Ánh trăng chiếu sáng rực rỡ, tiếng côn trùng ngoài hành lang kêu râm ran. Trán của Từ Vân Tê vẫn còn vùi ở trong lòng hắn. Đôi má nàng đỏ hồng, nóng lên. Thỉnh thoảng có cơn gió luồn vào phòng, thổi hơi lạnh phía sau lưng nàng, đồng thời, nhịp thở ấm áp đều đặn của hắn đang phả lên mái tóc nàng, khiến nàng cảm thấy lúc nóng lúc lạnh.
Từ Vân Tê chầm chậm xoay người lại, đưa lưng dựa vào lòng hắn. Bùi Mộc Hành đã mơ màng rồi, nhưng vẫn đổi tư thế khác để nàng thấy thoải mái. Hắn choàng tay qua eo thon của nàng, cả người dán sát vào nàng. Từ Vân Tê cảm thấy thoáng khí hơn thì mới chìm dần vào giấc ngủ.
Bởi vì cả đêm chỉ nằm với một tư thế duy nhất, cho nên giấc ngủ tối hôm đó của Bùi Mộc Hành không tốt lắm.
Trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã đứng dậy đi ra sân trước, Từ Vân Tê thì vẫn nằm tiếp cho tới khi nàng tự tỉnh thì thôi.
Thời tiết quá nóng bức nên mới sáng sớm dậy mà trên người Từ Vân Tê đã toát mồ hôi bết rít, nhưng nàng vẫn cố gắng tập luyện Ngũ cầm hí một lần rồi mới trở về lau người, thay y phục.
Chỉ một thoáng sau, Trần ma ma đã vén rèm đi vào, bà ấy thấy nàng đang trang điểm thì vội vàng bước đến, nhận lấy chiếc lược bí để chải tóc cài trâm cho nàng.
“Thiếu phu nhân, Ngũ cô nương đã trở về từ tối qua, nàng ấy vừa sai người đến đây, nói là mời người đi đến chiếc đình bên hồ sau khi đã dùng bữa sáng, Ngũ cô nương đã cho bày trái cây để chờ người đến đó rồi.”
Từ Vân Tê gật đầu, sau khi sửa soạn quần áo xong thì để Ngân Hạnh ở lại trong sân giã thuốc, còn nàng thì một mình đi đến chiếc đình bên hồ.
Nàng men theo con đường nhỏ được xếp đầy gạch đi đến ngọn núi giả, sau đó lại thấy Bùi Mộc San đang ngồi trên một chiếc ghế bọc gấm, chống cằm nhìn ra xa về phía cảnh sông hồ đẹp đẽ. Trong tay nàng ấy là một tấm thiệp mời màu vàng. Trông Bùi Mộc San có vẻ đầy tâm sự. Đào Thanh vốn đang đứng ở bệnh cạnh quạt cho nàng ấy, nay thấy Từ Vân Tê đến đây thì vội vàng nói khẽ rồi xin lui xuống.
Từ Vân Tê đi đến ngồi cạnh nàng ấy: “Muội đang suy nghĩ gì thế, trông ngẩn người như kẻ mất hồn ấy.”
Bùi Mộc San nghe được giọng nói của tẩu tẩu thì lập tức hồi hồn, nàng ấy vô cùng vui vẻ nói: “Tẩu tẩu, ngày mai tẩu vào cung cùng với ta đi.”
“Có chuyện gì sao?” Trong tay Từ Vân Tê cũng có một chiếc quạt nan được làm từ trúc và gấm, trông rất bình thường. Lúc đầu, Bùi Mộc San nói một câu để giải thích: “Ngày mai trong cung có cuộc thi mã cầu.” Nhưng sau đó nàng ấy đã bị chiếc quạt nan này thu hút, Bùi Mộc San nhìn nó rồi nhăn mày.
“Chẳng lẽ tẩu tẩu không biết thêu sao, quạt phải thêu hoa thì trông nó mới đẹp được.”
Từ Vân Tê lắc đầu: “Ta chẳng bao giờ động tới kim chỉ cả.”
Bùi Mộc San kinh ngạc nhìn nàng: “Ta thấy tẩu tẩu giỏi nhiều thứ lắm mà, nào là biết chế thuốc này, nào là biết làm son phấn này cho nên ta còn tưởng tẩu cũng thêu thùa rất giỏi cơ. Ầy, ta đột nhiên nhớ ra ngày trước mẫu thân từng hỏi Hách ma ma, hỏi là xiêm y của tam ca là do tẩu làm, hay vẫn là phòng may thêu làm, xem ra hôm nay ta đã có lời giải đáp, chắc là tẩu không biết may y phục rồi.” Trong giọng nói của Bùi Mộc San mang theo vài phần chế nhạo.
Lúc này Từ Vân Tê mới nhớ ra là đại trượng phu khi đã kết hôn thì ngay cả quần lót cũng đều là do thê tử khâu vá. Nhưng Từ Vân Tê lại không biết làm cái này, nàng vuốt nhẹ đôi má nóng bừng của mình, nói: “Y phục hàng ngày của Tam gia đều là Trần ma ma thu dọn, chắc là Trần ma ma làm.”
Bùi Mộc San nhìn vẻ đỏ mặt ngây thơ của Từ Vân Tê thì không nhịn được mà bật cười, nàng ấy nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mịn của nàng: “Xem tẩu kìa, chẳng quan tâm tới ca ca của ta gì cả. Nhưng mà không sao hết, đôi tay này của tẩu tẩu chỉ để làm việc lớn thôi, sao có thể hao mòn vì những việc thêu thùa may vá trong nhà được.”
Từ Vân Tê nghe những lời này của nàng ấy thì cười lớn.
“Đúng rồi, lần trước ta trở về nhà ngoại thì có mang hộp phấn về cho Phù Nhi, Phù Nhi khen nó lắm, thậm chí còn nói chúng ta cứ mở một cửa hàng bán son phấn, chỉ cần cửa hàng có mặt tiền ngoài phố là chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều bạc.”
“Tẩu tẩu, tẩu đừng xem thường vì Phù Nhi còn trẻ, nàng ấy rất thông minh, nếu nói đến việc buôn bán thì cũng có lý lắm đấy.”
Từ Vân Tê không có ý định buôn bán, dù sao nàng cũng không thiếu tiền: “Muội có thời gian thì cứ làm đi, còn ta thì thôi.”
Bùi Mộc San thiếu ngân lượng để tiêu xài thật, cho nên nàng ấy thật sự suy nghĩ về ý tưởng này: “Phù Nhi nói cũng ra dáng ra hình đấy, ta cũng khá tin tưởng. Vậy thì ta sẽ cùng Phù Nhi thử sức xem sao, phương thức làm son phấn là của tẩu tẩu, sau này ta sẽ chia phần lãi cho tẩu tẩu.”
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh lại rót thêm một ly trà cho Từ Vân Tê, nàng nhấc nắp trà lên nhấp một ngụm, gật đầu, có vẻ không quan tâm lắm.
“Đúng rồi, tại sao ngày mai trong cung lại tổ chức mã cầu vậy?”
Vừa nhắc tới việc này, Bùi Mộc San hào hứng hẳn lên, nàng ấy cười hì hì: “Chắc là tẩu tẩu không biết, vào ngày mười tám tháng năm hàng năm, Hoàng tổ phụ sẽ tổ chức thi đấu mã cầu ở Ngự lâm uyển. Con cháu hậu duệ quý tộc trong Kinh thành đều tham gia, nữ quyến của họ cũng đến xem rất đông, cho nên lâu dần nó trở thành một buổi xem mắt trá hình rồi. Năm nay ta đã mười sáu, mẫu thân sốt ruột cho nên ngày mai muốn đi cùng ta để thay ta tìm kiếm lang quân như ý.”
“Hì, cho dù mẫu thân không đi thì ta cũng vẫn muốn đi, trong lúc thi mã cầu sẽ có rất nhiều thiếu niên tuấn tú đấy.”
Đây là lần đầu tiên Từ Vân Tê nhìn thấy một cô nương hào hứng tham gia xem mắt đến thế, Bùi Mộc San không hề giả vờ õng ẹo từ chối một chút nào.
“Được thôi, ngày mai tẩu tẩu sẽ đi cùng muội, giúp muội đánh giá.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Bùi Mộc San ôm cánh tay nàng lắc qua lắc lại: “Tẩu tẩu cứ tìm người nào như ca ca ta nhé, thấy ai phù hợp thì cứ nói cho ta hay, ta sẽ đi hỏi thăm gia thế của người đó.”
Từ Vân Tê thấy nàng ấy nói rất có lý, cứ như chuyện này là ván đã đóng thuyền thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng đặt chén trà lên bàn, trêu ghẹo Bùi Mộc San: “Thế này thì Thiếu công tử nhà họ Yến biết phải làm sao?”
Nghe nàng nhắc tới Yến Thiếu Lăng, Bùi Mộc San đỏ bừng mặt, buông cánh tay của nàng ra nhìn về xa xa: “Tẩu nhắc đến cái tên vô liêm sỉ đó làm gì, hắn ta chẳng giống con cháu nhà quan văn gì cả, lúc nào cũng lỗ mãng.”
Đào Thanh nghe thế thì khúc khích cười, nàng ấy giải thích cho Từ Vân Tê hiểu: “Thiếu phu nhân chắc hẳn không biết, hai ngày trước cô nương nhà chúng ta đến thăm Tiêu gia, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Yến Thiếu công tử cản trở. Không ngờ hắn ta lại mang đến mấy hộp phấn bột, phấn nước cho cô nương nhà chúng ta. Đương nhiên, cô nương nhà chúng ta cũng không nhận, chỉ nói là không thích dùng phấn bên ngoài mua thôi. Yến Thiếu công tử cũng là người thông tuệ, đoán ra ngay là cô nương nhà chúng ta muốn tự mình làm phấn bột. Sau đó, người đoán xem hắn ta làm gì nào. Hắn ta lại dám đi tất cả các cửa hàng bán son phấn trong Kinh thành, túm người uy hiếp, bắt người ta phải đưa phương pháp làm son phấn ra…”
Đào Thanh nói đến đây thì không nhịn được cười: “Hắn ta dựa theo phương pháp kia đi mua tất cả những hương liệu tốt nhất trong Kinh thành, đã đưa hết tới phủ Hi Vương vào hôm qua rồi.”
Từ Vân Tê đỡ trán.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Mộc San đỏ bừng như lửa: “Ỷ vào việc mình là công tử nhà Thủ phụ mà vô pháp vô thiên.”
“Nhưng mà…” Đào Thanh nhoẻn miệng cười: “Những hương liệu này không khác mấy so với những gì trước kia Thiếu phu nhân mua. Vương phi thấy cô nương sắp phải dùng tới thật nên vẫn nhận, rồi sai người đưa mấy trăm lượng bạc đến Yến phủ. Cô nương nhà chúng ta thì vui lắm nhé, vừa có thứ mình muốn lại không phải nợ ai cái gì hết.”
Bùi Mộc San bị nàng ấy nói toạc suy nghĩ thì lườm Đào Thanh một cái, sau đó hắng giọng giải thích cho Từ Vân Tê hiểu: “Khó khăn lắm mới có dịp mẫu thân ta chịu chi tiền túi ra như thế. Tẩu tẩu hẳn là không biết, mẫu thân của ta, tuy với tam ca thì rất hào phóng ra nhưng đối với ta, đại ca và cha đều ki bo muốn chết.”
Từ Vân Tê cười không khép được miệng.
Hai người bọn họ đã quyết định ngày mai cùng vào cung chơi mã cầu. Tới tối, khi Bùi Mộc Hành về đến phủ cũng nhắc tới việc này, tiện thể hắn còn mang về cho nàng một bộ đai yên để sử dụng khi cưỡi ngựa: “Sau này nàng hãy học chơi bóng với muội muội ta nhé.”
Mã cầu là một trong những trò chơi mà các thiếu nữ quý tộc trong Kinh thành yêu thích nhất, nó cũng là một kiểu tượng trưng cho thân phận. Tương lai con đường mà hắn đi sẽ không giống người bình thường, Bùi Mộc Hành mong muốn thê tử của mình cũng có thể theo kịp bước chân của mình, hòa mình vào những mối quan hệ trong giới quyền quý.
Thật ra Từ Vân Tê vốn không thích chơi mã cầu, tính nàng ưa tĩnh lặng, không thích những trò chơi quá sôi động nhưng mà dù sao trượng phu của nàng cũng có ý tốt, cho nên Từ Vân Tê không từ chối: “Ta sẽ thử xem sao.”
Hôm qua Bùi Mộc Hành đã nhẫn nhịn rất khổ sở rồi, cho nên tối nay hai người không thể tránh khỏi việc quấn lấy nhau không rời. Sau bài học hôm trước, quả nhiên, Từ Vân Tê tập trung hẳn vào cuộc mây mưa này, Bùi Mộc Hành cũng trổ hết ngón nghề, hai người bọn họ cùng nhau truy tìm khoái lạc, mồ hôi đầm đìa. Đến khi gió dừng mây tan, tấm chăn phía dưới Bùi Mộc Hành đã ướt nhẹp, hắn nhìn xuống thân hình đỏ ửng của thê tử mình, khiến cho Từ Vân Tê xấu hổ phải quay mặt đi chỗ khác, rũ mắt giả vờ như không biết gì cả.
Bùi Mộc Hành đâu định tha cho nàng, hắn lấy chăn quấn quanh người nàng rồi ôm cả người cả chăn vào lòng, đưa vào phòng tắm.
Đời này Từ Vân Tê đã từng vào Nam ra Bắc, cũng có thể coi như là mạnh mẽ không thua kém gì nam nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị ôm gọn vào trong lòng như một con cá chạch. Nàng hơi bực mình một chút, nhưng tiếc rằng bây giờ tay chân lại bủn rủn, cả người trở nên mềm nhũn không thể phản kháng, cho nên cuối cùng chỉ đành làm cá trong chậu của hắn mà thôi.
Bùi Mộc Hành ôm thê tử đến giường bạt bộ, thậm chí hắn còn xốc nàng hai cái, khiến Từ Vân Tê tức tối, nhưng nàng biết là trượng phu chỉ là đang trêu cợt nàng thôi. Cho nên Từ Vân Tê không hề phản ứng gì, chỉ nắm chặt cổ áo của hắn, không phát ra tiếng.
Tuy đây là lần đầu tiên Bùi Mộc Hành săn sóc ôm nàng vào phòng tắm, nhưng hai người vẫn chưa tắm rửa cùng nhau.
Bùi Mộc Hành tắm rất nhanh, hắn thấy bên Từ Vân Tê không thấy có tiếng động gì rất lâu rồi thì đứng ngoài bình phong, hỏi nàng: “Nàng có cần ta hỗ trợ không?”
Hắn định ôm nàng trở về.
Mặt Từ Vân Tê đỏ bừng, nàng cố giữ bình tĩnh, đáp: “Không cần đâu.”
Lần này nàng quả thật đã bị hắn giày vò lăn lộn quá mức, khi Từ Vân Tê đi ra ngoài thì không còn tư thái thong dong bình tĩnh như mọi ngày nữa. Nàng đỡ thành giường đi vào trong, không thèm liếc nhìn Bùi Mộc Hành lấy một cái.
Bùi Mộc Hành nhìn nước trà đã sớm rót sẵn rồi lại liếc nhìn về phía thê tử của mình.
Chiếc đèn lưu ly trên bàn trang điểm tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, Từ Vân Tê đỡ eo đi lướt qua bàn trang điểm tiến đến giường. Nàng thấy đệm chăn trên giường không phẳng phiu thì chỉ nghĩ là do Trần ma ma vội vàng trải nên mới vậy. Thế là Từ Vân Tê buông rèm trướng, cúi xuống định vuốt phẳng chăn đệm, tạo nên một đường cong uốn lượn mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn hơi xoay, khiến đuôi áo như trở thành một chiếc đuôi của mỹ nhân ngư vậy. Thấy nàng như thế thì đầu Bùi Mộc Hành chợt hiện lên vẻ đẹp đẽ quyến rũ của Từ Vân Tê ban nãy. Hắn bỗng thấy thèm khát, bước những bước thật dài đến bên nàng. Từ trước tới nay hắn vốn là người biết kiềm chế bản thân, chưa bao giờ yêu thương nàng những hai lần, nhưng tối này dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể chịu nổi nữa.
Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người rời giường cùng một lúc. Bùi Mộc Hành đi Đô sát viện, còn Từ Vân Tê thì đến Cẩm Hòa đường thỉnh an rồi cùng mẫu tử Hi Vương phi vào cung. Do đêm qua hai người quấn lấy nhau đến khá muộn, cho nên Từ Vân Tê có vẻ khá mệt mỏi. Nàng uống một chén canh bồi bổ khí huyết rồi tựa vào thành xe chợp mắt, mãi cho đến khi xuống xe thì Từ Vân Tê mới có thể xem như tươi tỉnh như trước.
Ngự lâm uyển nằm ở góc đông bắc của hoàng cung, bình thường nó cũng mở cửa một khu vực sân ngựa để con cháu quý tộc chơi bóng trong đó. Nơi này khác hẳn với hoàng cung đại nội, thủ vệ không quá nghiêm túc, cũng không kiểm tra quá nghiêm ngặt nên các nha hoàn ma ma của các phủ đều có thể được vào.
Nhưng ngoài sân ngựa, tại nơi gần với hoàng thành, có một khu vực được bao quanh bởi bức rèm vàng nhạt, nhìn từ xa thì thấy có một tòa cẩm lâu sừng sững trong đó. Khi vừa vào sân ngựa, Bùi Mộc San đã chỉ vào tòa cẩm lâu đó, nói với Từ Vân Tê: “Lát nữa Hoàng tổ phụ sẽ ở trong kia xem mã cầu.”
Từ Vân Tê nhìn thoáng qua nó, nàng thấy cẩm lâu này được thêu màu sắc sặc sỡ, dưới ánh nắng mặt trời, những vàng bạc châu báu càng như tỏa ra ánh hào quang đẹp đẽ. Nàng có thể thấy mờ mờ những thân ảnh của các thị vệ san sát nhau ở trên đó, cùng với dáng vẻ của các quan lại mặc áo bào màu đỏ đang vội vàng ngược xuôi.
Đi theo một con đường mòn trong khu rừng, băng qua một hồ nước không rộng lắm nhưng lại khá dài thì mới tới sân ngựa. Khu sân ước chừng bốn mươi – năm mươi mẫu, phía đông là cẩm lâu, còn lại ba mặt đều giáp núi gần sông, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ, giữa vùng núi non tuyệt đẹp ấy, có biết bao đình đài lầu các được xây nên. Bên ngoài được trang trí bằng điêu khắc, tranh vẽ và các dải lụa, sa năm màu, quấn đầy trên những cây cột được khắc hình rồng bay phượng múa. Chỉ cần một cơn gió phất qua là những dải lụa đó tự động bay lên, khiến người ta cảm thấy đây không còn là nhân gian, mà đã là Bồng Lai tiên cảnh rồi.
Quan lại và thân thích của họ đã dần dần vào sân. Cuộc thi mã cầu có nội dung dành cho nam, và nội dung dành cho nữ. Bùi Mộc San mang theo nha hoàn và bộ đai yên để sử dụng khi cưỡi ngựa vào một lều lớn bằng gấm để chuẩn bị trước, Từ Vân Tê và Hi Vương phi thì đi đến Nghênh Phượng các dành cho người nhà của quan lại.
Sau chuyện lần trước xảy ra, Tạ thị vẫn đóng cửa tự nhốt mình trong nhà, Huân Ca bị cảm lạnh, Lý thị không thể bỏ mặc con vào để vào cung được, cho nên hôm nay chỉ có một mình Từ Vân Tê ở bên cạnh Hi Vương phi.
Bình thường quanh Hi Vương phi đều có hai người kia đi theo hầu hạ, bà ấy chỉ cần giơ tay là có người nâng. Nhưng hôm nay không giống với mọi khi, Hi Vương phi quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy thê tử của Bùi Mộc Hành đi theo không xa cũng không gần, cách mình tận mấy bước thì bỗng tâm trạng trở nên khó tả. Từ Vân Tê biết rõ Hi Vương phi không thích nàng, cho nên không muốn tới gần, tránh chung đụng nhưng Hi Vương phi cũng không bắt ép nàng, bà ấy lắc đầu, đi vào Nghênh Phượng các trước.
Bên trong các rất rộng rãi, và cũng đã có rất nhiều người đang ngồi.
Tần Vương phi ngồi ghế đầu, Trần Vương phi, Thất Vương phi cũng đã đến, phía bên trái của ghế đầu là phu nhân của Văn Quốc công. Ở bên cạnh bà ấy là một người thiếu phụ dung mạo cực kỳ xinh đẹp, lại có vẻ linh động hoạt bát, tuổi tác ước chừng mới hai mươi. Nàng ấy thấy Hi Vương phi thì đứng dậy hành lễ, có vẻ rất thân thiết với Hi Vương phi, ngay cả ánh mắt khi nhìn đến Từ Vân Tê cũng không hề có ý định xấu xa gì.
Hách ma ma đứng bên cạnh nói cho nàng hay: “Đây chính là nữ nhi của Văn Quốc công, đã gả cho Thành Quốc công phủ, là đại nương tử, quản lý mọi việc của Thành Quốc công phủ.”
Từ Vân Tê gật đầu chào hỏi.
Phía dưới Tần Vương phi là phu nhân của Yến Quốc công phủ, thê tử của Yến Các lão, mẫu thân của Yến Thiếu Lăng, nữ quyến của các trọng thần trong triều gần như đều đã ở đây.
Nàng lại nhìn về phía chiếc ghế chủ tọa đang trống không, tự nhủ chắc hẳn Hoàng hậu sắp đích thân đến đây rồi.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi ngồi xuống.
Nhưng chưa ngồi được bao lâu thì đã nghe đại nương tử Thành Quốc công lại lên tiếng trêu ghẹo: “Ái chà, lần này Tuần phu nhân đến chậm ghê…”
Từ Vân Tê ngước mắt nhìn lên thì thấy Tuần phu nhân cùng Tuần Vân Linh tươi cười bước lên bậc thang. Tuy nụ cười của Tuần phu nhân vẫn ấm áp, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt của bà ta có vài phần mệt mỏi, suy nhược, nay bà ta đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy Từ Vân Tê cũng ở đây thì không khỏi giật mình, luống cuống một chút.
Ánh mắt của Tuần phu nhân dời sang đại nương tử của Quốc công phủ, mỉm cười trả lời: “Sáng hôm nay ta dậy muộn một chút, xin nhận tội với các vị Vương phi ở đây.”
Sau đó, bà ta thi lễ.
Các Vương phi cũng vội đáp lễ.
Trước kia, Tần Vương phi thấy Tuần phu nhân thân thiết với Hi Vương phi, nay thấy hôn sự giữa hai nhà không thực hiện được thì có hơi hả hê, đối xử với Tuần phu nhân cũng thân mật hơn vài phần.
“Mọi người đều là người quen, không cần giữ lễ tiết quá, chỉ là ta thấy sắc mặt của phu nhân không tốt lắm, chẳng lẽ là chưa khỏi bệnh hẳn?”