Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 12: Chương 12



Song, hậu điện Vĩnh Hòa cung lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Ban đầu khi Triệu Giai quý nhân nghe được tin tức Hoàng thượng giá lâm, cho rằng lại giống như thường ngày đi đến chỗ ở của Đức phi, bà cũng không để trong lòng.

Cho đến khi nghe tiểu thái giám báo lại là hoàng đế muốn tới chỗ này của bà, bà sững sờ một lúc lâu, cho đến khi được cung nữ bên cạnh nhắc nhở mới phản ứng lại được.

Ngay sau đó Triệu Giai quý nhân mừng rỡ như điên, vội vàng sửa sang trang điểm lại đơn giản, rồi vội vã ra ngoài đón người.

Khang Hy đã lâu không đến hậu điện Vĩnh Hòa cung, vào gian nhà Triệu Giai quý nhân mới cảm thấy hơi chật hẹp.

Thành thật mà nói, hậu điện và trắc điện Vĩnh Hòa cung là nơi mấy quý nhân thường ở, vì vậy nơi này không được coi là thoải mái.

Bởi vì Triệu Giai quý nhân sinh ra Tam công chúa, chỗ ở cũng coi như tương đối rộng hơn trong số bọn họ, nhưng mà ở trong mắt hoàng đế, nơi này quả thật không tính là rộng rãi gì cho cam.

Nhưng mà điều này cũng không có cách nào, trọng nam khinh nữ là quy tắc truyền từ đời này sang đời khác của hoàng thất.

A ca trong cung đủ tuổi thì sẽ được chuyển đến nơi ở của a ca, nhưng mà công chúa lại không có đãi ngộ như vậy, từ trước đến nay đều luôn ở với người chăm sóc mình.

Vì vậy Đoan Tĩnh ngủ ở một gian nhỏ khác bên cạnh cung điện của Triệu Giai quý nhân.

Nơi này không lớn, động tĩnh nhanh chóng truyền đến nơi ở của Đoan Tĩnh.

Nghe thấy Khang Hy đến, sắc mặt Đoan Tĩnh trắng bệch, nàng vô thức siết chiếc khăn trong tay: “Tại… Tại sao lại đột nhiên đến chỗ này chứ, rõ ràng đã lâu rồi không đến…”

Lục Y không biết chuyện trong lòng nàng, chỉ cho rằng nàng đã lâu không được gặp hoàng đế nên hơi lo lắng, vội vàng trấn an nói: “Công chúa, Hoàng thượng đến là chuyện tốt! Có Hoàng thượng làm chỗ dựa, mấy tên tiểu nhân trong Nội Vụ phủ gió chiều nào theo chiều nấy kia sẽ không dám ăn bớt đá của chúng ta nữa. Thời tiết này càng ngày càng nóng bức, có nhiều đá người cũng thấy dễ chịu hơn.”

Gần đây Đoan Tĩnh không sợ nóng, từ sau khi sống lại thân thể nàng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu, có xu hướng thanh cao thoát tục, cơ thể thơm ngát.

Nhưng mùa hè nóng bức, có đầy đủ đá vẫn tốt hơn, cho dù nàng không dùng đến nhưng Triệu Giai quý nhân cũng dùng đến.

Trước kia khi mùa hè đến, Hoàng đế luôn đưa theo rất nhiều phi tử được sủng ái và hoàng tử công chúa đến Nhiệt Hà nghỉ mát, nhưng mà năm nay bởi vì bệnh tình của Hoàng quý phi thay đổi thất thường cho nên mới hủy bỏ cuộc nghỉ mát.

Đương nhiên bất kể có hủy bỏ hay không, đãi ngộ như vậy nàng cũng chưa từng được hưởng qua.

Mỗi khi đến mùa hè, hơi nóng ở Tử Cấm Thành bốc lên, vì tiết kiệm đá, vào những ngày này nàng thường chuyển đến ở cùng Triệu Giai quý nhân. Thỉnh thoảng nàng còn học các phương pháp trong sách cổ, cẩn thận cắt từng chút đá vụn làm thành đá bào chia cho Triệu Giai quý nhân cùng ăn, cũng coi như một ít niềm vui mà nàng có.

Nhưng mà những khối đá kia,  Đoan Tĩnh thà là không có được, cũng không muốn nhìn thấy Khang Hy.

Môi nàng tái nhợt, trong đầu không kiềm chế được nghĩ đến vật nóng bỏng điên cuồng đâm mạnh vào thân thể nàng, hơn nữa còn có tiếng hít thở nặng nề của người nọ bên tai nàng.

“Lục Y, ta không muốn đi. Nếu như ngạch nương tới gọi ta, ngươi cứ nói… Cứ nói ta bị bệnh!” Đoan Tĩnh cố gắng suy nghĩ lý do để tránh gặp mặt Khang Hy.

“Công chúa!” Lục Y tức giận không hiểu.

Đoan Tĩnh nắm chặt một tay nàng ấy, môi tái nhợt, ra vẻ đáng thương nhìn nàng ấy: “Được không Lục Y, được không tỷ tỷ, nhờ ngươi đó.”

Lục Y bất đắc dĩ nhìn nàng, khó khăn gật đầu.

Đoan Tĩnh thấy Lục Y gật đầu, nở một nụ cười mỉm. Sau đó nàng vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, cởi giày thêu xuống bò lên giường.

Cố ý làm giả mọi thứ xong để phòng ngừa vạn nhất.

Lục Y bất đắc dĩ nhìn Đoan Tĩnh nằm trên giường, thay nàng trải chăn mỏng bằng gấm đắp lên trên thân thể của nàng.

Một lúc sau, Triệu Giai quý nhân quả nhiên phái người đến thúc giục, Lục Y chỉ có thể nhắm mắt viện cớ cho Đoan Tĩnh.

Bên kia Triệu Giai quý nhân đang dâng trà cho Khang Hy, bà dùng mu bàn tay của mình cẩn thận thử nhiệt độ của thành ly, sau đó mới vui vẻ đặt ly trà vào trong tay Hoàng đế.

Biết được lý do Hoàng đế đến, bà cười càng rực rỡ: “Hoàng thượng, Tam công chúa của chúng ta đúng thật tốn rất nhiều công sức thêu thùa, nhưng mà bởi vì thời gian ngắn nên chỉ tặng cho Hoàng quý phi đai buộc trán. Nếu như người cũng thích, tỳ thiếp sẽ bảo nó thêu cho ngài một tấm bình phong, chờ sang năm người ba mươi sáu tuổi làm quà tặng mừng lễ vạn thọ của ngài.”

Khang Hy nhận ly trà từ trong tay bà, nhẹ nhàng gạt những lá trà nổi bên trên, nhấp một ngụm, sau đó buông xuống không chạm môi vào nữa.

Đây là trà cũ, dù có bảo quản tốt hơn nữa, cũng vẫn có mùi mốc.

Nhưng nghĩ đến đây là loại trà tốt nhất mà Triệu Giai thị có ở nơi này.

Hắn khẽ nhíu mày, không để ý đến nữa, đón nhận lời nói của Triệu Giai thị: “Tùy tiện làm cái gì đó đơn giản không rắc rối là được rồi, không cần làm khó đứa nhỏ.”

Triệu Giai quý nhân vội nói: “Không rắc rối, đứa nhỏ này từ trước đến giờ đều hiếu thuận, nó vui vẻ còn không hết đó chứ.”

Khang Hy tùy tiện trả lời lại, thuận miệng hỏi: “Tam công chúa đâu? Tại sao không nhìn thấy con bé.”

Đúng lúc này có cung nhân đến báo, nghe thấy Hoàng thượng hỏi, vẻ mặt khó xử: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Tam công chúa… Cung nữ bên cạnh Tam công chúa nói thân thể Tam công chúa khó chịu, sợ lây bệnh cho người, không thể dùng bữa với người và chủ tử được…”

Khang Hy hơi nhướng mày, rõ ràng cách đây không lâu vẫn còn gặp con bé ở Thừa Càn cung mà, lúc đó cũng không thấy thân thể con bé có gì khó chịu, tại sao lại đột nhiên bị bệnh.

Sắc mặt Khang Hy hơi tối lại.

Triệu Giai quý nhân thấy vậy, vội vàng giảng hòa: “Hoàng thượng, cơm đã dọn xong, không bằng dùng cơm trước đi. Tam công chúa bên kia, tỳ thiếp sẽ phái người đi mời thái y đến xem, chắc là do trời nóng quá thôi, không phải chuyện gì lớn. Người dùng cơm trước mới là chuyện chính.”

Khang Hy không để ý đến bà: “Nàng ở chỗ này, trẫm tự mình đi nhìn.”

Triệu Giai quý nhân lộ vẻ mặt khó xử, nhưng Hoàng đế đã ra lệnh, bà không dám không tuân theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khang Hy đi về phía phòng bên cạnh.

Bên trong phòng, Đoan Tĩnh đuổi cung nữ hầu hạ đi, nằm ở trên giường giả vờ bệnh, chỉ để lại Lục Y canh cửa bảo vệ nàng.

Nghĩ lại thì nàng làm cụt hứng như vậy, phụ hoàng nghe xong chắc chắn sẽ mất hứng.

Cứ như vậy được một lúc, nàng lại biết được nguyên nhân Khang Hy giá lâm từ trong miệng cung nữ, đang âm thầm hối hận không thôi.

Sớm biết vậy nàng sẽ đổi thời gian tặng quà, ai ngờ lại sẽ gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền như vậy chứ. Đoan Tĩnh hối hận cắn môi.

Đột nhiên nàng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng động, nghe giọng nói Lục Y cố ý nâng cao đang hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”

“Chủ tử ngươi đâu?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, công chúa người… Đang ngủ.”

Khang Hy nghe vậy bèn đuổi mọi người đi: “Các ngươi yên lặng một chút, trẫm đi gặp con bé.”

Nói xong hắn một mình bước vào cửa phòng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.