Phùng Quân

Chương 55: Chương 55



Gió nóng thổi xuyên qua rừng cây lướt qua đây khiến mấy sợi tóc con lơ thơ bên thái dương của nàng bay bay, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thanh tú. Từ Vân Tê nghiêm mặt ôm lấy hai vai đang co giật của Yến Thiếu Lăng.

Thanh trúc cắm vào bên trái lưng hắn ta, vị trí rất gần với tim, tình hình không mấy lạc quan.

Việc cần được ưu tiên hàng đầu chính là cần phải cắt bỏ những thanh trúc này, sau đó mới có thể xử lý vết thương.

Trước hết nàng đánh giá tình hình vết thương, Từ Vân Tê quyết đoán nói: “Ba nam tử đến đây giữ thẳng ba chỗ hàm dưới, đàm trung, phần eo của hắn ta, khống chế hai chân hắn ta.”

Vào tình cảnh hỗn loạn như thế này, giọng nói quyết đoán, chắc chắn này giống như một liều thuốc trợ tim dành cho mọi người. Đám tôi tớ Yến gia như thể tìm được người đáng tin cậy, nhanh chóng làm theo lời nàng nói.

Bùi Mộc San sửng sốt nhìn tẩu tử đột nhiên bình tĩnh giải quyết tình cảnh khốn đốn này, lui về sau vài bước nhường chỗ cho những tôi tớ tiến lên.

Ngân Hạnh vội vàng đi vòng qua đám người đến bên cạnh Từ Vân Tê, nhanh chóng mở túi khám chữa bệnh ra. Đây là một cái túi da làm bằng da trâu, chỉ cần cởi dây buộc phía trên ra thì túi sẽ mở ra hai bên trái phải. Trên túi da lại có rất nhiều túi nhỏ nữa, trong mỗi túi nhỏ lại cắm rất nhiều đồ dùng trong y thuật.

Hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, tất cả đều xen lẫn tò mò và sợ hãi.

Từ Vân Tê nhìn chằm chằm vào vết thương của Yến Thiếu Lăng, nàng ngửa tay ra để lộ lòng bàn tay trắng nõn: “Dao khoét.”

Ngân Hạnh thuần thục lấy một con dao khoét sắc nhỏ để vào tay nàng, lưỡi dao mỏng nhưng sáng loáng, dưới ánh nắng mặt trời lóe ra ánh sáng sặc sỡ. Trong lúc mọi người còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã thấy Từ Vân Tê vừa cẩn thận vừa nhanh chóng gọt bỏ những đoạn trúc kia, tốc độ nhanh đến mức gần như cơ thể Yến Thiếu Lăng còn chưa có phản ứng gì thì nàng đã làm xong.

Đúng lúc này, thị vệ thiếp thân của Yến Thiếu Lăng dẫn một thái y từ trong chuồng ngựa đến.

Vị thái y này trông khoảng ba mươi tuổi, ôm hòm thuốc mồ hôi đầm đìa chạy đến, sau khi nhìn thấy một nữ tử ngồi xổm sau lưng Yến Thiếu Lăng thì lập tức ngẩn người.

Thị vệ gần như không cần suy nghĩ mà nói luôn: “Vị thiếu phu nhân này, thỉnh phu nhân tránh ra để thái y chẩn bệnh trị liệu cho công tử nhà ta.”

Từ Vân Tê vẫn hết sức tập trung vào công việc, nàng hoàn toàn không nghe thấy thị vệ nói gì, tiếp tục yêu cầu: “Cái kéo.”

Ngân Hạnh vừa đưa kéo cho cô nương nhà mình vừa liếc mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, sau khi nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng nàng ấy nhìn chằm chằm vào một nam nhân ăn mặc trông giống thái y kia.

“Thanh trúc cắm vào chỗ rất gần với tim của Yến Thiếu công tử, trong miệng vết thương có máu tụ, tạm thời hôn mê do sốc đồng thời cũng có dấu hiệu ngưng thở, xin hỏi vị thái y này, ngươi chẩn trị có được không?”

Dương thái y lập tức nghẹn lời, so với việc một nữ tử thay thế vị trí của mình thì hắn ta còn kinh ngạc trước tình trạng vết thương của Yến Thiếu Lăng hơn. Hắn ta quan sát sắc mặt của Yến Thiếu công tử, bây giờ sắc mặt của Yến Thiếu Lăng đã tái nhợt cả đi trông như người chết, lòng của thái y lập tức chìm xuống đáy cốc cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Tình trạng vết thương nặng như vậy, không biết Viện sử của Thái y viện là Phạm Thái y đến có thể chữa trị được không, hắn ta không có tâm trạng nào mà tranh cãi với Ngân Hạnh mà chỉ vội vàng căn dặn y đồng bên cạnh mình.

“Mau đi đón Phạm Thái y và Hạ Thái y đến đây.” Y đồng lĩnh mệnh rời đi.

Thị vệ của Yến Thiếu Lăng cuống tới nỗi hai mắt đỏ au, xông đến trước mặt Từ Vân Tê.

“Vị nương tử này, thái y đã đến rồi, xin ngài tránh ra, tính mạng Thiếu công tử nhà ta đã lành ít dữ nhiều rồi, không thể tiếp tục chậm trễ nữa…”

Hắn ta còn chưa nói dứt lời, trong đám người đang đứng đằng sau lại vang lên một tiếng quát rất uy nghiêm.

“Làm càn, Từ nương tử chính là danh y châm cứu, há lại có thể để cho ngươi chất vấn, cứ để nàng chẩn trị, nếu như xảy ra chuyện gì bản vương sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Bùi Tuần vội chặn tay nội thị lại, bước nhanh đến phía trước mọi người.

Đám đông thấy Thập Nhị Vương lên tiếng thì rối rít lui xuống.

Bùi Tuần cũng nóng lòng nhìn về phía Từ Vân Tê, cô nương này đã cầm kéo lên, đang định cắt bỏ y phục quanh miệng vết thương.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả nữ quyến có mặt ở đây đều hít sâu một hơi.

Nếu như họ không nhìn nhầm thì vị này chính là nương tử của Tam công tử phủ Hi Vương mới cưới, nàng là đại phu thật sao?

Một nữ nhân lại công khai nhìn thân thể nam nhân, đám người này vừa cảm thấy sợ hãi thán phục vừa líu lưỡi không thôi, ngoại trừ Bùi Mộc San thì tất cả nữ quyến đều vội vàng quay người rời đi.

Bùi Tuân nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, bỗng nhiên nói với Dương Thái y: “Đi qua hỗ trợ đi.”

Dương Thái y đi vòng qua đám đông rồi ngồi xổm xuống, thị vệ của Yến Thiếu Lăng thế chỗ của một lão bộc, hai tay đỡ cơ thể Yến Thiếu Lăng, để hắn ta không ngã xuống nhưng vẫn nghẹn ngào lo lắng hỏi Từ Vân Tê: “Từ nương tử, ngài có chắc là mình có thể cứu được không?”

Từ Vân Tê không có lòng dạ nào để trả lời hắn ta, cũng không có thời gian để trả lời.

Nàng vừa cắt y phục vừa ra lệnh.

“Mau chuẩn bị một chậu nước ấm, mang một băng ghế dài đến đây, ta muốn để người bệnh lên đó.”

“Ngân Hạnh, ra xe ngựa cầm hòm thuốc đến đây, chuẩn bị bột cầm máu.”

Bùi Tuần phất tay, ra hiệu thị vệ làm theo lời nàng nói.

Ngân Hạnh vừa định đi ra ngoài xe ngựa thì nha hoàn của Bùi Mộc San là Đào Thanh đang đứng trong đám đông đã rụt rè mở miệng.

“Ngân Hạnh cô nương, đồ để ở đâu, ngươi cứ nói cho ta biết để ta đi lấy cho.”

Nàng ta cũng nhận ra được Ngân Hạnh là trợ thủ đắc lực của Từ Vân Tê, nàng ấy không thể rời đi ngay được.

Ngân Hạnh lập tức trả lời dứt khoát: “Ở dưới gầm chỗ ngồi trong xe ngựa, cái rương màu bạc đó.”

“Ta biết rồi, ta đi ngay đây.” Đào Thanh co cẳng lên vội vàng chạy đi.

Bên này, Yến phu nhân đã được người dìu đi đến đây, bước chân bà ấy run lẩy bẩy, ngay cả đứng cũng không vững, đi đằng sau bà ấy là mấy vị Vương phi và quan quyến các trọng thần khác.

“Thiếu Lăng, Thiếu Lăng…” Bà ấy run rẩy gọi, mắt ngấn lệ.

Bùi Tuần thấy thế thì nhanh chóng liếc mắt ra hiệu, sau khi nhìn thấy tình trạng vết thương của Yến Thiếu Lăng, Văn Như Ngọc vội vàng quay người ngăn cản Yến phu nhân: “Phu nhân, ngài đừng lo, Thiếu Lăng chỉ bị vết thương nhỏ thôi, bây giờ có…” Văn Như Ngọc liếc mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp đằng sau đám đông kia, cắn răng nói: “Có một vị đại phu đang chẩn trị, hắn ta ở hiền gặp lành, nhất định sẽ không sao đâu ạ.”

Yến phu nhân thấy nhi tử bị đám người vây kín xung quanh, không có một kẽ hở để bà ấy có thể quan sát tình hình nhi tử thì trong lòng có cảm giác bất an.

“Ngươi tránh ra, để cho ta nhìn xem sao…”

Văn Như Ngọc đau lòng khóc lóc nói: “Ngài đừng nhìn mà…”

Lúc này, Bùi Mộc San đang đứng trong đám đông đi ra ngoài, nàng ấy nghiêm mặt đi đến trước mặt Yến phu nhân, hành lễ rồi nói: “Phu nhân… Vì cứu cháu nên Thiếu Lăng mới bị thương… Vết thương ở đằng sau lưng, tình hình không được lạc quan cho lắm.” Nàng ấy nghẹn ngào nói.

Yến phu nhân là người nhạy bén cỡ nào, bà ấy biết ngay là nhi tử đã xảy ra chuyện lớn, ánh sáng hi vọng trong đôi mắt lập tức vụt tắt, cơ thể lảo đảo sắp ngã, ngã ngồi trong lòng nha hoàn.

Đám người Hi Vương phi và Tần Vương phi vội vàng chạy đến nơi, Hi Vương phi thấy nữ nhi đờ đẫn giống như hồn bay phách lạc thì lập tức chạy đến túm hai tay nàng ấy, quan sát nàng ấy từ trên xuống dưới.

“Con của ta, con thế nào rồi, bị thương ở đâu rồi?” Mới vừa rồi bà ấy cũng nhìn thấy nữ nhi ngã ngựa, bà ấy sợ đến mức hồn vía lên mây.

Bùi Mộc San lắc đầu, rưng rưng nước mắt: “Con không sao… Là Thiếu Lăng cứu con nên mới bị thương nặng, bây giờ tính mạng hắn như ngọn nến trước gió.”

Nói xong, đôi mắt tràn đầy thù hận của nàng ấy nhìn về phía Quận chúa đứng cách đó không xa, trong lòng Quận chúa biết mình đã gây ra chuyện lớn, sợ sệt quay mặt đi trốn trong lòng nha hoàn, không dám lên tiếng.

Hi Vương phi có vẻ giật mình, nhanh chóng buông nữ nhi ra, ngó nhìn trong đám người phía đằng trước, thế nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh bên trong bà ấy lại sửng sốt, đứng ngây người tại chỗ.

Thị vệ nhanh chóng nhấc một cái trường kỷ đến, sau đó vài người phối hợp với nhau cẩn thận nhấc Yến Thiếu Lăng lên đặt lên đó. Ở phía trước có bốn người kéo thẳng cơ thể hắn ta, hai người giữ chặt hai chân hắn ta, ngửa bờ lưng đã được cắt bỏ y phục lên cho Từ Vân Tê, mà tiểu nhi tức bình thường ngờ nghệch của bà ấy lại đang mặc thường phục chỉnh tề tay cầm ngân châm, bắt đầu xử lý vết thương cho Yến Thiếu Lăng đâu vào đấy.

Vẻ mặt nàng bình tĩnh đầy tập trung, trên mặt không có bất kỳ vẻ hoảng hốt hay sợ hãi gì, giống như một vị nữ Quan Âm được chạm khắc tinh xảo, khiến người ta không khỏi cảm thấy hơi tin tưởng, khác hẳn dáng vẻ mỉm cười ngây ngô, không rành thế sự lúc thường ngày.

Dường như Hi Vương phi không dám tin cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình, bước chân bà ấy có chút do dự, không tiếp tục tiến lên nữa.

Lúc này cánh cửa nhỏ thông giữa chuồng ngựa và cẩm lâu bị đẩy ra, Bùi Mộc Hành dẫn theo mấy vị thái y, nhanh chóng đi đến.

Trong đám đông đang nhốn nháo phía trước, tiếng xì xầm bàn tán vang lên xôn xao, ngoại trừ tiếng khóc nức nở của mấy nữ nhân thì còn có một giọng nói hết sức dõng dạc và dứt khoát, như châu như ngọc nổi bật trong đám đông.

“Châm chấn*!”

“Châm khảm*!”

“Châm khôn*!”

“Châm càn*!”

“Châm cấn*!”

*Các chiêu thức châm cứu

Càng bước lại gần, giọng nói của nàng càng to và rõ ràng hơn, tiếp theo đó gương mặt kia cũng thu hút tầm mắt hắn.

Khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa như ngọc, không có chút tì vết nào, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung nhìn về phía trước, giống như bị thời gian phong ấn.

Sau mỗi hai chữ Từ Vân Tê nói ra, Ngân Hạnh đều quen tay hay việc đưa ngân châm phù hợp cho nàng, từng cây ngân châm vừa dài vừa thẳng được đặt vào lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng. Sau đó, chúng lại ngón tay nhỏ dài như ngọc cầm lên rồi chuẩn xác đâm vào năm kinh mạch lớn gần vết thương, có tác dụng cầm máu ổn định nhịp thở cho Yến Thiếu Lăng.

Dương Thái y ở gần nhất nhìn chằm chằm thao tác của nàng không chớp mắt, trong đôi mắt tràn ngập sự phấn khích, phương pháp châm cứu độc đáo như vậy thật sự khiến người ta phải đập bàn ca ngợi. Sau khi năm ngân châm được đâm vào huyệt đạo, máu lập tức dừng chảy, nhịp thở có phần dồn dập do sốc của Yến Thiếu Lăng cũng ổn định hơn.

Khoảnh khắc này Bùi Mộc Hành như ngừng thở, hắn đứng chôn chân tại chỗ, trong đầu bắt đầu nhớ lại ký ức từ xa xăm.

“Nàng hiểu dược lý sao?”

“Ta khá giỏi dược lý.”

Lúc ấy, hắn còn cảm thấy cô nương này nói khoác mà không biết ngượng, không khiêm tốn chút nào. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, nàng đã quá khiêm tốn, dáng vẻ tập trung, không hề phân tâm chút nào kia, kỹ thuật châm cứu thuần thục ung dung không có chút do dự kia, mỗi một hành động cử chỉ đều thể hiện rõ phong thái của một đại phu giỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng với nụ cười lanh lợi đang hiện lên trong đầu hắn liên tục đan xen rồi chồng lên khuôn mặt bình tĩnh kiên quyết trước mặt, khiến Bùi Mộc Hành cảm thấy có chút hoảng hốt.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.