Đoan Tĩnh nghe thấy tiếng động mở cửa, vội vàng nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ. Bây giờ đã đi đến nước này, giả vờ cũng phải giả vờ đến cùng.
Khang Hy thả nhẹ bước chân, vén bức rèm ngăn cách ra, đi vào trong.
Hắn nhìn thấy một đường cong xinh đẹp nằm ở trên giường, trên người đắp một cái chăn mỏng mùa hè, chăn mỏng bằng gấm tơ lụa tinh xảo thuận theo thân thể từ từ hạ xuống bên hông, nhìn một cái đã biết eo thon này một tay có thể ôm hết được.
Mái tóc đen tuyền của nàng lười biếng rải rác trên giường nhỏ, sợi tóc bay phất phới đúng lúc lộ ra nửa áo trong trắng như tuyết trên người nàng, nhìn theo quần áo, cần cổ trắng như ngọc, rái tai xinh xắn dường như trong suốt, lông tơ trên gò má nhẵn nhụi càng lộ ra vẻ non nớt.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm vải xanh chiếu lên người mỹ nhân đang ngủ, xinh đẹp duyên dáng, tùy ý lại lười biếng.
Khang Hy dừng bước chân lại, ngay sau đó chậm rãi đến gần giường nhỏ.
Bởi vì khuôn mặt Đoan Tĩnh hướng vào bên trong cho nên hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt nàng, chỉ nhìn thấy gò má tinh xảo của nàng và lông mi dài cong vút run rẩy…
Khang Hy nhìn chằm chằm một lúc lâu, lặng lẽ cong môi lên, kỹ thuật giả vờ ngủ như thế này quả thật hơi kém cỏi.
Nhưng hắn không vạch trần nàng, chỉ cảm thấy không hiểu sao lại luôn chú ý đến đứa nhỏ này, quả thật có chút thú vị.
Nghĩ đủ mọi cách để tránh mặt hắn, bây giờ lại còn giả vờ ngủ trước mặt hắn, quả thật rất thú vị.
Không gian nặng nề, yên tĩnh như tờ.
Đoan Tĩnh thấp thỏm trong lòng, bồn chồn không yên.
Nhịp tim của nàng đập càng lúc càng nhanh, ngay vào lúc Đoạn Tĩnh cho rằng mình sắp không thể giả vờ được nữa thì đột nhiên có một bàn tay lớn chạm vào eo nàng.
Đoan Tĩnh nhớ lại bàn tay hôm đó mạnh mẽ đặt ở ngang hông nàng, không nhịn được run rẩy, sau đó nàng nhanh chóng cắn môi dưới, nhắm chặt mắt lại tự lừa mình dối người, kiên quyết không chịu mở mắt ra.
Khang Hy dường như không để ý đến, hắn dùng bàn tay lớn cầm chiếc chăn gấm mỏng quanh eo Đoan Tĩnh, chậm rãi kéo dọc theo eo nàng lên phía trên, nhấc đến trên bộ ngực cong xinh đẹp của nàng, cẩn thận quấn chăn quanh người nàng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng người bên mép giường quay người lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Đoan Tĩnh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận buông lỏng trái tim đang đập thình thịch của mình xuống.
Thật may.
Thì ra chỉ kéo chăn thay nàng mà thôi, là nàng lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Hơn nữa, hoàng a mã cũng không biết nàng chính là tiểu cung nữ ngày hôm đó, chỉ xem nàng như con gái thôi, sợ con gái cảm lạnh, kéo chăn cho con gái cũng là chuyện bình thường, đó đều xuất phát từ lòng tốt mà thôi, Đoạn Tĩnh lại suy nghĩ miên man.
Nhưng mà Khang Hy lại không nghĩ như vậy, hắn đứng ở cửa, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo, liếc nhìn bóng lưng cuối cùng cũng yên tĩnh nằm yên trên giường nhỏ trong phòng, khẽ cười một tiếng, đứa con gái này thật sự rất thú vị.
Hắn vô thức xoa xoa ngón tay, mặc dù cách lớp vải, nhưng hắn vẫn vô tình cảm nhận được làn da mịn màng trơn bóng và mát lạnh như băng của con gái.
Dầu mỡ trơn bóng nhất có lẽ cũng không hơn gì cái này.
Cành vàng lá ngọc, không hổ là con gái của hắn, không biết tương lai vương công Mông Cổ nào may mắn có được đây.
Vừa nghĩ hắn vừa bước ra khỏi phòng.
Sau đó, Khang Hy và Triệu Giai quý nhân dùng cơm trưa, rồi quay người rời đi trước ánh mắt lưu luyến của bà.
...
Càn Thanh cung, Hoàng đế tập trung xử lý công việc triều đình, nhìn đồng hồ để bàn, thấy đã là hoàng hôn.
Sau bữa tối, Kính Sự phòng đúng giờ dâng thẻ xanh hậu cung lên.
Khang Hy hờ hững liếc mắt nhìn một cái, lúc hắn chuẩn bị lật tấm thẻ của Triệu Giai quý nhân thì đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn trước đó của mình với Viên thứ phi thị.
Suy nghĩ một chút về thân hình xinh đẹp và dung mạo trẻ trung của thứ phi, Triệu Giai quý nhân dù sao cũng hơi thua kém.
Đã lâu không vào hậu cung, hắn cần được buông thả, nghĩ vậy hắn liền lật thẻ của Viên thị.
Trước đây hắn vốn có ý định đích thân đến chỗ của Viên thị, nhưng mà sau khi hoàng đế xử lý xong việc triều đình, hắn thực sự mất hết sức lực, hắn thay đổi chủ ý, quyết định để Viên thị tự mình đến.
Chẳng bao lâu, xe phượng loan kêu leng keng chở Viên thứ phi thị đến thiên điện Càn Thanh cung, nơi này là nơi hoàng đế lâm hạnh các phi tần.
Địa vị phi tần cao, để tỏ vẻ tôn trọng, đôi khi Hoàng đế sẽ đích thân đến cung điện của họ.
Những người có địa vị thấp không còn cách nào khác ngoài việc bị lột trần, quấn chăn và đưa lên giường của hoàng đế.
Khang Hy nhíu mày, đặt bút trong tay xuống, dưới sự phục vụ của các cung nữ tắm rửa thay quần áo, rồi sau đó lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Viên thứ phi thị tuổi không lớn lắm, lần tuyển cử vừa rồi được tuyển vào hậu cung, hiện tại cũng chỉ hai mươi tuổi, là lúc tướng mạo còn trẻ đẹp, dáng người thon thả, sau khi sinh xong ngực cũng lớn lên rất nhiều.
Nhìn thấy hoàng đế nằm bất động, Viên thứ phi cố nén sự ngượng ngùng, cười ngọt ngào bò dọc theo lòng bàn chân của hoàng đế đến trước ngực hoàng đế, nàng ta thở ra một hơi, dùng giọng nói quyến rũ gọi: "Hoàng thượng..."