Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 5: Chương 5



Hương đào trên người nàng vẫn là thứ khiến hắn không thể nào quên đi được.

Ngủ với nàng xong, toàn thân hoàng đế cảm thấy vô cùng thoải mái, những lo lắng tích tụ mấy ngày qua dường như tan biến hết cả.

Đúng như dự đoán, việc ngắm hoa ở Vườn Mẫu Đơn không thú vị bằng việc tự mình đi hái hoa.

Nhưng lần này vì môi trường hạn chế nên chỉ làm được có một lần, lần sau nhất định phải sủng hạnh nàng thật đàng hoàng mới được.

Nhưng hoàng đế còn chưa kịp thực hiện lời hứa lần sau ngủ với tiểu cung nữ kia thì ngày hôm sau hắn đã được người từ Thừa Càn cung mời đến.

Kể từ khi Hoàng bát nữ qua đời, sức khỏe của Hoàng Quý phi Đông Giai thị càng trở nên yếu ớt hơn.

Sáng nay, khi nô tỳ trong cung gọi dậy thì mới phát hiện ra Hoàng Quý phi đột nhiên lên cơn sốt cao và đang trong tình trạng mê mang.

Thanh Chi, đại cung nữ của Thừa Càn cung, nhanh chóng cử người đi mời ngự y đến, còn bản thân ở lại Thừa Càn cung trông nom, cho mời hoàng đế ngay khi hắn vừa xong buổi triều.

Hoàng Quý phi là biểu muội* của Khang Hy, là người bên nhà mẫu thân hắn, vì vậy trong những năm qua Khang Hy vô cùng sủng ái nàng ta.

*Biểu muội: em gái họ bên nhà mẹ.

Hoàng đế lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Quý phi, tất nhiên không còn nhớ nhung gì tới tiểu cung nữ tối qua.

Lương Cửu Công đứng ở cửa chính điện Thừa Càn Cung, nghe bên trong có giọng nói tức giận khiển trách của hoàng đế, trong chốc lát trong và ngoài cung đều im bặt, bầu không khí lạnh như băng.

Lương Cửu Công lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, càng cẩn thận hơn. Lúc này ông ấy cũng không dám báo cho hoàng thượng là không tìm ra được tin tức gì của tiểu cung nữ ngày hôm qua, càng sợ là chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.

Lương Cửu Công vọng tưởng nghĩ rằng bây giờ Hoàng Quý phi lâm bệnh, hoàng đế có lẽ nhất thời không thể nhớ tới tiểu cung nữ đó, có lẽ mấy ngày nữa sẽ quên mất thôi.

Ông ấy chỉ cần lặng lẽ tìm kiếm là được rồi, chẳng có cung nữ nào mà ngây ngô không chịu thừa nhận hết, đây là cơ hội hiếm có, một bước bay lên trời mà!

Nhưng ông ta lại không bao giờ ngờ rằng đúng là có người không muốn thừa nhận điều đó.

Hậu điện Vĩnh Hòa Cung.

Triệu Giai quý nhân nhìn vết bầm trên mặt con gái, đôi hàng lông mày nhíu lại, tỏ ra tức giận phàn nàn: “Con bé này, hỏi ai làm thì con lại không nói gì, cứ khăng khăng nói là con bất cẩn đụng phải. Con nói cho ngạch nương nghe xem, đụng phải chỗ nào mà thành ra thế này hả?”

“Tuy rằng hai chúng ta không được sủng ái, nhưng con cũng là chủ tử, là công chúa, sao có thể chịu cảnh bị người khác bắt nạt mà không nói một lời như thế được?” Mặc dù Triệu Giai quý nhân nói như vậy, nhưng những năm nay bà cũng bị ức hiếp, oan uổng thế thôi, nhưng cũng đâu có biết nói năng gì với ai đâu?

Mùa hè thì thiếu thốn vải vóc, than đỏ dùng cho mùa đông hầu như không đủ, tổ yến và nấm trắng thì kém chất lượng, hồng trà thì cũng là loại kém chất lượng, còn sống được kiểu gì cơ chứ?

Cho nên Đoan Tĩnh vẫn luôn cố gắng chịu đựng đến hết mức có thể, cũng không gây phiền toái cho mẫu thân cũng như chính mình, nên cứ sống như thế là được rồi.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, Triệu Giai quý nhân hiển nhiên vẫn còn khó chịu, bà nghiêm túc suy nghĩ, trên mặt có chút ủ rũ, hỏi: “Có phải là Nhị công chúa không? Nhị công chúa cứ luôn ỷ mẫu thân là Vinh phi, là đứa con gái được hoàng thượng sủng ái nhất nên thoải mái phá phách!”

“Phải Nhị công chúa bắt nạt con không? Nếu thật sự như vậy, ngạch nương sẽ liều mạng để tính sổ với Vinh phi kia! Nếu vẫn không được thì ngạch nương sẽ đi tìm Đức phi đứng ra giải quyết, còn không được nữa thì còn có Hoàng Quý phi nữa!”

Đoan Tĩnh mím môi lại, nhanh chóng an ủi: “Ngạch nương, thật sự không phải là nhị tỷ đâu. Không có ai bắt nạt con cả, nên ngạch nương đừng làm phiền Đức phi và Hoàng Quý phi nữa.”

“Con nghe Lục Y nói Đức Phi vừa mở kho lấy một ít nhân sâm tốt, vội vàng dẫn người ra khỏi nhà, nghe nói Hoàng Quý phi lại đổ bệnh nữa rồi. Chúng ta không có món gì tốt để tặng cả, thôi thì bớt gây phiền phức cũng là một cách giúp đỡ rồi.”

Triệu Giai quý nhân lại phàn nàn mấy câu, nhưng trong lòng lại nghe theo lời con gái nói, không còn thắc mắc nữa.

Tay bà thật dịu dàng, cẩn thận nhúng thuốc mỡ vào, dùng đầu ngón tay ấn thành vòng tròn lên khuôn mặt trắng như tuyết của Đoan Tĩnh, bà đau khổ nói: “Trông cái mặt con mềm chưa kìa, không biết cái vết này tới khi nào mới biến mất được nữa.”

Đoan Tĩnh cúi đầu không nói gì, tay lại vô thức siết chặt chiếc khăn tay trong tay, vết bầm tím trên mặt có đáng là gì đâu?

Chuyện xảy ra với nàng còn nghiêm trọng hơn nữa kia.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.