Tuần phu nhân ngồi đoan trang ở trên ghế, khăn thêu quấn ba vòng quanh tay, bà ta cười đáp lại: “Đây là do dạo này lo liệu tiệc thọ yến cho lão gia nhà ta, cho nên mới thế đấy.” Bà ta dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Sau nhiều ngày hỏi thăm, bà ta đã tin tưởng Từ Vân Tê chính là nữ nhi của Tuần Duẫn Hòa, mà mẫu thân của nàng - Chương thị - vẫn đang sống bình thường. Điều này khiến cho Tuần phu nhân không thể chợp mắt. Từ Vân Tê còn sống không phải chính yếu, nhưng nếu ngay cả Chương thị cũng còn sống, nếu một ngày nào đó Tuần Duẫn Hòa biết chân tướng sự việc thì bà ta không dám tưởng tượng lúc ấy sẽ ra sao, cho nên ngày ngày gặp ác mộng, hồn vía lên mây.
Hôm nay, bà ta vốn thật sự không muốn ra mặt, nhưng Tuần phu nhân lại rất lo lắng, sợ Từ Vân Tê gặp được Tuần Duẫn Hòa, cho nên mới phải cố tới đây canh chừng chặt chẽ.
Tuần Vân Linh đứng bên cạnh Tuần phu nhân, nàng ta lén lút liếc nhìn Từ Vân Tê.
Khuôn mặt của Từ Vân Tê rất hiền lành, tâm tình cũng rất bình thản, thậm chí nàng còn thoải mái mà chào hỏi mẫu tữ hai người.
Tuần Vân Linh nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười đáp lại.
Hôm nay, tuy mang danh là thi đấu mã cầu nhưng thực chất lại là một buổi xem mắt trá hình. Vì Tuần Vân Linh là Đại tiểu thư nhà Các lão, cho nên sẽ bị người khác để ý rất nhiều.
Trong buổi tiệc có không ít phu nhân chủ động nhắc đến nàng ta.
Hi Vương phi nhìn Tuần Vân Linh ra vẻ xấu hổ thì trong lòng thầm thở dài.
Tần Vương phi nhìn vẻ mặt của bà ấy như thế thì không kìm được mà muốn thọc vào nỗi đau của Hi Vương phi. Bà ta nghiêng đầu nói chuyện với Thất Vương phi đang ngồi bên cạnh: “Con người ấy mà, phải biết thế nào là đủ, đừng có mà ăn trong chén lại nhìn trong nồi. Thứ mà mình đang có mới là tốt nhất, Thất đệ muội, muội thấy có đúng không?”
Thất Vương vốn là đồng đảng với Tần Vương, bình thường Thất Vương phi cũng rất nghe lời Tần Vương phi, cho nên bà ta nói hùa theo: “Chẳng lẽ không đúng sao, tục ngữ có câu “nồi nào úp vung nấy”, có thể thấy, nhân duyên chính là thứ trên trời đã định sẵn rồi.”
Quen biết nhau đã lâu, sao Hi Vương phi lại không biết trong lời nói của hai người kia có ẩn chứa gai nhọn. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay bà ấy bỗng không có hứng thú tranh cãi gì với Tần Vương phi nữa, nghe thấy cũng giả vờ như không hiểu, bình tĩnh tiếp tục uống trà. Một lúc sau, Hi Vương phi lại hỏi Trần Vương phi đang ngồi cạnh: “Hôm nay Hoàng hậu nương nương có đến không?”
Trần Vương phi là một người hiền hòa, trước kia cũng không dính vào lục đục tranh cãi giữa ba người kia. Bà ấy trả lời: “Thập Nhị Vương đã ba mươi tuổi rồi, Bệ hạ thúc giục rất gấp, cho nên hôm nay Hoàng hậu nương nương sẽ đích thân đến đây, còn nói là hôm nay sẽ chọn ra một nữ tử trong số các nữ quyến quan lại trong triều để làm Vương phi của Thập Nhị Vương.”
Lúc này Thập Nhị Vương chính là hoàng tử duy nhất có thể đối đầu được với Tần Vương, cho nên hôn sự của y được cả triều đình chú ý tới. Quả nhiên, khi Tần Vương phi nghe thế thì không còn tâm trạng nào mà chọc ngoáy Hi Vương phi nữa.
Hi Vương phi lập tức đáp lại, bà ấy hơi mỉm cười: “Con người ta phải biết thế nào là đủ, thứ sẽ là của mình thì chắc chắn sẽ là của mình, thứ không phải, thì cho dù có cố gắng cưỡng cầu cũng không được. Đương nhiên, Thập Nhị Vương đâu phải người bình thường, ngài ấy là con trai trưởng của Hoàng hậu, nữ nhi của quan lại cả Kinh thành này phải để ngài ấy chọn lựa tùy ý mới đúng.”
Ngụ ý trong câu là Thập Nhị Vương mới là người được chọn làm Thái tử, cho nên Tần Vương đừng có ý nghĩ viển vông gì cả.
Khuôn mặt của Tần Vương phi trở nên tức giận, bà ta trầm mặt.
Các Vương phi đấu đá ở trên, phu nhân quan lại và các vị cô nương ngồi dưới đều cúi đầu uống trà không dám góp lời.
Phu nhân Yến Quốc công nhìn hai vị Vương phi đối chọi gay gắt, không muốn thấy hai người này bất hòa, cho nên bà ấy lập tức mỉm cười chuyển đề tài.
“Hi Vương phi nương nương, hôm qua ta gặp San San trên đường, cô nương ấy quả là xinh đẹp trong sáng như nước mùa thu, ta chỉ thấy một lần cũng đã thấy yêu thương vô cùng. Nếu nói về giáo dục nhi nữ, Hi Vương phi nương nương quả là số một, nhi tử nổi tiếng, mà nữ nhi cũng là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một người.”
Lời này của bà ấy nói trúng trái tim Hi Vương phi.
Cả Kinh thành đều biết Yến Thiếu Lăng thích Bùi Mộc San, Yến phu nhân nói câu nào khen câu đó nhưng lại không khiến người cảm thấy phản cảm.
Hi Vương phi trả lời: “Phu nhân khen nhầm rồi, nó chỉ là một nha đầu ngang bướng thôi, không dám nhận lời khen của phu nhân đâu.”
Đại nương tử của phủ Thành Quốc Công, Văn Như Ngọc, vỗ tay cười: “Xem Vương phi nói kìa, nếu San San còn là một nha đầu bướng bỉnh thì ta là gì đây? Hồi nhỏ ta còn nghịch ngợm hơn cả San San nữa kìa.”
Văn Quốc công phu nhân ngồi ngay bên cạnh nàng ấy, trừng mắt nhìn nữ nhi một cái: “Ngươi so sánh với San San làm sao được, người ta là hoạt bát, còn ngươi mới là ương bướng.”
Yến phu nhân nhìn Văn Như Ngọc: “Nếu nói là ương bướng thì đâu ai so được với tiểu tử vô liêm sỉ nhà ta. Xem đi, Bệ hạ còn chưa tới, nhưng nó đã rủ mọi người chơi trước một trận rồi kìa.”
Tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía sân ngựa.
Chỗ này được xây ở nơi rất cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn được rõ ràng mọi thứ trong sân ngựa ở phía dưới sườn núi.
Văn Như Ngọc ló đầu ra nhìn quanh một lượt: “Ái chà, mau nhìn kìa, Thiếu Lăng đang tranh chấp gì đó với San San kìa, người đâu, đi tìm hiểu xem vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra.”
Chỉ một lát sau, nha hoàn quay lại: “Hồi bẩm Vương phi và các vị phu nhân, Thập Nhị Vương điện hạ sáng sớm hôm nay đã săn được một con hươu trong rừng, nói là chút giải thưởng của cuộc thi hôm nay. San San Quận chúa và Quận chúa Tần Vương phủ đều muốn có nó. Quận chúa đề nghị lập đội để so đấu, muốn Thiếu Lăng công tử trợ giúp, nhưng mà, Thiếu Lăng công tử không chịu, còn nói muốn cùng đội với San San Quận chúa, bây giờ bọn họ đang tranh cãi.”
Mọi người hiểu ra, Quận chúa Tần Vương phủ là bà con với Yến Thiếu Lăng mà Yến Thiếu Lăng lại thích Bùi Mộc San, bên tình, bên thân, khó mà chọn bên nào.
Văn Như Ngọc cười, nói: “Có trò hay để nhìn rồi.”
Nàng ấy nhìn thoáng mọi người một lượt, rồi dừng lại trên người Từ Vân Tê vốn đang yên lặng: “Quận Vương phi, chi bằng nể mặt ta, cùng ta đi qua đó nhìn xem thế nào?”
Từ Vân Tê cũng rất quan tâm Bùi Mộc San, nghe nói vậy thì lập tức gật đầu: “Được.”
Tuần phu nhân nghe vậy thì lặng lẽ nháy mắt cho nữ nhi của mình, Tuần Vân Linh lập tức nói: “Như Ngọc tỷ tỷ, ta cũng muốn cùng đi, có được không?”
Sao Văn Như Ngọc có thể từ chối nàng ta cho được, cho nên cũng dẫn theo Tuần Vân Linh cùng đi. Từ trước tới nay Tuần Vân Linh luôn là người đứng đầu trong số các nữ nhi quan lại, cho nên nàng ta vừa đi thì có không ít cô nương cũng đi theo.
Nhóm người đi xuống bậc thang rồi đến lều gấm bên cạnh sân thi đấu. Nơi đó đã có cung nữ thái giám chuẩn bị sẵn hoa quả trà nước.
Văn Như Ngọc và các cô nương đi cùng ngồi xuống.
Trong trường đua, Quận chúa của Tần Vương phủ bị Yến Thiếu Lăng chọc tức đến nỗi phát khóc.
“Chúng ta mới là người một nhà, người là biểu cữu của ta, đáng lý nên giúp ta mới phải.”
Thiếu niên mặc áo đen trẻ trung đầy sức sống ấy đang ngồi trên lưng ngựa, hắn ta lại tỏ vẻ nịnh nọt, lùi về phía sau Bùi Mộc San: “Ta đã nói sẽ giúp nàng ấy rồi.”
“Ai cần ngươi giúp đỡ.” Bùi Mộc San quay đầu lại, không hề khách khí mà lườm hắn ta một cái.
Yến Thiếu Lăng ngồi thẳng dậy: “Ui cha cha, hồi ngươi mới mười tuổi, đánh cược bị thua, lúc đó ngươi còn nói cái gì mà “Thiếu Lăng ca ca, lần sau ngươi phải giúp ta thắng nhé”, bây giờ ta giúp ngươi là đúng rồi.”
Bùi Mộc San tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hồi đó nàng ấy còn quá nhỏ, không biết gì cả, thường xuyên bị Yến Thiếu Lăng lừa, gọi hắn ta là ca ca, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy xấu hổ. Bùi Mộc San hít thật sâu, giơ roi ngựa, chỉ vào vài vị cô nương, thiếu gia trong đội của mình: “Ngươi nhìn xem, trong đội chúng ta nào có ai không tốt, ngươi cứ muốn chen chân vào, không thấy xấu hổ sao?”
Yến Thiếu Lăng nghe lời này thì cảm thấy không phục, hắn ta nhíu mày, quét mắt nhìn qua một lượt hai thiếu niên mà Bùi Mộc San gọi tới, người nào cũng trắng trẻo thư sinh, mặt như thoa phấn, bèn chê: “Chậc, trông ẻo lả yếu ớt như nữ nhân thế kia, ngươi thích loại này à? Ngươi nhìn lại ca ca ngươi xem, ca ca ngươi có trông như thế này không.”
Trông cũng đẹp mà mong manh quá, nào có vạm vỡ mạnh mẽ như hắn ta, làm sao mà bảo vệ nữ nhân được cơ chứ?
Bùi Mộc San bị hắn ta nói thế thì mặt đỏ ửng cả lên: “Có ẻo lả thì cũng vẫn tốt hơn con báo ương bướng nhà ngươi.”
Yến Thiếu Lăng thích danh hiệu mà nàng đặt nên hắn ta còn nhếch miệng cười: “Ta chính là một con báo ương bướng đấy.” Đột nhiên, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn qua hai người kia: “Vậy trong hai người, ai muốn nhường nào?”
Cho dù hai thiếu niên kia có vẻ thư sinh yếu ớt, nhưng lúc này cũng không ai động đậy cả.
Phía xa, một tiếng còi vang lên, Yến Thiếu Lăng không còn cách nào khác, hắn ta đành giục ngựa rời sân, đứng ở bên cạnh nhìn.
Quận chúa của Tần Vương phủ thấy hắn ta không chịu giúp mình thì đành xin huynh trưởng của mình ra tay. Hai đội đủ người rồi mới có thể bắt đầu tỷ thí.
Ban đầu, Từ Vân Tê cho rằng muội muội có thế thắng, nhưng chỉ vài khắc trôi qua, nàng đã phát hiện ra vị Quận chúa của Tần Vương phủ kia không phải là người bình thường. Tuy nàng ta còn nhỏ, mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa đã rất tốt. Nàng ta giống như một con sư tử nhỏ đang tung hoành trên khu săn bắn, thân hình nhỏ nhắn thoăn thoắt qua lại, thực sự quá tài năng, quả bóng như dính liền vào cây búa cán dài của nàng ta như hình với bóng, lướt đi trên mặt sân như mây bay, như nước chảy.
Sau nửa trận, đội của Quận chúa Tần Vương phủ nhỉnh hơn một chút.
Bùi Mộc San thường xuyên trong ruổi trong sân mã cầu, cho nên chắc chắn nàng ấy có điểm xuất sắc nào đó.
Bản lĩnh của nàng ấy được phụ thân truyền thụ lại, Bùi Mộc San không thể một mình chiến đấu, nhưng lại rất thông thạo bày binh bố trận. Phụ thân của Bùi Mộc San thường nói, đấu mã cầu cũng giống như việc hành quân, đánh giặc vậy, hoặc xuất kỳ bất ý, hoặc chiến đấu du kích. Đầu tiên, Bùi Mộc San dùng kế dương đông kích tây, giữ chân Quận chúa để tạo cơ hội cho một cô nương am hiểu ghi bàn nhất trong đội. Ghi được điểm đầu tiên, phá vỡ thế tiến công như vũ bão của Quận chúa.
Sau đó nàng ấy thừa thắng xông lên, san bằng điểm số giữa hai đội.
Hai khắc giữa trận, điểm số giữa hai đội được tranh đấu rất gắt gao, Bùi Mộc San suýt soát vượt hơn một chút.
Thập Nhị Vương Bùi Tuần đích thân nổi trống trợ uy, bầu không khí trên sân cực kỳ sôi động. Văn Như Ngọc cùng các cô nương ném khăn lụa cổ vũ, chỉ duy nhất Từ Vân Tê vẫn im lặng ngồi yên uống trà trong đám người cuồng nhiệt.
Khi thấy trận đấu chỉ còn lại có một khắc cuối cùng, Quận chúa như kiến bò chảo nóng, Hoàng gia gia còn đang ở cẩm lâu nhìn nữa mà, mình không thế bị Bùi Mộc San đánh bại được.
Năm người Bùi Mộc San phối hợp càng lúc càng ăn ý, giống như một bức tường thành to lớn không thể công kích, không thể phá vỡ.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì bên mình chắc chắn sẽ thua, bỗng nhiên Quận chúa nghiến răng nghiến lợi, rút roi ngựa ra, rồi quất mạnh vào chân sau của con ngựa Bùi Mộc San đang cưỡi.
Con ngựa đó hí một tiếng thật to rồi phi như bay về phía trước. Bùi Mộc San không hề phòng bị chút nào, nàng ấy bị con ngựa xốc lên, hơn nữa đúng lúc đó, móng ngựa còn đạp lên một tảng đá nhọn trong bụi cỏ khiến nó nhảy chồm lên, Bùi Mộc San bị nó hất văng ra khỏi lưng ngựa.
Những người ở ngoài sân thấy thế thì sợ hãi kêu lên, Hi Vương phi cũng bị kinh hãi đến mức chống bàn đứng phắt dậy.
“San Nhi!”
Khi Bùi Mộc San sắp bị hất văng xuống đất thì một một bóng đen xẹt qua nhanh như tia chớp, hắn ta giơ tay luồn dưới cánh tay Bùi Mộc San, nhấc cả người nàng ấy lên, tay kia che lưng cho nàng ấy. Dường như hắn ta đang dùng tất cả sức lực để bảo vệ cho cô nương mà hắn ta đã trao trọn trái tim, còn bản thân hắn thì rơi tự do về phía trước.
Bùi Mộc San vốn đang cưỡi ngựa chạy men theo rìa ngoài sân thi đấu mã cầu, rất gần hàng rào bốn phía xung quanh, cho nên khi Yến Thiếu Lăng ngã xuống thì lưng hắn ta đâm mạnh vào hàng rào phía sau. Bên cạnh hàng rào lại vừa lúc có một chiếc cờ gấm đang được cắm trong ống trúc. Ống trúc này mới được người của Ngự mã giám đổi lại nhân dịp trận thi đấu mã cầu. Ống trúc bị trọng lực từ Yến Thiếu Lăng đè ép mà gãy, bật cả thanh trúc nhọn hoắt ra, chọc thẳng vào lưng của hắn ta.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên thảm thiết, xé toạc chân trời.
Mọi người ai nấy đều sợ hãi, vội vàng chạy xuống hướng về phía Yến Thiếu Lăng đang nằm.
Lưng của Bùi Mộc San kề sát ngực của Yến Thiếu Lăng, tiếng hét thảm thiết đó vang vọng bên tai khiến nàng ấy thậm chí còn không thể cảm thấy được nỗi đau trên người vì cả người đã bị chấn động đến mức tê dại. Bùi Mộc San khó khăn lắm mới có thể xoay người lại thì chỉ thấy nam tử vốn oai hùng phi phàm trước kia, nay lại nhìn mình với đôi mắt đờ đẫn, máu tươi xộc ra theo từng hơi thở, hắn ta còn khe khẽ hỏi: “Ngươi… không sao chứ…”
“Yến Thiếu Lăng!”
Nỗi sợ kinh hoàng xâm chiếm trái tim Bùi Mộc San, nàng ấy vội vàng nắm lấy tay hắn ta, thân mình run như cầy sấy, nàng ấy hét to về phía đoàn người đang chạy về phía hai người.
“Người đâu, người đâu, Thái y, Thái y, cứu mạng…”
Máu tươi nhanh chóng nhuộm cả vạt áo Yến Thiếu Lăng, thân thể của hắn ta cuộn tròn, khẽ run, khoang miệng hắn ta đầy những máu, đôi môi mấp máy, tựa hồ rất muốn nói gì nhưng lại không cất nổi thành lời, ánh sáng trong mắt dần dần tan biến.
Mọi thứ trước mắt trở nên mờ đi, lắc lư trong mắt Bùi Mộc San.
Chỉ trong nháy mắt, đã có hơn mười người đi đến hàng rào, sau đó càng lúc càng có nhiều người đến hơn, bao quanh chật kín hai người Yến Thiếu Lăng.
Khắp nơi đều vấy máu tươi khiến ai nhìn cũng sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, nô bộc Yến gia lại càng nhũn cả chân tay ra, quỳ bệt xuống đất.
Có người vội vàng chạy như bay đi gọi Thái y, có người lại vội vàng lên Nghênh Phượng các và cẩm lâu báo tin.
Tôi tớ Yến gia kêu khóc sướt mướt, luống cuống tay chân, nháo loạn cả lên.
Bùi Mộc San ngồi quỳ trước mặt Yến Thiếu Lăng, đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng ấy vẫn nắm chặt lấy tay hắn ta, đôi mắt thì đờ đẫn nhìn Yến Thiếu Lăng đã dần dần mất đi ý thức. Trái tim nàng ấy đập thình thịch mãnh liệt, không thể nào bình tĩnh lại được.
Hắn ta là mặt trời, là người luôn được mọi người chú ý, quan tâm nhất của Kinh thành cơ mà. Đôi mắt kia dường như sẽ vĩnh viễn đầy ánh sáng như vầng trăng, đầy khí phách và mạnh mẽ, nhưng giờ đây hắn ta lại im hơi lặng tiếng, máu chảy đầy đất ở nơi này.
Tiếng khóc, tiếng kêu lẫn vào nhau thấu tận trời xanh.
Dường như bầu trời sắp sửa sụp xuống vậy.
Ngay lúc mọi chuyện còn đang hỗn loạn như thế, một âm thanh cực kỳ bình tĩnh, lại có chút lạnh lùng, như dòng suối trong trẻo, rót vào những tạp âm ầm ĩ này.
“Tránh ra!”
Đáng tiếc, không ai coi lời nói của nàng ra gì, mọi người vẫn luống cuống, khóc kêu như cũ.
Ngân Hạnh thấy thế thì tức giận lắm, nàng ấy quăng túi thuốc lên vai, nhấc chân đạp lên một tên tôi tớ Yến gia đang gào khóc gần mình nhất.
“Cô nương nhà ta bảo các ngươi tránh ra, không nghe thấy sao? Chậm thêm chút nữa là Thiếu công tử nhà các ngươi mất mạng đấy!”
Giọng nói của Ngân Hạnh vô cùng to khiến hơn mười người ở đây đều ngẩn người ra.
Nô bộc Yến gia vừa nghe nàng ấy nói là có thể cứu công tử nhà mình thì đều quay đầu lại.
Ngân Hạnh không có thời gian giải thích cho bọn họ, nàng ấy dùng hết sức bình sinh gạt đám người đang ngây ra như trời trồng kia dạt sang hai bên, tạo một con đường cho Từ Vân Tê đi vào.
Đôi mắt của Từ Vân Tê từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương của Yến Thiếu Lăng. Thanh trúc đã xiên vào sau lưng hắn ta, chưa biết đã vào sâu đến đâu rồi, hắn ta bị thương đến mức máu bị nôn ra ào ào, hơn nữa vẫn còn không ngừng trào lên miệng, vậy hẳn là bị thương đến tim phổi.
Trước mắt bao người, thiếu nữ nhỏ nhắn dịu dàng lại luôn im lặng ấy, lại chính là truyền nhân của Thập Tam châm từng rong ruổi giang hồ, đến bên cạnh Yến Thiếu Lăng.