đặt cặp sách lên sofa, giống như thường ngày mỗi khi tan học về đến nhà.
Chỉ là lần này không có cần Phương Chu phải dặn dò, cô cũng rất tự giác đi rửa tay, sau đó rót hai cốc nước, một cốc đưa cho Phương Chu, cốc còn lại cho mình.
Ánh mắt cô thỉnh thoảng quét qua chiếc tủ lạnh ở phòng khách.
Phương Chu cau mày, chỉ hơi tỏ ra không thích thói quen thích uống coca của cô, Lam Duyệt Chân liền ngoan ngoãn ngồi yên, không tiếp tục nhìn Đông nhìn Tây nữa. Phương Chu thấy vậy thì rất hài lòng, anh gật gật đầu, giơ tay vuốt ve mái tóc ngắn hơi rối của cô: “Nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm, anh đặt đồ ăn ngoài rồi, tắm xong là có thể ăn cơm, Duyệt Chân nhất định đã đói lắm rồi…”
Do công việc bận rộn, Phương Chu rất ít khi có thể tan làm về nhà đúng giờ. Vì không để em gái đói bụng, Phương Chu thường làm trước cơm tối vào lúc sáng sớm thức dậy rồi bỏ vào trong tủ lạnh, đợi chiều khi cô tan học thì lấy ra, dùng lò vi sóng hâm nóng lại.
Bây giờ trong tủ lạnh cũng có một phần thức ăn còn nguyên xi.
Nghĩ đến những điều khủng khiếp mà em gái đã trải qua ngày hôm nay, vì để an ủi cô, Phương Chu đã đặt một chiếc pizza và gà rán mà cô thích.
Lam Duyệt Chân nhìn thấy giao diện của ứng dụng đặt đồ ăn ngoài từ màn hình điện thoại của anh, cô vui sướng xông tới hôn lên mặt anh một cái, như để cảm ơn.
Nhân thời gian rảnh rỗi lúc em gái về phòng đi tắm, Phương Chu cũng tranh thủ đi tắm một cái. Hơn hai mươi phút sau, đồ ăn đã được giao đến, anh phải xuống tầng để lấy, đã muộn như vậy rồi, anh không thể để em gái bước ra khỏi cửa nhà một bước. Sau khi lấy được đồ, anh còn phải canh cô ăn --- Nếu như không có ai canh chừng, cô có thể ăn đến bụng no căng vẫn không biết dừng lại.
Nửa tiếng sau, hai anh em ăn mặc thoải mái ngồi trước bàn ăn, một người chậm rãi lần lượt mở hộp pizza, nắp hộp gà rán, túi khoai tây giấy ra, một người thì hai tay đeo bao tay dùng một lần, vẻ mặt mong chờ nhìn chằm chằm vào đống thức ăn nóng hôi hổi trên bàn.
Phương Chu xé cho cô một cái đùi gà da giòn thịt mềm, ngồi ở bên cạnh nhìn cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ.
“Ăn chậm thôi.” Phương Chu không quên dặn dò, đồng thời trong lòng dựa theo sức ăn bình thường của cô để tính xem tối này cô có thể ăn bao nhiêu món --- Hai cái đùi gà, hai miếng pizza, cộng thêm một gói khoai tây, như vậy là tương đối rồi.
Ăn quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Đứa trẻ này không có sở thích gì khác, duy nhất là ham an, cái gì cũng ăn, đặc biệt là cực thích đồ chiên và đồ ngọt có lượng calo cao. Phương Chu vào nhóm WeChat dành cho phụ huynh của lớp em gái, thông qua trao đổi với những phụ huynh khác, anh biết được một chuyện, đó chính là có rất ít những đứa trẻ không thích hai loại đồ ăn này.
Mặc dù nó không lành mạnh nhưng cũng có thể làm phần thưởng cho sự tiến bộ về thành tích cho những đứa trẻ yêu thích chúng. Dù sao lâu lâu ăn một lần cũng không có gì đáng ngại.
Lam Duyệt Chân ăn xong một cái đùi gà, Phương Chu lại lấy cho cô một miếng pizza, sau đó đẩy ly nước lên trước mặt cô, nhắc nhở cô uống nước.
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt tròn trẻ con của cô, hai hàng lông mi dài phủ bóng đen dưới mắt cô, trông cô càng giống như một con búp bê được điêu khắc tỉ mỉ. Dáng vẻ cố gắng nhai thức ăn đó của cô, hai má trắng hồng phình to lên, cử động qua lại khiến người ta liên tưởng đến một loại động vật nhỏ tham ăn nào đó.
Có lẽ nên mua cho cô con sóc nhồi bông lần trước cô nhìn trúng ở quầy hàng bán thú bông.
Hôm đó đi dạo trung tâm thương mại, cô nhìn trúng hai con gấu bông, một con là cá sấu, con còn lại là con sóc đuôi to lông xù. Phương Chu nói rõ là chỉ có thể chọn một con, cuối cùng sau một hồi do dự, cô quyết định mua con cá sấu.
Phương Chu chia phần thức ăn đủ để cô no bụng ra một cái đĩa, sau đó gói phần còn lại bỏ vào trong tủ lạnh dưới ánh mắt ai oán của cô, định để ngày mai ăn tiếp. Bình thường ăn cơm tối vào giờ này đã là rất muộn rồi, ăn nhiều khó tiêu hóa, không tốt cho dạ dày, cho nên anh dễ dàng không thể dễ dãi với cô được.
“Ăn xong nhớ đánh răng.” Phương Chu dùng mu bàn tay sờ trán cô, xác định nhiệt độ cơ thể cô bình thường mới cầm điện thoại lên đi về phía ban công.
Bên ngoài cửa kính, bầu không khí ồn ào náo nhiệt đập thẳng vào mặt anh --- Một thế giới chân thực đến khiến người ta chán ghét.
Chín giờ không phải là muộn nhưng đối với người trong xã hội cần xã giao mà nói, đây mới chính là lúc bận rộn.
Phương Chu gọi điện cho cấp trên, đầu tiên là bày tỏ lời xin lỗi về việc bản thân vội vàng rời khỏi bữa tiệc. Lý do anh trịnh trọng xin lỗi như thế này là bởi vì bữa tiệc này không chỉ có mỗi người trong công ty mà còn có cả những khách hàng quan trọng, cho nên anh cần phải đưa ra giải thích hợp lý cho hành động vô lễ của mình.
Đầu dây bên kia, vị cấp trên trước giờ luôn nghiêm khắc lại chủ động an ủi: “Không sao, dù sao cũng là người nhà xảy ra chuyện như vậy, cậu về sớm cũng không sao đâu.” Đối phương dừng lại một lúc, sau đó giọng điệu càng trở nên ôn hòa hơn: “Cậu có cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian để ở cạnh người nhà không? Khoảng thời gian này cậu đã rất vất vả dẫn dắt mọi người chạy cho kịp dự án, sự nỗ lực và những gì cậu bỏ ra chúng tôi đều nhìn thấy, bây giờ xong việc rồi, cậu có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Phương Chu hơi ngạc nhiên trước thái độ quan tâm của đối phương, anh đang suy nghĩ trong lòng xem nên đáp lời thế nào, khóe mắt nhìn thấy em gái đang xoa xoa cái bụng ở trong nhà, trên mặt cô lộ ra biểu cảm hài lòng của đứa trẻ con… Lúc này, anh đột nhiên không còn quan tâm nhiều như thế.