“… Lam Duyệt Chân!”
Hai chữ tức giận đã không còn đủ để hình dung cảm giác lúc này của Phương Chu.
Đầu óc anh bây giờ trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì. Một lát sau, anh mới hoàn hồn, chật vật lùi về mép giường, kéo giãn khoảng cách với cô em gái vẫn còn ngái ngủ, mờ mịt dụi mắt kia.
Phương Chu không còn tâm trạng lau sạch thứ dấp dính dưới rốn. Dưới ánh nắng nhàn nhạt buổi sớm mai, anh vội vàng nhặt mớ quần áo rơi tứ tung trên giường lên, hấp tấp mặc vào.
“Mặc đồ lại đàng hoàng đi.” Anh đối diện với cô em gái đang ngồi trên giường, hạ thấp giọng, nói.
Lam Duyệt Chân cảm thấy rất khó hiểu, không biết tại sao thái độ của anh lại nghiêm nghị tới vậy, cũng không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì. Nhưng cô quyết định vẫn sẽ làm như bình thường. Bình thường, mỗi lần cô chọc anh trai tức giận, cô sẽ theo thói quen làm nũng để xoa dịu lửa giận của anh, cho nên lúc này, cô khẽ nghiêng người về phía trước, vươn hai tay về phía anh.
Nhưng Phương Chu lại đẩy cô ra, sau đó ném chiếc váy ngủ bằng lụa nhăn nhúm lên đầu cô.
“Nhanh mặc đồ vào đi!”
Lúc Lam Duyệt Chân gỡ chiếc váy ngủ đang phủ trên đầu mình xuống, đập vào mắt là gương mặt âm u đáng sợ của anh. Trước giờ anh chưa từng để lộ ra vẻ mặt này với cô. Do vậy, cô mơ hồ nhận ra lần này bản thân đã gây ra họa lớn, trong lòng vừa chột dạ lại vừa thấy hơi ấm ức. Dưới ánh nhìn nghiêm nghị của anh trai, cô ngoan ngoãn mặc váy ngủ vào người.
Sau đó cô lục lọi tìm kiếm khắp giường một vòng nhưng vẫn không thấy quần lót đâu, đành bất an nắm chặt váy, lén giương mắt liếc trộm anh, rồi nói nhỏ: “Không tìm thấy quần lót…”
“Xuống giường, đi ra ngoài.” Phương Chu chỉ tay về phía sảnh lớn rộng rãi bên ngoài cửa phòng, ra lệnh.
Lam Duyệt Chân bò từ trong ra đến mép giường, run rẩy bước xuống giường, sau đó đi chân trần vòng qua người anh, hướng ra ngoài sảnh lớn.
Sáu giờ sáng, sắc trời còn chưa sáng tỏ, mọi thứ vẫn chưa thoát khỏi bàn tay của bóng đêm. Nương theo tia nắng sớm yếu ớt, Phương Chu nhìn thấy những nơi cô đi qua đều để lại một vệt nước trắng ngà trên sàn gạch men giả gỗ bóng loáng.
Anh vuốt gương mặt còn hơi buồn ngủ, đưa mắt nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, nơi mà ánh ban mai đang từ từ ló dạng, như muốn thoát khỏi căn phòng vẫn còn vương hơi thở tội ác này vậy.
So với trong phòng thì ngoài sảnh sáng hơn một chút. Phương Chu lấy từ trên kệ xuống một cây thước, sau đó cất giọng lạnh lùng, nói với đứa em gái đang đứng cạnh ghế salon, đối diện mình, tay chân luống cuống không biết để đâu kia: “Đứng nghiêm dựa vào tường!”
Lam Duyệt Chân lập tức thả mép váy đang nắm trong tay ra, sau đó buông thõng tay, dán sát hai bên đùi. Kế tiếp, cô ngoan ngoãn dịch người lại gần bức tường, cố gắng đứng thẳng người lên.
Giờ phút này, cô đã thật sự nhận ra một điều, đó là sai lầm bản thân mắc phải cực kỳ nghiêm trọng.
“Đưa tay ra.”
Ánh sáng chiếu lên dáng người cao lớn của chàng trai từ phía sau, tạo thành bóng đổ che lấp đi gương mặt hoang mang của cô gái. Cô run rẩy giơ hai tay ra trước, ngước mắt nhìn gương mặt ẩn trong bóng tối nên không thể thấy rõ của anh trai, rồi lại cúi đầu gọi nhỏ: “Anh…”
Theo sau tiếng “anh” này là tiếng vang giòn giã khi thước đánh mạnh vào lòng bàn tay. Cô gái hoảng hốt, đau đến kêu thành tiếng, khóe mắt lóng lánh ánh nước nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh trai, cô không dám rụt tay lại.
“Hình như anh đã dạy em rồi, con gái phải biết tự trọng là gì.” Phương Chu vung thước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô gái đang kinh hoàng trước mặt, rồi một lần nữa đánh xuống thật mạnh.
Lúc trước dù có hướng dẫn, dạy dỗ cỡ nào, đứa nhóc này vẫn không học được cách tuân thủ quy định.
So với cụm từ “không học được” thì có lẽ nói là “không để vào mắt” sẽ thích hợp hơn. Và nguyên nhân bên trong cũng có một nửa là do anh sai. Thân là người giám hộ, anh đã không hoàn thành tốt trách nhiệm nuôi dạy của mình nhưng nguyên nhân căn bản nhất vẫn là cô bẩm sinh đã không hiểu cũng như cho rằng bản thân không cần thiết phải tuân theo những quy tắc của xã hội loài người, và đến tận bây giờ Phương Chu cuối cùng mới hiểu ra điều này.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Em có biết mình đã làm sai chuyện gì không?”
Lam Duyệt Chân cảm nhận được sự đau đớn liên tục truyền tới từ lòng bàn tay sưng đỏ đang giơ ra trước mặt của mình, cô đã không đếm nổi bản thân đã bị đánh mấy lần nữa rồi. Chỉ là đau thì đau thật đấy nhưng vẫn chưa đến mức chịu không nổi. So với cảm giác đau đớn nơi bàn tay thì thái độ chẳng chút nể nang của anh trai mới là thứ khiến cô cảm thấy khó chịu nhất.
“Em biết, em không dám nữa đâu ạ…” Cô ra sức gật đầu thật mạnh, bờ vai gầy gò co rúm lại, nước mắt rơi lã chã, ướt đẫm một mảng vải trước ngực.
Phương Chu lại thất vọng nhìn cô, cô vẫn chưa hiểu, sở dĩ thông minh biết nhận sai như vầy là vì muốn anh mau chóng bỏ qua chuyện này mà thôi, chứ thật ra cô vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Trong một thoáng, anh bỗng thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.
“Em… mai mốt em sẽ không bao giờ… nằm lên người anh nữa… em không dám nữa đâu…” Lam Duyệt Chân thút thít nói hết câu rồi vội vàng lấy tay áo lau qua loa nước mắt trên mặt, sau đó một lần nữa giơ lòng bàn tay ra: “Anh đánh em đi, em biết lỗi rồi, em không dám nữa…”
Bầu trời ngoài cửa sổ sáng dần, Phương Chu nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt hồi lâu, sau đó tức giận lùi bước về sau, đồng thời, một cảm giác bất lực, nản lòng không thể diễn tả bằng lời chợt xộc lên trong lòng anh.
Giữa anh em với nhau lại gây ra sai lầm lớn tới vậy, dù nguyên nhân chính là do đứa nhỏ này không biết chừng mực nhưng cũng không thể phủ nhận lỗi lầm của anh trong chuyện này được.
Huống hồ chi, đêm qua không phải anh không có tí cảm giác gì. Khi đó tuy ý thức của anh còn rất mơ hồ, chỉ cho rằng bản thân đang nằm mơ. Trong mơ không có thứ gọi là lý trí, nên tất nhiên cũng sẽ không chịu sự ước thúc của đạo đức, luân lý.
So với em gái thì anh mới đúng là người nên bị trừng phạt.
Sự im lặng trong một thời gian dài của Phương Chu khiến Lam Duyệt Chân cảm thấy hoảng sợ tột độ. Cô không dám khóc thành tiếng nữa mà mím chặt môi, khẽ thút thít mấy tiếng thật nhỏ, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Sau khi Phương Chu hoàn hồn thì thấy cô đang mở to hai mắt nhìn mình, hệt như bị dọa quá mức.
“Đi đánh răng rửa mặt, sau đó hâm lại đồ còn dư tối qua làm bữa sáng.” Phương Chu chỉ tay vào tủ lạnh, nói với cô.
“Dạ!” Lam Duyệt Chân dùng sức gật đầu thật mạnh, sau đó chạy khỏi tầm mắt của anh.
Còn Phương Chu thì về phòng tắm rửa, lúc trở ra, cô đã cúi đầu ngồi trước bàn ăn, dùng tay không bốc một miếng pizza còn bốc khói lên, sau đó vì quá nóng mà lại thả tay ra, chu cái miệng nhỏ nhắn liên tục thổi khí vào ngón tay bị bỏng.
Phương Chu tiến lên đẩy hộp giấy trước mặt cô ra chỗ khác, Lam Duyệt Chân hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Đừng ăn nữa.”
Cho dù vẫn còn thấy hối hận vì chuyện sai lầm đó, Phương Chu cũng chẳng thể đành lòng để em gái ăn sáng bằng thứ đó.
Không chỉ thành phần dinh dưỡng không cân đối mà còn là đồ để qua đêm.
Anh xoay người lôi từ trong tủ lạnh ra mì sợi, quả trứng và chút cải bó xôi, sau đó nấu cho cô một tô mì lớn kèm hai quả trứng ốp-la.
Lam Duyệt Chân lưu luyến nhìn miếng bánh pizza bên cạnh, trước khi anh nổi giận thì vội vàng cầm đũa lên, kéo tô mì lớn đến trước mặt mình.
Đôi mắt của cô bị hơi nóng hun đến chảy nước mắt, Phương Chu ngồi đối diện cô, cứ thể im lặng nhìn cô ăn sáng, báo hại cô sợ tới mức ngay cả lau nước mắt cũng không dám, chỉ biết nắm chặt đôi đũa, run rẩy gắp mấy cọng mì trơn trượt lên.
Mì sợi gần như ngay lập tức trôi tuột khỏi đũa.
Phương Chu không nhìn nổi nữa, đứng dậy bước tới trước tủ chén khử trùng lấy ra một cái nĩa, sau đó cúi người đẩy ngón tay cầm đũa của cô ra rồi nhét cái nĩa lạnh như băng vào lòng bàn tay sưng đỏ của cô.
Không biết là do nước mắt không được lau khô hay là mồ hôi chảy ra vì bị hơi nóng từ tô mì hun mặt mà lọn tóc trên trán và hai bên tai của cô có hơi ướt, thậm chí có vài cọng còn dính lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn khiến cô trông đáng thương vô cùng.