Phùng Quân

Chương 57: Chương 57



Hi Vương sửng sốt trước lời giải thích của nữ nhi nhà mình nhưng càng như vậy, ông ấy càng phải đi vào trong nhìn xem rốt cuộc ra sao.

Vừa đi vào, ông ấy đã nhìn thấy con dâu ngoan ngoãn tay cầm dao, ngón tay nhỏ nhắn thoăn thoắt khoét bỏ phần mô thịt bị hoại tử. Dáng vẻ bình tĩnh tự tin kia giống hệt như lúc ông ấy giết người trên chiến trường, khiến cho ông ấy kinh ngạc vội quay người đi, lau mặt một lần. Ông ấy còn tưởng mình nhìn nhầm nên lắc đầu rồi lại nhìn lại lần nữa. Lúc này Từ Vân Tê đã bỏ dao xuống, lại châm cứu cho Yến Thiếu Lăng lần nữa, vẻ mặt tập trung cẩn thận kia, tay nghề châm cứu thành thạo, linh hoạt kia đúng là khiến Hi Vương cảm thấy bản thân có chút thua kém.

Hi Vương sửng sốt trong chốc lát rồi tỉnh táo trở lại.

Vậy mà người có y thuật như thế này lại là nhi tức của ông ấy.

Hi Vương hít sâu một hơi, chậm rãi bước ra ngoài, vừa ngước mắt lên ông ấy đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thê tử, lại liếc mắt nhìn lướt qua đám nữ quyến đang châu đầu ghé tai bàn tán với nhau ở đây. Ông ấy lập tức cảm thấy nhức đầu không thôi.

Nhi tức bỗng biến thành nữ đại phu, việc này nên giải quyết như thế nào đây?

Lúc bôi lớp thuốc cao kích thích mô cơ cuối cùng, Từ Vân Tê xoa bóp cánh tay tê cứng của mình, cười nói với đám người đối diện.

“Đã khâu xong vết thương rồi.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, mấy vị thái y bội phục nàng sát đất, rối rít khom lưng cúi đầu thể hiện sự kính trọng. Từ Vân Tê cũng đáp lễ lại bọn họ.

Thị vệ của Yến Thiếu Lăng nhìn vết thương lộ ra ngoài của thiếu gia nhà mình, mới nãy máu chảy ồ ạt, vô cùng thê thảm, bây giờ vết thương đã được sơ cứu sạch sẽ, chỉ còn lại một vết khâu hẹp dài. Hắn ta cảm thấy không thể tin nổi, không khỏi khóc lóc vui mừng nói: “Quận Vương phi, ngài thật sự là Đại La thần tiên…” Tên tướng sĩ vụng về phấn kích đến nỗi tạm thời không biết nên nói như thế nào.

Từ Vân Tê cười cười đứng dậy, thế nhưng vì ngồi một lúc lâu không hoạt động chân nên hai chân nàng tê rần, cơ thể không khỏi lảo đảo sắp ngã, cũng may có một đôi tay kịp thời đỡ nàng, người đó dịu dàng nói: “Vất vả rồi.”

Từ Vân Tê quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của trượng phu, nhếch miệng cười, lắc đầu nói: “Không sao.”

Nụ cười này tươi sáng như thể có thể lu mờ cả ánh đuốc khiến Bùi Mộc Hành cũng phải ngẩn ngơ.

Hắn giơ tay đưa tách trà nóng đã chuẩn bị sẵn từ trước cho nàng, quả nhiên bây giờ Từ Vân Tê đang rất khát. Nàng cầm tách trà nhấp từng hớp từng hớp, Ngân Hạnh cột chắc túi thuốc đã thu dọn cẩn thận vào bên hông, đưa hòm thuốc cho Đào Thanh, sau đó lại vỗ lưng cho Từ Vân Tê: “Cô nương, người uống chậm thôi, đừng để bị sặc.”

Nghe vậy, mọi người đều cười phá lên.

Cảm xúc căng thẳng suốt cả một ngày cũng được thư giãn bởi những tiếng cười này.

Yến Bình tiến lên, trước tiên nhìn nhi tử vẫn đang nằm trên trường kỷ, sắc mặt Yến Thiếu Lăng vẫn trắng bệch như tờ giấy nhưng nhịp thở đã vững vừng hơn rất nhiều, ông ấy thở dài một hơi, vái lạy Từ Vân Tê đang đứng vươn mình giãn cơ ở trong góc trướng.

“Ân cứu mạng của Quận Vương phi, Yến gia suốt đời khó quên.”

Từ Vân Tê đứng đấy nhận lễ của ông ấy.

Cảnh tượng này nàng cũng đã nhìn nhiều thành quen, trong lòng không hề có cảm xúc gì.

Cho dù người đang vái lạy nàng là Thủ phụ.

Sau khi uống trà xong, nàng quay người nói với đám Hạ Thái y: “Sau đây nên sắp xếp như thế nào thì chắc hẳn chư vị hiểu rõ hơn ta, vậy ta xin cáo từ.”

Hai phu thê một trước một sau ra khỏi doanh trướng, Từ Vân Tê ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?”

Bùi Mộc Hành nhìn thẳng về phía trước, không biết hắn đang nghĩ gì mà không lên tiếng trả lời nàng ngay, phải đến lúc thê tử nhìn sang, hắn mới trả lời: “Giờ tuất ba khắc, nàng đói rồi à? Chúng ta đến cẩm lâu dùng bữa.”

Từ Vân Tê đã đói đến nỗi bụng sôi sùng sục nhưng nàng lại không cảm thấy thèm ăn: “Ăn trên xe ngựa đi.” Một lúc nữa là đến giờ hợi, nàng phải về sớm nghỉ ngơi thôi.

Đám nữ quyến bên ngoài trướng đã lục tục rời đi, chỉ còn lại mấy cung nhân đang thu dọn ghế gấm và bàn cao, chỉ có Bùi Mộc San dìu Yến phu nhân đứng ngoài trướng, đợi hành đại lễ với Từ Vân Tê.

“Lão thân vĩnh viễn không dám quên đại ân của Quận Vương phi, hôm khác Thiếu Lăng khỏe hơn, lão thân lại đến phủ gửi lời cảm ơn sau.”

Từ Vân Tê thấy nhịp thở của Yến phu nhân có phần không ổn định, nàng sợ bà ấy bị suy tim, thế là nàng lấy một cái bình nhỏ từ trong cái túi gấm buộc bên hông ra, đổ một viên dược hoàn màu nâu ra đưa cho bà ấy: “Đây là thuốc viên bảo vệ tim, phu nhân uống một viên sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”

Sau đó, nàng lại nói với Bùi Mộc San: “Hắn ta đã được cứu sống, điều dưỡng mấy tháng là có thể khỏe mạnh như lúc ban đầu.” Giọng điệu nàng chợt thay đổi: “Muội trở về cùng ta không?”

Bùi Mộc San hất cằm về phía lều trướng, vẻ mặt thẫn thờ: “Ta muốn thăm hắn đã.”

Từ Vân Tê không nói thêm gì nữa, bước ra khỏi trường đua ngựa với Bùi Mộc Hành.

Lúc hai người đi đến một Cẩm lều thì nhìn thấy Hi Vương phi và Hi Vương ngồi trong đó, Hi Vương phi nhìn thấy hai người thì vội vàng vẫy tay: “Mau đi cùng mẫu thân hai đứa ra xe ngựa trước đi, ta đi đón San San.”

Nữ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy nên ông ấy không yên tâm.

Phu thê hai người đứng đợi dưới bậc thang, lúc đó Hi Vương phi được Hách ma ma dìu đứng lên.

Hai mắt Hi Vương phi phủ đầy sương giá, ánh mắt âm u nhìn Từ Vân Tê, nhớ đến lời xì xào bàn tán của những nữ quyến lúc vừa nãy, trái tim bà ấy chợt thắt lại, rơi nước mắt hỏi: “Từ Vân Tê, rốt cuộc ngươi là ai, y thuật của ngươi là do ai dạy?”

Bà ấy loạng choạng bước từng bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt Từ Vân Tê.

Bà bà và nhi tức, hai người chưa từng đứng gần nhau như vậy.

Từ Vân Tê vẫn không lùi bước, đầu tiên nàng có hơi cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Hi Vương phi, sau đó nàng dần cảm thấy lạnh lòng, trả lời bà ấy: “Là con học từ một thầy lang trong giang hồ.”

Ngoại tổ phụ đã sớm dặn dò nàng, bất cứ khi nào cũng không được nhắc đến tên húy của ông ấy, chỉ nói lang trung trong giang hồ là được.

Từ Vân Tê vẫn luôn ghi nhớ lời dặn dò của ông ấy.

Hi Vương phi tức quá hóa cười, bà ấy giơ tay gạt nước mắt, không ngừng lắc đầu, đầu đau như sắp nổ tung nhưng bà ấy vẫn cố chịu đựng, gằn giọng nói: “Chuyện hôm nay, dĩ nhiên ta rất biết ơn ngươi, nhờ có ngươi giúp San San, chỉ có điều ta cũng phải nói cho ngươi biết, ngươi đường đường là thê tử của Quận Vương, cuối cùng lại là một nữ y xuất đầu lộ diện, ngươi để mặt mũi, thể diện của nó vào đâu hả, ngươi có từng nghĩ…”

“Mẫu thân!” Bùi Mộc Hành nghiêm nghị ngắt lời bà ấy định nói, quay người căn dặn người hầu: “Mau dìu Vương phi ra xe ngựa, hồi phủ nghỉ ngơi.”

Đám người Hách ma ma không dám trái lời, khuyên bảo Hi Vương phi: “Vương phi, bây giờ đang ở bên ngoài, có gì ngài trở về rồi nói…”

Hi Vương Phi nghĩ đến nhi tử văn võ song toàn đồng thời cũng là binh sĩ xuất chúng nhất Kinh thành của mình, thế mà lại cưới một vị thê tử như thế này, giống như ngọc sáng phủ bụi. Bà ấy thấy khó chịu ngột ngạt như có tảng đá đè nặng trong lòng, hơn hết có một nỗi tuyệt vọng đang không ngừng dâng trào trong lòng bà ấy mà không có cách nào ngăn lại được. Hôm nay, việc Từ Vân Tê đứng ra cứu chữa, tất nhiên rất đáng khâm phục nhưng nhi tử của bà ấy phải làm sao bây giờ?

Suốt quãng đường trở về phủ, cõi lòng Hi Vương phi nguội lạnh như tro tàn.

Quả thật Từ Vân Tê không ngờ Hi Vương phi sẽ có phản ứng mạnh như thế.

Vào lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể ngồi yên, cũng không thể ngồi yên được, đây là sứ mệnh của người làm đại phu như nàng.

Từ Vân Tê im lặng đứng im tại chỗ. Cả đời này nàng đã gặp rất nhiều người biết ơn nàng nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người chê bai y thuật của nàng, là nàng đã đánh giá thấp ảnh hưởng của việc nữ tử hành y chữa bệnh đối với Hoàng gia.

Vẻ mặt Bùi Mộc Hành vẫn hết sức bình tĩnh, khiến người khác không biết hắn đang vui hay giận. Hắn nhìn thê tử nhu mì thanh tú của mình, giơ tay dắt tay kéo nàng đi: “Chúng ta quay lại xe ngựa trước đã.”

Bàn tay được nắm trọn trong lòng bàn tay hắn, có một luồng sức mạnh ấm áp xuyên qua da thịt truyền vào cơ thể nàng. Từ Vân Tê quay người nhìn sang, nơi đây đèn đuốc thưa thớt, khuôn mặt hắn cũng trở nên chập chờn theo ánh lửa, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, thế nhưng nàng vẫn nhạy cảm phát hiện ra có chút khác biệt.

Sau nửa khắc, phu thê hai người cùng nhau lên xe ngựa, trong xe đã có hộp cơm đặt trên bàn nhỏ, Từ Vân Tê ăn mấy miếng lấp bụng trước. Bùi Mộc Hành cũng ăn chút đồ cùng với nàng, trong lúc ăn hai người đều không nói gì với nhau.

Ăn xong, Bùi Mộc Hành tự mình thu dọn hộp cơm, vén rèm xe lên rồi đưa cho Hoàng Duy ở ngoài xe.

Xe ngựa chạy chậm về hướng Vương phủ, Hoàng Thành ở nơi xa đèn đuốc sáng trưng, thành lâu nguy nga lộng lẫy được trang trí bằng những chiếc đèn lòng năm sáu màu sắc, mất đi phần nào vẻ trang nghiêm.

Từ Vân Tê ngắm nhìn một lúc, treo màn trướng vào móc đồng, mặc cho gió đêm hiu hiu thổi vào từng cơn, lặng lẽ ngồi trên sập hóng gió, ngồi im được một lát, nàng nhìn về phía Bùi Mộc Hành.

“Xin lỗi, ta không biết chuyện này gây ra phiền phức lớn như thế cho chàng, cũng không phải ta cố ý giấu diếm chàng.”

“Trận tuyết lớn vào giao thừa năm ngoái, thị vệ của chàng đưa ta đến y quán, ta tưởng chàng đã hiểu được.”

Bùi Mộc Hành liếc mắt lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu có chút âm u khó có thể phân rõ là gì: “Không liên quan đến nàng, là người làm trượng phu như ta không xứng, vẫn chưa quan tâm đến nàng.”

Rõ ràng là nàng đã thẳng thắn nói mình biết dược lý, là hắn hiểu lầm, không biết nàng lại giỏi như vậy. Hắn vẫn tưởng rằng hắn đã đối xử tốt với thê tử nhưng chuyện ngày hôm nay đã cho hắn một lời nhắc nhở đau đớn, đến tận bây giờ hắn mới biết hắn vẫn chưa quan tâm đến Từ Vân Tê nhiều lắm.

Từ Vân Tê cười một tiếng, một cặp phu thê bị một đạo thánh chỉ ép buộc ở bên nhau, giữa hai người không có bất kỳ cơ sở tình cảm gì, Bùi Mộc Hành có thể làm được như vậy thì Từ Vân Tê đã rất thỏa mãn rồi.

Nàng nheo mắt nhìn hắn hỏi: “Có phải ta đã khiến chàng mất mặt rồi không?”

Tâm trạng Bùi Mộc Hành lập tức có chút phức tạp nhưng hắn vẫn lắc đầu nói luôn: “Không, ta rất biết ơn nàng, nếu như không có nàng, sau này muội muội sẽ sống trong đau khổ dằn vặt cả đời. Cuộc đời của con bé sẽ trở nên như thế nào cũng khó mà đoán trước được, ngoài ra, bản lĩnh của phu nhân cũng khiến ta rất khâm phục.”

“Phải vậy không?” Từ Vân Tê lại mỉm cười: “Nếu sau này ta vẫn sẽ như thế thì chàng có thể chấp nhận được không?”

Giọng điệu của nàng vẫn dịu dàng, nhu mì như mọi khi, ánh mắt bình tĩnh nhìn trượng phu, không bỏ qua chút cảm xúc nào nảy sinh trong đôi mắt hắn.

Lần này, Bùi Mộc Hành im lặng trước câu hỏi của nàng.

Từ khi hắn tham gia cuộc chiến tranh giành ngôi báu, hắn biết rõ mình cần một thê tử như thế nào, là một thê tử xuất thân danh môn, đoan trang hào phóng, phẩm hạnh hơn người xứng đáng để làm gương cho nữ quyến quan lại.

Việc Hoàng đế tứ hôn đã làm gián đoạn kế hoạch của hắn. Ban đầu hắn cũng thấy không vừa lòng, thế nhưng sau khi ở bên nhau sớm chiều nửa năm, thấy thê tử dịu dàng nhã nhặn, tính tình vô tư hào phóng, trong lòng hắn nghĩ mình không cần một thê tử danh môn có thể giúp đỡ mình. Chỉ cần một thê tử như Từ Vân Tê có thể đảm đương, quán xuyến việc nhà cũng đã đủ khiến hắn thỏa mãn rồi.

Chỉ có điều thê tử lại theo con đường hành y tế thế, ra vào Kinh thành chữa bệnh cho người ta, đây lại là thứ hắn không thể chấp nhận được.

Trước mắt thê tử mới trải qua một buổi cứu chữa mệt nhọc nên cũng không phải thời cơ tốt để nói chuyện, Bùi Mộc Hành nghĩ sau này tìm một cơ hội tốt giải thích cho nàng hiểu.

“Nàng mệt rồi, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đã.” Giọng điệu hắn vẫn rất nhẹ nhàng.

Từ Vân Tê nhìn sang chỗ khác, cũng dần dần hiểu ra, hai tay đang chắp để trên đầu gối cũng dần tách ra. Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc đèn lồng màu sắc sặc sỡ đang lập lòe chợt tắt ở một góc hẻo lánh không muốn người khác biết tới nào đó, phía đằng đông một nhà khói bếp lượn lời, phía đằng tây một viện yến hội náo nhiệt. Thậm chí, nàng còn nghe thấy có giọng nói đầy tức giận quát mắng trượng phu của vị thê tử nào đó.

Đèn đuốc trăm căn dần vụt tắt trong ánh mắt nàng.

Những cảnh như vậy cũng không phải là chuyện hiếm có trong cuộc đời nàng.

Nàng đã không còn nhớ có bao nhiêu ngày đêm mình theo ngoại tổ phụ ban ngày thì đi ngựa, ban đêm thì đi thuyền, cứ như vậy ngồi ngắm hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan.

Nàng tuyệt đối sẽ không dừng lại vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì. 

Nếu như phủ Hi Vương không thể chấp nhận chuyện này, vậy thì nàng cũng không miễn cưỡng. Nghiêm túc mà nói, nàng đã làm trái với giao ước đêm tân hôn, nàng đã từ bỏ.

Gió thổi tung tóc mai ở thái dương nàng, Bùi Mộc Hành lại nhìn thấy vệt máu đã đông còn vương trên lọn tóc nàng, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài trắng trẻo duỗi ra. Ngay lúc, hắn sắp sửa bóc từng mảng máu đông kia ra cho nàng, khuôn mặt sáng sủa của nàng lại quay sang nhìn hắn, đôi mắt trong veo long lanh ý cười.

“Tam công tử, chúng ta hòa ly đi.”

Bàn tay Bùi Mộc Hành khựng lại giữa không trung. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.