Giang Chấn đi từ thư viện đến.
Hơn bốn giờ chiều, đã có người lần lượt ra khỏi thư viện, sợ lát nữa tân sinh viên huấn luyện xong không chen vào được nhà ăn.
Nhưng người dừng lại trên đường mà không đi tiếp thì chỉ có mình anh.
Ánh mặt trời chiều không gay gắt, chỉ lác đác xuyên qua đám lá cây, ánh sáng rải rác trên mái tóc và áo thun trắng của anh.
Giang Chấn vặn chai nước uống một ngụm rồi dựa vào lan can xem bọn họ luyện quân sự.
Trên sân thể dục một màu xanh mướt, mặc đồ ngụy trang lại đội thêm mũ, căn bản chẳng nhận ra được ai với ai.
Nhưng Giang Chấn liếc mắt một cái đã thấy Lâm Khinh Vũ đứng ở hàng đầu.
Tập huấn cả ngày, vành nón áp sụp mái tóc đuôi ngựa của cô, mấy sợi tóc rơi ra dính vào cổ.
Khuôn mặt phơi nắng đến mức đỏ bừng, nhưng cổ với tay cũng không bị đen đi nhiều lắm. Người bên cạnh đã đen đi mấy phần, cô lại trắng như một khối ngọc.
Chỉ là trên người đổ mồ hôi không ít, trông cô giống một cái cây vô cùng thiếu nước.
Lúc đứng im, hình như đầu gối cô có chút ngứa. Thừa lúc huấn luyện viên không chú ý, cô lén đưa tay ra gãi. Đến khi huấn luyện viên quay đầu lại, cô lập tức mím môi đứng im, bắt đầu bước theo khẩu hiệu tiến về phía trước.
Nhìn chứng hơn mười phút, Lâm Khinh Vũ hiển nhiên cũng thấy anh, đôi mắt tròn, ướt đẫm như nai con nhìn sang.
Miệng cô rất khô, nhân lúc hô khẩu hiệu, Lâm Khinh Vũ liếm môi dưới, chỉ là không biết cô chạm vào dây thần kinh nào mà lại nháy mắt một cái lúc chạm mắt anh. Cô đang bước đều bỗng biến thành đi cùng tay cùng chân.
“Bạn học đứng đầu đánh tay cùng hướng kia!” Huấn luyện viên bỗng nổi giận gầm lên một tiếng, nói với Lâm Khinh Vũ: “Em, bước ra khỏi hàng cho tôi!”
Giang Chấn phì cười đểu cáng.
Lâm Khinh Vũ căng thẳng bước ra khỏi hàng, huấn luyện viên đi tới trước mặt cô: “Bước đều bước như thế nào! Đã dạy ba ngày mà còn không học được hả?”
Lâm Khinh Vũ vươn cổ: “Báo cáo huấn luyện viên! Sẽ học được!”
“Em, đi lại một lần cho tôi xem.”
Giang Chấn thay đổi tư thế, vốn dĩ là tư thế nhàn tản lại trở nên có chút nghiêm túc, như là rất tò mò cô sẽ bước đều ra sao.
Lâm Khinh Vũ nghiêm mặt, dưới sự áp bức của huấn luyện viên, còn có đồ chó Giang Chấn đang xem kịch kia mà bước tới, nhưng chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên tiếng cười.
Cô hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt nhỏ cũng suy sụp theo.
“Sẽ học được đúng không?”
Huấn luyện viên khom lưng xuống nhìn cô, cô lùn. Đây là lần đầu tiên huấn luyện viên nhìn thẳng.
Biểu tình của Lâm Khinh Vũ có chút bi tráng: “Vâng.”
“Vậy lúc bước đều, bước chân trái thì sẽ duỗi tay trái hay tay phải?”
“Tay phải.”
“Lúc bước chân phải thì sao?”
“Tay trái.”
“Vậy là cơ thể em không phải do đầu óc điều khiển đúng không? Lại bước cùng tay cùng chân về phía trước!” Huấn luyện viên đang nói bình thường lại hét lên.
Mấy người đằng sau muốn cười lại không dám cười.
Lâm Khinh Vũ nghĩ thầm, đâu chỉ tay chân đầu óc không điều khiển được, cả miệng cũng thế.
Nhưng cô vẫn thành thành thật thật nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, đây là tật xấu trong nhà truyền lại.”
Đôi mắt không chịu khống chế lại liếc nhìn Giang Chấn, nghĩ thầm ngày xui xẻo như này lại bị cậu ta thấy, lại bị cười nhạo mấy ngày.
Huấn luyện viên đột nhiên quay đầu nhìn theo: “Nhìn cái gì thế?” rồi quay đầu, nhìn thấy người đứng dưới bóng cây.
Giang Chấn cũng không trốn, thoải mái hào phóng đứng đó.
Trong lúc huấn luyện người khác không được bước vào sân thể dục, nhưng sẽ có phụ đạo viên hoặc phó ban cùng viện tới động viên huấn luyện viên và học sinh, đưa tới nước đậu xanh hạ nhiệt.
Xong việc, bọn họ cũng đứng ngoài sân xem.
“Người đó là ai?” Huấn luyện viên không nghi ngờ, chỉ là do nhìn cô quá chăm chú, hai mắt như muốn xuyên qua cô.
Lâm Khinh Vũ không trả lời được, huấn luyện viên lại hỏi làm cô căng thẳng, Triệu Giai Giai đứng trong hàng lên tiếng: “Báo cáo huấn luyện viên! Đó là chồng của cô ấy.”
Lâm Khinh Vũ: “...”
“Chồng?”
Mặt Lâm Khinh Vũ nhỏ xíu, vóc dáng cũng không cao, không tính là xinh đẹp kinh diễm, nhưng lại rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Lâm Khinh Vũ nhìn thấy trong mắt huấn luyện viên bốn chữ: “kinh ngạc vô cùng”, nhưng lại hỏi lại: “Em kết hôn rồi?”
Trên mặt đầy biểu cảm “Học sinh tiểu học như em còn có thể có chồng?”
“...”
Lâm Khinh Vũ đứng đến mức tê rần, cả tay lẫn chân đều cứng đờ, nhưng vì để về sớm, không tiếp tục trở thành tiêu điểm cho mọi người bàn tán, nên cô đành căng da đầu nói lung tung: “Vâng, thưa huấn luyện viên, là định thân từ nhỏ ạ.”
-
Lúc giải tán, Lâm Khinh Vũ nhảy lên người Triệu Giai Giai, đầy tâm trạng muốn bóp chết cô ấy.
“Quyền tìm bạn đời bốn năm đại học của mình a a a.”
Đồ đáng ghét này.
Triệu Giai Giai cao nhất trong bốn người các cô, ôm cô giống như giống như một con gấu túi nhỏ: “Rồi, rồi, đừng có véo, chồng cậu còn đang nhìn kìa.”
“Còn nói nữa! Cậu còn nói nữa!”
Nếu không phải hôm ấy Triệu Giai Giai cứ ở bên cạnh cô gọi thần tượng là chồng, sao cô có thể bị tẩy não như thế?
Chẳng qua Triệu Giai Giai cũng vì vậy mà giảng giải với cô: “Với đôi mắt đã duyệt qua vô số đàn ông của mình, bạn từ nhỏ của cậu không tệ đâu, gọi chồng cũng không bị thiệt.”
Trong khoảng thời gian huấn luyện này, nam sinh bên cạnh không ai hơn anh.
“Hừ! Dù vậy cũng không được nói nữa!”
“Được, được, được, không nói, không nói.”
Lâm Khinh Vũ kéo vành mũ tới tận chóp mũi, trốn ở sau lưng Triệu Giai Giai định đi theo dòng người ra cổng chạy trốn, nhưng còn chưa đi qua, mũ đã rơi xuống đất.
Chờ cô xoay người lại nhặt lên, đỉnh đầu vang lên âm thanh lành lạnh.
“Lâm Khinh Vũ.” Giang Chấn đứng ở trước mặt, thò hai ngón tay về cô ngoắc ngoắc giống như câu hồn: “Qua đây!”