Màu xanh nhạt bị nước mắt thấm đẫm thành màu xanh đậm loang lổ.
“Là ai ạ?” Lục Y lấy hết can đảm để hỏi, vẻ mặt của nàng ấy như thể xem cái chết như không: "Công chúa, nô tỳ bằng lòng vì người mà đi khiến hắn ta vĩnh viễn câm miệng lại."
Động tác của Đoan Tĩnh bỗng nhiên dừng lại.
“Ôi!” Nàng đã tự đâm chính mình, một giọt máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay trắng ngọc của nàng.
Nàng nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng, nắm lấy đầu ngón tay, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một bên mặt, ấm áp, thanh khiết như ngọc, giữa lông mày bắt đầu hiện ra sự yêu kiều của nữ nhân, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp động lòng người của nàng càng thêm phần tuyệt sắc, có chút hồng hào, nàng đã bắt đầu nở rộ rồi.
“Công chúa!” Lục Y ngẩng đầu lên và thúc giục nàng nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nhưng trên môi Đoan Tĩnh hiện lên một nụ cười gượng gạo, những giọt nước mắt trong mắt nàng đang long lanh, quầng mắt đỏ hoe, hàng mi dài hơi run run: “Lục Y, sau này đừng nhắc đến nữa. Chúng ta không có cách nào bắt hắn phải trả giá đâu!”
“Công chúa!” Lục Y lẩm bẩm.
Nước mắt chảy dọc theo gò má, xuống chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng.
Rốt cuộc đó là ai?
Ai lại có thể nhẫn tâm làm tổn thương một nàng công chúa khiến người ta phải thương xót như vậy!
Trong lòng Lục Y tràn ngập sự giận dữ và hận thù, nhưng công chúa lại quyết định giữ im lặng, nên nàng ấy cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giải quyết những rắc rối sau này cho công chúa.
“Công chúa, có khi nào người đã mang thai rồi không?” Lục Y nghiêm túc đặt ra câu hỏi này.
Đoan Tĩnh sửng sốt, nàng hơi há miệng, ánh mắt đờ đẫn, kiếp trước nàng chưa từng có con, cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra được chuyện này. Nàng có chút bối rối: “Ừ, ngươi nói đúng.”
Đoan Tĩnh dùng một tay nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới của mình, nơi mà đêm qua đã bị phụ thân của nàng xả cho đầy nước. Ngày hôm qua nàng đã chịu đựng sự tủi nhục đó, khó khăn lắm mới có thể lấy những ân huệ của hoàng đế ra khỏi nơi sâu trong cơ thể mình.
Sau đó, nàng trằn trọc không ngủ được suốt cả đêm, toàn thân vừa đau vừa nhức, làm gì có thể nghĩ tới những chuyện này.
“Phải làm sao đây?” Đoan Tĩnh lo lắng đi lòng vòng, nàng nhất quyết không thể mang thai đứa con của phụ thân mình!
Đúng rồi! Canh tránh thai! Đoan Tĩnh chợt nảy ra suy nghĩ đó, chợt nhớ tới lúc hoàng đế thỉnh thoảng đến thăm những nữ nhân địa vị thấp kém ở trắc điện của Vĩnh Hòa cung, đều sẽ ban cho bọn họ canh tránh thai, hắn sẽ không cho phép những nữ nhân này sinh ra những đứa con cao quý của mình.
Đoan Tĩnh đã vô tình nghe được.
Vẻ mặt của Lục Y có chút khó xử: “Công chúa, canh này đều là do hoàng thượng ngự ban, chỉ có Thái Y viện mới đưa đến. Chúng ta không thể nào đòi được đâu!”
Đoan Tĩnh chán nản dựa vào bàn: “Đúng vậy, ngươi nói đúng.”
Nàng chán ghét và bất lực liếc nhìn bụng mình rồi để mặc nó.
Chỉ một lần mà thôi, nàng đã đánh cược bằng cả mạng sống của mình rằng vận may của nàng sẽ không đến nỗi tệ như vậy.
Những ngày tiếp theo, Đoan Tĩnh và Lục Y luôn run rẩy vì sợ hãi, mãi đến khi kỳ kinh nguyệt của Đoan Tĩnh đến đúng hẹn, hai người bọn họ mới trút được gánh nặng.
Đoan Tĩnh nhẹ nhàng sờ lên bụng dưới của nàng, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm vì mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ.
Cũng may, cũng may, quả nhiên nàng đã có thể sống lại một lần thì vận may của nàng cũng không đến nỗi tệ như vậy.
Hơn nữa bởi vì mấy ngày nay bệnh tình của Hoàng quý phi thay đổi thất thường, nên Hoàng thượng cũng hoàn toàn không có ý định huy động nhân lực đi tìm một tiểu cung nữ đã từng được hắn sủng hạnh.
Hoàng đế thì bận trăm công nghìn việc, có lẽ hắn đã quên chuyện này mất rồi, Đoan Tĩnh nghĩ thế mà thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy mọi thứ đều trở lại đúng hướng thì không thể nào tốt hơn được nữa.
Ngày mai là ngày 15 tháng 6, là ngày đến thỉnh an với Hoàng quý phi.
Đoan Tĩnh lấy chiếc khăn tay mà nàng đã thêu mấy ngày nay từ trong giỏ thêu ra, nền xanh nhạt, chỉ vàng thêu quanh mép, hoa mẫu đơn nhiều cánh rực rỡ nở chồng lên nhau, trông cứ như thật.
Lục Y cũng kinh ngạc nhìn chiếc khăn trong tay Đoan Tĩnh: "Công chúa, tay nghề thêu thùa của người càng ngày càng lợi hại, Hoàng quý phi nương nương mà thấy nhất định sẽ rất vui."
Đoan Tĩnh khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra một tia thích thú, hai má hơi đỏ lên, ánh mắt chuyển động, của mình mình quý thôi mà, Hoàng quý ngạch nương có thứ tốt đẹp gì mà chưa từng nhìn thấy.
Nghĩ đến sức khỏe của Đông Hoàng quý phi, Đoan Tĩnh nhẹ nhàng thở dài, hy vọng Đông Hoàng ngạch nương sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Hoàng quý phi là người rất công bằng, luôn quan tâm, yêu thương đến các công chúa và hoàng tử, cũng rất hay châm biếm hạ nhân của Nội vụ phủ.
Nếu không có bà ấy, chỉ e rằng Đoan Tĩnh khi còn nhỏ sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn, những phần được chia vốn đã ít ỏi khi đến tay này chỉ e rằng sẽ càng bị ăn bớt thảm hại hơn.
Vì vậy, Đoan Tĩnh thành tâm thành ý chúc phúc cho Hoàng quý phi.
Bà ấy vốn là người nhân hậu và chân thành, sau khi thêu xong khăn tay nàng đã dâng lên cho Phật, mỗi ngày tụng ba lần Kinh Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai Bổn Nguyện Công Đức.