Khang Hy không ngừng duỗi thẳng eo, dương vật to lớn của hắn đâm mạnh vào lỗ nhỏ đang khép chặt, đáng tiếc âm hộ quá mềm và chật nên thực sự rất khó khăn.
Sự vồ vập của Khang Hy càng lúc càng gấp gáp, bụng của hắn và mông của Đoan Tĩnh va chạm vang lên từng tiếng vang dội, khiến Đoan Tĩnh càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Nàng vô thức siết chặt âm hộ của mình, trái tim không ngừng thôi thúc: Nhanh lên, nhanh lên, kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt đi.
Nhưng Khang Hy hoàn toàn không làm theo ý nàng, nàng bị siết chặt tới mức khẽ rên lên, sau đó hắn từ từ giảm tốc độ rồi lại bắt đầu tăng nhanh tiết tấu.
Một âm hộ ấm áp và chặt chẽ như vậy, với những đường cong uốn lượn, tựa như vô số cái miệng nhỏ đang nhẹ nhàng cắn lấy toàn bộ cơ thể hắn vậy.
Lúc này, hắn ước mình có thể vĩnh viễn nhét hết “của quý” của mình vào đó, không muốn lấy nó ra một chút nào.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, dưới ánh trăng, hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập. Hắn thở hổn hển cắn vào cái tai nhỏ của Đoan Tĩnh, thân dưới cứ như muốn xuyên vào cơ thể nàng, tốc độ điên cuồng đến nghẹt thở.
Sự kiên nhẫn của Đoan Tĩnh cuối cùng cũng bị phá vỡ, mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt lờ mờ, cố gắng thoát khỏi cơn điên loạn này.
Nàng vô thức kêu lên: “Không, đừng mà, cầu xin người!”
Thân dưới của nàng vô thức siết chặt dương vật trong người, Khang Hy cũng dùng hai tay nhéo eo nàng, đâm mạnh vào nàng.
Cuối cùng, Đoan Tĩnh cảm thấy trước mắt mình trống rỗng, có cảm giác kỳ lạ ập đến như sắp được đưa lên thiên đường.
Kiếp trước quan hệ giữa nàng và ngạch phò* rất tệ, cũng không có mặn mà mấy. Giờ đây, lần đầu tiên nàng đạt đến cực khoái lại là lúc nằm dưới thân chính Hoàng a mã của mình, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ hãi.
*Tiếng Mãn, dùng để chỉ phò mã, chồng của công chúa.
Bị Khang Hy xuất tinh đầy ngập trong bụng mình, Đoan Tĩnh chợt hét lên, chỗ phình ra khiến nàng khó chịu khôn nguôi.
Nàng yếu ớt dựa vào vách núi, thở hổn hển, chậm rãi cử động mông, rút dương vật khổng lồ ra khỏi cơ thể của mình.
Cảm giác ma sát khi kéo ra khiến nàng bất giác rên rỉ.
Khang Hy đắm chìm trong dư vị cực khoái, hắn chống tay lên vách túi, bao bọc nàng dưới thân mình.
Nhưng sau khi rút cái đó của hắn ra, tiểu cung nữ vội vàng nhặt quần áo, khéo léo thoát khỏi vòng tay hắn, chạy đi không thèm quay đầu lại.
Khang Hy sửng sốt, hắn thỉnh thoảng ngẫu hứng ngủ với cung nữ, chưa kể đến chỗ xe, chỉ riêng tứ đại cung nữ trong Càn Thanh Cung thôi mà hắn cũng đã ngủ qua nhiều lần rồi.
Cung nữ không có danh phận trong cung nhiều vô số kể.
Sau khi bị hắn ép ngủ chung, có người muốn từ chối nhưng vẫn hoan nghênh hắn, có người thì nũng nịu quyến rũ nhưng đều mong hắn ban cho những người đó một danh phận.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bỏ chạy mà không đợi hắn chịu trách nhiệm.
Thật là kỳ lạ.
Sau khi mọi việc ở đây đã xong xuôi, Lương Cửu Công đứng ở nơi xa thấy thế, vội vàng cầm đèn lồng cùng hai nha hoàn của Càn Thanh Cung tới hầu hạ.
Hai cung nữ nhìn thấy y phục của hoàng đế xộc xệch, lộ ra phần thân dưới, đều bất giác đỏ mặt, quỳ rạp xuống đất cúi đầu hành lễ, không dám liếc nhìn.
Khang Hy cau mày liếc nhìn: “Các ngươi tên là gì?”
Lương Cửu Công nhanh chóng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, hai cung nữ này mới đến Càn Thanh Cung, một người tên là Thám Vân và người còn lại tên là Thám Nguyệt ạ.”
“Ừm, lại đây hầu hạ đi.”
Hai cung nữ mặt đỏ bừng quỳ xuống trước mặt Khang Hy, cầm khăn tay cẩn thận lau chùi cho hắn.
“Đi tìm cung nữ khi nãy cho trẫm, phong cho nàng ta chức Đáp Ứng.” Khang Hy bình thản nói, nhắm mắt ra lệnh cho Lương Cửu Công.
“Bẩm Vạn tuế gia, vừa rồi người ở đây nên nô tài cũng không dám cho người bật đèn, ánh sáng mờ quá, nô tài cũng không biết cung nữ đó trông như thế nào, mong người chỉ điểm cho nô tài ạ.” Lương Cửu Công thận trọng hỏi.
Khang Hy mở mắt cười khẽ, sau đó đôi mắt nheo lại lộ ra vẻ lười biếng: “À, đồ mà nàng ta mặc có lẽ là chất liệu tốt, nhưng trông kiểu dáng vẫn là kiểu dáng của năm ngoái, da mỏng thịt mềm, không giống người đi làm công việc nặng nhọc. Nàng ta có lẽ là một cung nữ quyền lực trong cung điện nào đó, ngươi kiểm tra cho cẩn thận đi.”
Khang Hy nghĩ đến làn da mịn màng như lụa của tiểu cung nữ đó, đột nhiên cảm thấy bốn chữ “da mỏng thịt mềm” không đủ để hình dung sự non mềm của nàng ấy.
Quả thật là một người được đắp lên từ ôn hương nhuyễn ngọc*.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi với thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.