Trong khoảnh khắc này, hắn không biết mình nên tự hào về nàng nhiều hơn hay là nên tò mò và lo lắng về điều hắn chưa biết nhiều hơn.
Nàng còn có chuyện gì mà hắn chưa biết nữa không.
Trong lòng Bùi Mộc Hành bỗng nảy sinh chút cảm xúc khó tả mà chính hắn cũng không biết rõ.
Tục ngữ nói, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo*.
*Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo: Đại ý câu nói này có nghĩa là chỉ sự khác nhau giữa người trong nghề và người ngoài nghề. Người ngoài nghề chỉ quan tâm tới bề nổi câu chuyện, xem kết quả công việc và xem hiệu ứng mà người kia mang lại.
Mấy vị thái y người sau tranh người trước len vào trong, say sưa theo dõi thủ pháp châm cứu của Từ Vân Tê.
Tuổi còn trẻ mà hạ châm chuẩn xác, hai tay vững như Thái Sơn, bản lĩnh này khiến người ta nhìn thôi cũng phải cảm thán.
Vừa nhìn đã biết đây là người kế thừa y bát của đại phu nổi tiếng, kinh nghiệm châm cứu vô cùng phong phú, quen tay.
Trái tim đang nhảy lên tận cổ họng vì lo lắng của Hạ Thái y cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Yến Thiếu Lăng được cứu rồi.
Chỉ với lần liếc mắt này cũng đã đủ để khiến năm vị thái y và sáu tên học trò đi theo đến đây rối rít dừng chân quan sát, không một ai tiến lên làm phiền, càng không có ai chất vấn.
Thanh trúc cắm ở miệng vết thương kia vẫn còn rất dài, thanh trúc rộng khoảng một tấc, phán đoán dựa trên mức độ hư hao của cây trúc thì phần đâm vào trong người Yến Thiếu Lăng khoảng hai tấc. Từ Vân Tê đoán vị trí thanh trúc đâm vào rất gần với tim, kế tiếp cần phải rút thanh trúc ra thì mới có thể xử lý vết thương và khâu vết thương lại được.
Từ đầu đến cuối nàng đều tập trung quan sát đánh giá tình trạng vết thương, chưa từng ngước mắt lên nhìn xung quanh.
“Ta cần một người giúp ta rút thanh trúc ra, ngươi có làm được không?”
Dương Thái y ngẩn người, chỉ vào bản thân: “Ta sao?” Giọng nói hắn ta còn hơi run lên, cũng không phải Dương Thái y không có năng lực làm việc này mà chỉ do mọi việc xảy ra hôm nay khiến hắn ta quá kinh ngạc và hoảng hốt, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Từ Vân Tê nhíu mày, ngước mắt lên nhìn vào đám thái y vừa chạy đến đang đứng cách đó không xa, cũng chính vào lúc này nàng nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh Thập Nhị Vương. Nam nhân này có phong thái của nhà đế vương, tuấn tú nhanh nhẹn, Từ Vân Tê chỉ nhìn trượng phu mình trong chốc lát rồi vội vàng liếc mắt quan sát mấy người còn lại.
“Ai làm việc này được?”
Giọng điệu nàng vẫn luôn bình tĩnh lại lạnh lùng như thế.
Hôm nay, người dẫn đầu đến cứu người chính là Phó nhị viện phán của Thái y viện Hạ Thái y, ông ấy giỏi bắt mạch kê thuốc nhưng xử lý vết thương nan giải như thế này lại không phải sở trường của ông ấy. Những người còn lại cũng không muốn đảm đương nhiệm vụ này nên tạm thời không có ai lên tiếng, mãi cho đến khi một thái y trẻ tuổi, khoảng chừng mới hai mươi tuổi xách theo hòm thuốc chen ra khỏi đám người.
“Để ta làm.” Ánh mắt hắn ta hết sức trong sáng, nhìn thẳng vào mắt Từ Vân Tê, trong đôi mắt có chút khâm phục: “Để tại hạ làm trợ thủ cho Từ nương tử.”
Từ Vân Tê bình tĩnh gật đầu.
Ngân Hạnh cầm túi thuốc lùi sang phía bên cạnh Từ Vân Tê để nhường chỗ cho hắn ta.
Hàn Thái y bước qua ngồi xuống bên cạnh Từ Vân Tê, Từ Vân Tê chỉ vào thanh trúc cắm ở miệng vết thương, khẽ trao đổi phương án sơ cứu với hắn ta.
Ngân Hạnh thì ngồi xổm một bên lo lắng đợi Đào Thanh mang hòm thuốc đến.
Cũng may Đào Thanh không để nàng ấy đợi lâu, nha hoàn này ôm một cái hòm thuốc không quá lớn cũng không quá nhỏ thở hồng hộc chạy đến.
“Ta đến rồi, ta đến rồi…”
Hòm thuốc được người khác nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Ngân Hạnh, nàng ấy giơ tay nhận lấy, mặt đất ở chỗ này đều được trải một tấm thảm da trâu, Ngân Hạnh quỳ gối bên cạnh Từ Vân Tê, mở hòm thuốc ra.
Cùng lúc đó, Bùi Tuần đã sai người dùng màn trướng vây xung quanh Từ Vân Tê và người bị thương lại, ngoại trừ mấy vị thái y và người hầu ở lại giúp đỡ ra thì tất cả những người còn lại đều bị đuổi ra ngoài màn trướng. Chỉ có Bùi Tuần và Bùi Mộc Hành đứng ở cửa màn trướng, một người quay người ra ngoài an ủi người nhà quan viên bị hoảng sợ, một người thì đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt vẫn luôn dõi theo từng hành động của thê tử mình.
Dưới sự chỉ đạo của nàng, Hàn thái y cầm kẹp quỳ sau lưng Yến Thiếu Lăng, bắt đầu cẩn thận rút thanh trúc ra ngoài. Còn hai tay Từ Vân Tê thì cầm dao đè vào vùng da bị thương, không ngừng có máu chảy ra ngoài, Bùi Tuần nghiêng người nhìn sang chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp. Ngay cả Bùi Mộc Hành lúc nào cũng lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ cũng nheo mắt lại, thế nhưng sắc mặt Từ Vân Tê vẫn hết sức bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì.
Bùi Tuần liếc nhìn ánh mắt sâu thẳm của chất tử nhà mình, lại liếc nhìn Hi Vương phi có vẻ mặt căng thẳng đang ngồi ngoài trướng, âm thầm vỗ trán.
Lúc này, Yến Bình hay tin cũng đến đây, bước chân lảo đảo chạy chậm đến nơi. Hiếm khi nào vị Thủ phụ Nội các làm việc gì cũng thuận lợi, chưa từng vấp phải khó khăn nào lại có vẻ lo sợ như thế này, ông ta thở hổn hển hỏi: “Lăng Nhi sao rồi, thằng bé sao rồi?”
Con người đều có điểm yếu, Yến Thiếu Lăng chính là điểm yếu của Yến Bình, nhi tử khi già mới có này vẫn luôn là máu thịt nơi đầu quả tim của ông ta.
Vừa nhìn thấy trượng phu, Yến phu nhân như già đi rất nhiều tuổi, lòng bà ấy đau như cắt, ngồi bên cạnh trướng rưng rưng nói.
“Thái y viện đã cử đến đây mấy vị thái y, mấy người họ đang chẩn trị cho thằng bé, thiếp đã đợi ở đây lâu như vậy mà vẫn chưa nghe thấy Lăng Nhi nói gì, e là… E là thằng bé đã hôn mê bất tỉnh rồi.”
Hai mắt Yến Bình lập tức đỏ hoe, chỉ là ông ta không giống như Yến phu nhân, ông ta hiểu rõ tình hình Thái y viện như lòng bàn tay. Trong Thái y viện, người giỏi điều trị các vết thương ngoài da chính là Viện sử Phạm Thái y nhưng hôm nay Phạm Thái y không trực ban, nhi tử bị thương nặng như vậy thì ai có thể cứu thằng bé chứ.
Suy nghĩ tuyệt vọng này cứ như đã nuốt hết tất cả sức sống của ông ta, Yến Bình khom lưng bước vào trong trướng, sau đó ông ta nhìn thấy một dòng máu ồ ạt chảy ra. Một nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối nhanh chóng đè băng gạc đã chuẩn bị sẵn lên vết thương, ngay sau đó lại có một người khác rắc thuốc bột lên để nhanh chóng cầm máu, có người giữ chặt cơ thể đang co giật của Yến Thiếu Lăng, từng người ai ai cũng hành động nhanh nhẹn, đâu vào đấy, trong cả quá trình không ai phát ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên của Yến Bình là lo lắng hít sâu một hơi, sau đó ông ta chợt bình tĩnh lại rồi cảm thấy khuôn mặt Từ Vân Tê có chút quen mắt. Ông ta vừa kinh ngạc lại có chút khó hiểu nhìn về phía Bùi Mộc Hành. Bùi Mộc Hành không để ý đến ông ta, hắn để ý thấy lúc dòng máu kia ồ ạt chảy ra đã nhuộm đỏ vạt áo màu xanh nhạt của Từ Vân Tê, thái dương của nàng dính chút máu, hắn rất muốn đi qua đó lau đi giúp nàng.
Thập Nhị Vương gia Bùi Tuần vội vàng giải thích rõ tình hình cho Yến Bình biết.
“Yến Các lão yên tâm, tức phụ của Hành ca nhi là đồ đệ kế thừa y bát của thầy thuốc nổi tiếng, tinh thông Đông y, mới vừa nãy vào lúc nguy cấp như thế mà nó cũng không hoảng hốt hay sợ hãi gì, hành động quyết đoán để ổn định tình hình, nếu không hậu quả khó mà lường trước được.”
Dù sao Yến Bình cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, chỉ nhìn mấy cây ngân châm trước mặt Từ Vân Tê là đã biết không phải vật tầm thường rồi, hơn nữa mấy vị thái y này cũng không phải người ngu. Ai nấy đều bằng lòng nghe theo sự chỉ huy của nàng, đến cả Hạ Thái y cũng ngồi một bên kê thuốc, dặn dò người chuẩn bị nước thuốc sẵn, có thể thấy được bọn họ vô cùng tin tưởng vào y thuật của Từ Vân Tê.
Trái tim đang nhảy lên tận cổ họng vì lo lắng của Yến Bình cũng bình tĩnh trở lại, ông ấy im lặng vái chào Bùi Mộc Hành, lúc này Bùi Mộc Hành mới quay người sang đáp lễ ông ấy.
Liên tục cấp cứu từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, toàn bộ vết thương mất tận ba canh giờ để sơ cứu, ngón tay xinh xắn của nàng dùng dao hết sức nhẹ nhàng, tự mình khoét bỏ phần thịt bị hoại tử, cắt bỏ mô mềm bị tổn thương. Sau đó, nàng mới khâu vết thương lại. Trong suốt khoảng thời gian đó, Từ Vân Tê vẫn luôn nghiêm mặt không hề thả lỏng chút nào nhưng nàng cũng không hề bối rối, từ đầu đến cuối nàng luôn bình tĩnh và nghiêm túc, có cảm giác chín chắn vượt xa tuổi tác của bản thân.
Dù cho là người có chức quan cao được trọng vọng như Yến Bình cũng không khỏi cảm thấy khâm phục.
Cũng trong lúc này, Yến Bình đã hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện, ông ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn Quận chúa vài lần nhưng cũng không nói gì với nàng ta.
Tần Vương phi nào ngờ thứ nữ nhà mình lại gây ra họa lớn thế này, bà ấy vô cùng áy náy với Yến Bình và Yến phu nhân, chỉ sai người đưa Quận chúa về, nói sẽ xử lý nghiêm khắc.
Yến phu nhân không thèm nhìn Tần Vương phi lấy một cái.
Trái lại, chỉ có Hi Vương phi buồn bã cúi người nói với Yến phu nhân: “Nói tới nói lui cũng do San San nhà ta, phủ Hi Vương ta suốt đời không quên ân tình này của Thiếu Lăng.”
Một lúc sau, Hi Vương cũng đến đây.
Hôm nay, Hi Vương phụng chỉ đến đại doanh Nam Giao tuần tra, lúc vào cung phục mệnh nghe thấy tin tức này, ông ấy vô cùng lo lắng chạy đến đây. Hi Vương phi nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của trượng phu, lại nghĩ đến tình hình trong trướng, gân xanh trên trán bà ấy giật giật, hoàn toàn không có lòng dạ nào mà giải thích với trượng phu.
Trái lại lúc này Yến Bình đã bình tĩnh trở lại, nói ngắn gọn cho ông ấy biết đã xảy ra chuyện gì, Hi Vương tức đến nỗi quay người đi, nhìn chằm chằm vào vị Quận chúa kia.
Ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Quận chúa sợ hãi vội vàng trốn ra sau lưng ca ca mình.
Tần Vương phi sợ mọi chuyện đi quá xa lại khiến mọi người đều khó xử nên lập tức dẫn nàng ta đi.
Bùi Mộc San lạnh lùng nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa của nàng ta, trong đầu có một suy nghĩ táo bạo dần chiếm trọn đầu óc nàng ấy như măng mọc sau mưa. Sau khi im lặng một lúc, nàng ấy gọi hộ vệ bên cạnh phụ vương ra sau trướng.
“Gọi mấy người đến, nhân lúc đêm tối đánh nàng ta đến chết cho ta, nhớ không được để lại dấu vết gì hết.”
Hộ vệ liếc nhìn Hi Vương, sau đó chắp tay nói với nàng ấy: “Quận chúa yên tâm, thuộc hạ biết nên giải quyết như thế nào.”
Nhân lúc mọi người không để ý, y lặng lẽ rời khỏi trường đua ngựa.
Bùi Mộc San ngửa đầu nhìn bầu trời đang dần bị màn đêm che lấp, giơ tay gạt nước mắt. Nếu như tố cáo chuyện này với Hoàng tổ phụ, cùng lắm nàng ta chỉ bị đánh mấy gậy rồi răn dạy nghiêm khắc một phen. Nhưng Yến Thiếu Lăng lại bị thương nặng mất nửa cái mạng như vậy, nàng ấy sẽ không để Bùi Văn Kiều có kết cục tốt.
Còn về chuyện hậu quả, nàng ấy không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.
Lúc này trời đã tối, tiếng ngựa hí vang lên không ngừng, mấy trăm Vũ Lâm Vệ cầm đuốc, chiếu sáng cả trường đua ngựa.
Tần Vương cũng đã có mặt ở đây để an ủi Yến gia, sau đó ông ta lại khiển trách nghiêm khắc trên dưới phủ Tần Vương một lượt, đến cả Tần Vương phi cũng bị liên lụy.
Tần Vương phi tức suýt chết, con kỹ nữ trong phòng Tần Vương kia sinh ra thứ tai quái, bản thân ông ta lại nuông chiều nó đến mức không biết trời cao đất dày là gì. Bây giờ nó gây ra chuyện, ông ta lại quay sang trách ngược lại bà ấy, thế nhưng trước mặt mọi người, Tần Vương phi đành phải nhẫn nhịn nén giận vào lòng, không nói một lời, im lặng nhận sai.
Mấy vị cáo già đa mưu túc trí đứng ngoài trướng nói vài lời qua quýt để né tránh vấn đề. Còn Tần Vương và Hi Vương không ai bảo ai cùng nhau đi vào trong trướng, lúc này Hi Vương phi lạnh lùng nói: “Tốt nhất chàng đừng đi vào.”
Hi Vương lập tức dừng bước, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Bùi Mộc San đi đến trước mặt ông ấy, giải thích với ông ấy.
“Phụ thân, cha không biết đâu, tam tẩu tẩu quả thực như là Quan Thế Âm tái thế vậy, là tẩu ấy bình tĩnh sơ cứu vết thương cho Yến Thiếu Lăng. Đến bây giờ con mới biết tẩu ấy là Thánh thủ châm cứu Từ nương tử tiếng tăm lừng lẫy thành Nam đó ạ.”