Anh không quan tâm việc cấp trên chủ động đề nghị anh nghỉ phép là có dụng ý khác, hay là thật lòng đang quan tâm cấp dưới.
“Như vậy đi, tôi nói chuyện với bên phía nhân sự, cậu cứ xử lý cho xong chuyện trong nhà, đợi khi nào cậu cảm thấy ổn rồi thì lại quay lại làm việc tiếp nhé.”
“... Vâng, cảm ơn sếp.” Đối phương nói đến mức này, Phương Chu đương nhiên là đồng ý rồi.
Phía bên kia đầu dây điện thoại, bữa tiệc đã gần kết thúc. Lúc ba người Đỗ Nhược trở lại khách sạn, đúng lúc chạm mặt với vị khách hàng quan trọng đang rời đi.
Đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi có một cái bụng bia, tướng mạo phú quý, nhìn qua giống như một ông lão tốt bụng thích cười, thực chất bao nhiêu sự khôn khéo đều được giấu ở trong đôi mắt híp kia của ông ta.
“Tổng giám đốc Âu, sao ngài về rồi? Ở lại chơi thêm một lát nữa đã?” Đỗ Nhược chủ động chào hỏi.
“Ồ, là Tiểu Đỗ sao.” Tổng giám đốc Âu vỗ vỗ cái bụng bia của mình, cười gật đầu nói: “Ăn no uống đủ thì nên về thôi, ha ha, tôi già rồi, không còn tràn trề sức mạnh như người trẻ mấy cậu nữa.”
“Làm gì có, ngài vẫn còn trẻ mà!” Đỗ Nhược cười nịnh hót ngược lại.
“Già rồi, già rồi.” Người đàn ông cười lớn: “Đúng rồi, Tiểu Đỗ à, Tiểu Phương đi cùng các cậu đâu rồi? Sao mà chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi.”
“Ồ, ngài nói Phương Chu sao.” Nụ cười trên mặt Đỗ Nhược nhạt đi: “Trong nhà cậu ấy xảy ra chút việc, đã đi trước rồi.”
“Chuyện gì thế? Nghiêm trọng đến phải bỏ cả bữa tiệc để về?”
Nhìn thấy đối phương tỏ vẻ không vui, Đỗ Nhược chỉ đành giải thích: “Em gái cậu ấy xảy ra chuyện, chính là chuyện trường cấp ba Ánh Sao đó…”
Năm chữ “Trường cấp ba Ánh Sao” vừa nói ra, bầu không khí xung quanh đều đình trệ. Tổng giám đốc Âu xua xua tay, dẫn theo thư ký và trợ lý rời đi.
“Chậc, lãng phí mất món đồ tốt tôi đặc biệt chuẩn bị… Xui xẻo quá đi.”
Đợi đám người đó khuất bóng, nụ cười trên mặt Đỗ Nhược lập tức biến mất.
“Nghe nói tổng giám đốc Âu có sở thích về phương diện đó, ông ta để ý Phương Chu như vậy, có phải là…”
“Đừng nói bậy!” Đỗ Nhược lạnh giọng cắt ngang lời đồng nghiệp đang hóng hớt.
Trước đó không có ai đề cập thì thôi, Đỗ Nhược cũng không không quan tâm những việc này nhưng tối nay, thái độ của tổng giám đốc Âu khi hỏi về Phương Chu, còn có “Đồ tốt” trong lời ông ta… Nhớ lại lúc ở bệnh viện, dáng vẻ bất thường như mất kinh hồn đó của Phương Chu, Đỗ Nhược lập tức hiểu rõ nội tình bên trong.
Lão già khốn kiếp này khiến người ta buồn nôn đến không nuốt nổi cơm!
Phương Chu bị người ta nhớ thương đang cầm lấy điện thoại trở vào nhà, Lam Duyệt Chân đã đánh răng, đang ngồi trên sofa chơi laptop của anh.
Cũng không biết cô chạm vào cái gì, trên màn hình 10inch rõ nét đột nhiên nhảy ra ảnh động chói mắt, hai cơ thể người trần trụi cứ như vậy đột ngột đập vào trong mắt hai anh em.
Phương Chu lập tức giật lấy laptop giơ nó lên cao, tránh khỏi đôi tay đang giữ lại của em gái.
Đứa trẻ này được bảo vệ quá tốt, cô vẫn chưa hiểu được hàm ý của hình ảnh đó, cũng không ý thức được lúc này nên che giấu phụ huynh --- Mà thần kinh nhạy cảm của phụ huynh đã bị tác động, hận không thể gào thét, hận không thể phun ra một ngọn lửa giận dữ tiêu diệt đi thế giới dơ bẩn này, thế mà cô lại còn ngây ngốc muốn giành laptop lại.
“A!” Cô gái kêu một tiếng, há miệng ra, dáng vẻ không vui, như con thỏ mà nhảy lên sofa, mượn độ cao vừa được tăng thêm đi giành lấy laptop.
Phương Chu đánh vào đôi tay đang giơ cao của cô, đen mặt bảo cô về phòng ngủ.
Lam Duyệt Chân vẫn chưa hiểu tại sao anh trai không cho mình chơi laptop, cô không được vui lắm, có chút khó hiểu nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc không thể thương lượng được của anh trai, cô chỉ đành đi xuống sofa, thuận theo hướng ngón tay anh chỉ trở về phòng mình.
Trên đường về phòng, cô còn quay đầu ba lần, mong là anh trai sẽ mềm lòng, đồng ý để cô chơi laptop thêm một lúc.
Đương nhiên là lúc này Phương Chu không có khả năng mềm lòng, anh chỉ vào cánh cửa phòng được dán hình con gấu nhỏ đó của cô, hất cằm, lạnh giọng ra lệnh: “Mau đi ngủ!”
Đợi cô về phòng rồi, anh cũng dễ tra xem rốt cuộc tại sao trên laptop của anh lại xuất hiện thứ tục tĩu như vậy --- Rõ ràng là anh đã cài đặt chế độ trẻ em rồi mà!
Bàn tay nhỏ của Lam Duyệt Chân nắm lấy vạt váy của chiếc váy ngủ, đứng ở trước cửa phòng trông mong nhìn anh.
“...Nghe lời, hôm nào đi dạo trung tâm thương mại sẽ mua sóc nhỏ cho em.” Phương Chu thở dài một hơi, thái độ cũng dịu đi.
Trên mặt Lam Duyệt Chân lộ ra nụ cười rạng rỡ, cô ra sức gật đầu, mở cửa đi vào phòng của mình.
Trong phòng khách trống rỗng, một mình Phương Chu đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, phiền não nhìn chiếc laptop rõ ràng đã bị nhiễm virus trong tay.