Trong vòng chưa đầy bốn tiếng kể từ khi vụ tai nạn xảy ra, tiêu đề “Tai nạn giao thông ở trường cấp 3 Ánh Sao” đã xông lên thẳng hotsearch, đồng thời cũng được các đài truyền hình lớn đưa tin.
Vấn đề trường học và trẻ em luôn được công chúng quan tâm hơn các vấn đề khác.
Phương Chu lướt điện thoại, trong lòng cảm thấy rất may mắn vì em gái vẫn bình an vô sự.
Anh thật sự rất mệt nhọc, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, hơn nữa cộng thêm cả men say của rượu, đầu óc anh như là một mớ hỗn độn, cơ hồ là vừa chạm lưng xuống giường đã ngủ luôn.
Nhưng cơn ác mộng không chịu buông tha cho anh, những cảnh tượng đầy máu me bắt đầu diễn ra trong giấc mơ của Phương Chu.
Những đứa trẻ với khuôn mặt nhợt nhạt ngã xuống vũng máu, những thi thể bị phân hủy lộ ra cả xương trắng, những bộ nội tạng bị dập nát cùng với sách vở bút viết rơi ngổn ngang đầy đất.
Chiếc xe tải bị lật nằm nghiêng, những rương gỗ khổng lồ trong thùng xe văng ra ngoài, trong đó có hai, ba chiếc rương gỗ bị bung nắp, từ trong đó văng ra rơm rạ cùng một số vật thể hình tròn… Màu trắng.
… Đây là… cái gì…?
Ý thức của Phương Chu muốn thoát khỏi trói buộc của giấc mơ, trong khi anh đang tự hỏi thì đột nhiên hình ảnh trước mắt biến thành ngôi nhà của mẹ anh sau khi tái giá mà hồi nhỏ anh từng đến thăm.
Dưới gốc cây đa lớn, cô em gái chân ngắn chạy về phía anh, trong lúc chạy, cô gấp phải một vật gì đó và ngã xuống đất, thậm chí còn không có cơ hội đứng dậy, cơ thể bé nhỏ kia nhanh chóng bị hòa tan thành một vũng máu đỏ sẫm.
Phương Chu nghe thấy mình phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như quái vật, bất cứ ai nhìn thấy một cảnh tượng bi thảm diễn ra trước mắt mình mà không thể ngăn chặn nó, tinh thần đều sẽ đi đến bờ vực sụp đổ.
Không biết bao lâu sau, bố dượng Lam Ong xuất hiện bên cạnh vũng máu loãng kia. Trong ký ức của anh, người bố dượng này chưa bao giờ có bất kỳ cảm xúc dao động nào trên khuôn mặt, ông quỳ xuống, dùng hai tay gom từng chút đất bùn thấm đẫm máu kia, chất thành một đống, phủng ở trên tay. Sau đó, gò đất nhỏ đó sụp đổ, để lộ ra quả trứng… Hình bầu dục bị chôn vùi dưới đất.
Niềm vui sướng khi tìm lại được thứ đã mất lấp đầy trái tim khô khốc của Phương Chu. Khuôn mặt anh giàn giụa nước mắt, anh vươn đôi tay run rẩy liều mạng giật lấy quả trứng từ trong tay cha dượng, cẩn thận áp mặt vào, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm truyền ra từ quả trứng.
“Duyệt Chân…”
Hai giờ sáng, Phương Chu tỉnh lại từ trong ác mộng, trở lại với hiện thực đen nhánh. Cả người anh ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nhớp nháp và khó chịu.
Anh xốc tấm chăn mỏng lên, hơi rùng mình khi bị gió lạnh từ điều hòa thổi vào.
Anh định xuống giường đi uống nước, khi chuẩn bị xuống giường thì đụng phải cô gái đang ôm gấu bông hình cá sấu nằm ở mép giường.
“Duyệt Chân?” Giọng nói của Phương Chu hơi khàn khàn.
Lam Duyệt Chân ngủ rất say, động tác của Phương Chu cũng không có quấy rầy cô, lúc này cô đang nằm cuộn tròn ở mép giường, yên tĩnh như một bào thai đang từ từ phát triển trong bụng mẹ.
Sau khi mắt đã quen với bóng tối, Phương Chu cúi người vuốt ve gò má mềm mại của cô.
Chuyện xảy ra vào ban ngày quá đáng sợ, chắc là cô phải vô cùng sợ hãi. Trong lòng Phương Chu dâng lên một tia khó chịu, đêm nay anh nên ngủ cùng cô, cô nhất định đã rất sợ hãi…
Đứng trong phòng khách uống nước, Phương Chu lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa đã thấy trên màn hình khóa hiển thị vào tin tức từ ứng dụng xã hội, Phương Chu nhìn thoáng qua năm chữ “Trường cấp ba Ánh Sao”, ấn vào xem thì phát hiện đó là tin tức mô tả chi tiết về vụ tai nạn do phương tiện truyền thông chính thức của chính phủ công bố.
Phía dưới bài viết dài ngoằng ngoẵng là hơn chục bức ảnh hiện trường. Tất nhiên, vì cảnh tượng bi thảm này vượt xa khả năng thừa nhận của mọi người nên những bức ảnh này đã được làm mờ. Phương Chu nhấp vào xem từng bức ảnh một, và ở một góc của bức ảnh, anh nhìn thấy chiếc giày đánh rơi của em gái mình.
Miếng lót giày có hoa văn được cô vẽ bằng bút marker.
Vụ tai nạn thảm khốc đến mức khi tìm kiếm từ khóa “Trường cấp ba Ánh Sao” trên các ứng dụng xã hội sẽ thấy những bản tin thể hiện sự thương tiếc, cũng như các cuộc thảo luận sôi nổi về nguyên nhân vụ tai nạn và trách nhiệm của các bên.
Phương Chu làm mới trang chủ Weibo, một bản tin từ trang chính phủ đã lọt vào tầm mắt anh. Anh bấm vào xem thì thấy đó là một thông cáo chính thức từ chính phủ kêu gọi những người có mặt và ở gần nơi xảy ra tai nạn hợp tác điều tra.
Trong đó có ghi, trong lúc xe tải bị lật, trong những chiếc rương gỗ bị văng ra ngoài bị thiếu một cái --- Chính phủ hy vọng người nào nhặt được chiếc rương gỗ này mau chóng trả lại ngay lập tức, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Thông cáo này lập tức thu hút các cuộc thảo luận từ cư dân mạng quan tâm đến vấn đề này. Sự chú ý của mọi người dần chuyển từ những học sinh bị chết và bị thương sang chiếc rương gỗ bí ẩn này.
Chính xác thì trong rương gỗ có gì? Vì sao người bị rương gỗ đập trúng lại chết? Rương gỗ này nặng bao nhiêu? Có phải vì rương gỗ quá nặng cho nên xe tải mới quá tải bị lật, dẫn đến sự cố tai nạn này?