Đêm qua nàng đã đi vòng mấy lần mới trở về Vĩnh Hòa cung, may mắn là nàng đã bắt kịp giờ đóng cửa của Vĩnh Hòa cung.
Cung nữ thân cận của nàng - Lục Y đang lo lắng đi quanh phòng, cũng may có nàng ấy ở đó che chắn cho nàng, hơn nữa cảm giác tồn tại của Đoan Tĩnh đó giờ đều luôn rất thấp, cho nên ngoại trừ mẫu thân của nàng ra, hầu như không có ai hỏi nàng xem nàng đã đi đâu.
Đoan Tĩnh còn nhớ lúc đó, Lục Y thay nàng cởi y phục ra, nhìn thấy những vết bầm tím trên cơ thể của nàng, nàng ấy lập tức bật khóc, không ngừng hỏi nàng bị làm sao.
Nhưng Đoan Tĩnh sao có thể nói được cơ chứ?
Nên chỉ có thể nhỏ nhẹ an ủi Lục Y, sau đó bảo Lục Y lặng lẽ mang chút nước lạnh đến lau người cho nàng, rồi mới có thể miễn cưỡng rửa sạch những vết tích trên người nàng.
Trong cung có quá nhiều tai mắt, vì để cẩn thận nàng thậm chí còn không dám lấy nước nóng.
Cũng may lúc đó đang là mùa hè, nếu không dùng nước lạnh lau người có thể nàng đã bị bệnh nặng một trận rồi.
Đoan Tĩnh nhìn vẻ mặt lo lắng của Triệu Giai quý nhân, nhưng làm sao nàng có thể nói cho bà biết sự thật được.
Bản thân Triệu Giai quý nhân vốn đã không dễ dàng gì, địa vị thấp kém đến mức ngay cả con gái ruột của mình cũng không thể tự mình nuôi nấng, chỉ có thể giao Đoan Tĩnh cho Đức phi chăm sóc.
Cũng may Đức phi được sủng ái, sinh được nhiều con cái, sinh được tổng cộng ba con trai và ba con gái. Tuy có ba người bị chết yểu từ khi còn nhỏ nhưng cũng không đến nỗi thiếu thốn con cái.
Vào năm Khang Hy thứ hai mươi hai, bà sinh ra Hoàng nữ thứ chín cho hoàng đế, cũng chính là Ngũ công chúa, Cố Luân Ôn Hiến công chúa sau này.
Hiện tại nàng ấy đang được Thái hậu nuôi dưỡng, vừa mới sáu tuổi, đang ở thời điểm đáng yêu, Thái hậu ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ. Đức phi cũng rất yêu thương nàng ấy, thường xuyên đến thỉnh an Thái hậu.
Ngoài ra còn có Tứ a ca được giao cho Hoàng quý phi nuôi dưỡng, và Thập tứ a ca vừa mới sinh năm ngoái, Đức phi không thiếu con cái, cũng không có thèm nuôi dưỡng thêm cô công chúa Đoan Tĩnh này.
Chỉ cần không để cho Đoan Tĩnh thiếu ăn thiếu mặc là đủ rồi, nhưng không có cái gọi là dốc lòng.
Dưới sự vô tình hay cố ý của Đức phi, mặc dù nói là chính tay bà ta nuôi dưỡng, nhưng thực chất vẫn luôn là Triệu Giai quý nhân chăm sóc nàng.
Bản thân Đức phi cũng không quan tâm Đoan Tĩnh có thân thiết với mình hay không, dù sao trong mắt bà ta, mấy năm nữa, vị công chúa này sớm muộn cũng sẽ gả đến Mông Cổ, cho nên nàng chỉ cần sống qua ngày là được.
Sau khi Triệu Giai quý nhân đi, Đoan Tĩnh ngồi ở bên cửa sổ hồi lâu, Lục Y vẫn luôn lo lắng ở bên cạnh quan sát nàng, nhưng lại do dự không nói.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Đoan Tĩnh chậm rãi cầm chiếc bàn thêu trên bàn gỗ lên.
Cuộc sống trong cung không hề dễ dàng, mặc dù nàng và Triệu Giai quý nhân không đến nỗi lạnh chết hay đói chết, nhưng bọn họ không có nhiều tiền tích góp.
Nhưng thực sự lại có quá nhiều nơi cần phải tặng quà nên khi rảnh rỗi nàng thường thêu thùa, khi cần thì đem tặng, vừa không thất lễ lại tiết kiệm được tiền.
Kiếp trước sau khi gả đi, nàng vẫn luôn giữ thói quen này, khi xuất giá khỏi cung, một ma ma có kỹ năng thêu thùa gia truyền tinh xảo vô song trong cung bị gả theo* nàng, vì để giết thời gian, nàng đã dốc lòng học tập rất lâu.
*Còn gọi là bồi giá: thời xưa khi xuất giá về nhà chồng, các nhà quyền quý sẽ cho nô tỳ đi theo chủ về nhà chồng để chăm sóc
Bây giờ kỹ năng thêu thùa của nàng có lẽ có thể sánh ngang với những tú nương thêu giỏi nhất ở Chức Tạo phủ* của Tô Châu.
*Chức tạo là cửa hàng dệt may.
Nàng chậm rãi cầm kim chỉ lên, chuẩn bị thêu một cái khăn tay bằng chỉ vàng để tặng cho Hoàng quý phi để bày tỏ tâm ý.
“Công, công chúa, người có phải là…” Lục Y cũng không phải là chuyện gì cũng không biết, người cái gì cũng không biết ở trong cung sẽ không thể sống lâu được.
“Ừ.” Đoan Tĩnh một tay cầm kim, một tay cầm bàn thêu, hơi cúi đầu, bình tĩnh nói.
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, như thể việc mất đi trinh tiết chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Nhưng trong lòng nàng rõ ràng không bình tĩnh, nhẹ nhàng như nàng đang thể hiện ra bên ngoài.
Sắc mặt của Lục Y trắng bệnh, run rẩy quỳ xuống đất, cúi đầu im lặng không nói.
Chủ nhục thì thần chết.
Công chúa đã mất đi sự trong trắng, một khi bị phát hiện và điều tra ngọn nguồn, những người xung quanh nàng sẽ không có ai có thể sống sót.
Đoan Tĩnh tập trung vào công việc thêu thùa trên tay của nàng như không có ai ở đó, nàng chậm rãi đâm một mũi, sợi kim được kéo căng theo chuyển động của nàng.
Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống tấm vải xanh trơn.