Phùng Quân

Chương 58: Chương 58



Tay của Bùi Mộc Hành trượt xuống, rơi lên đầu gối.

Mắt hắn dần dần bao phủ một lớp sương mù dày, hắn cứ giữ nguyên tư thế ấy, nhìn chằm chằm nàng.

Hai người nhìn nhau một hồi.

Sắc mặt Từ Vân Tê từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, thậm chí giọng điệu còn có vẻ khuyên giải, an ủi: “Tam công tử vì Thánh chỉ nên mới buộc phải cưới ta, chuyện hôm nay bệ hạ đã hiểu rõ, cũng coi như một cơ hội...”

“Xảy ra chuyện lại muốn bỏ cuộc, đây là tác phong xưa nay của phu nhân sao?” Bùi Mộc Hành không hề nể tình mà cắt ngang lời nàng, vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có, ánh mắt sâu thẳm như chứa đầy giông bão, không thể nhìn thấu.

Từ Vân Tê hơi sững sờ, không phải vì lời hắn nói mà là vì giọng của hắn.

Trong ấn tượng suốt nửa năm làm phu thê, vị trượng phu này luôn luôn ôn hòa, cũng chưa từng nói lời nặng lời với nàng, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy hắn lạnh lùng vô tình như vậy.

Nàng không hiểu hắn tức giận điều gì, tức giận vì mình bị một nữ đại phu đề nghị hòa ly sao?

Mặc dù Bùi Mộc Hành chưa bao giờ nói chuyện triều đình với Từ Vân Tê nhưng nàng cũng có thể đoán ra một số điều từ những chi tiết nhỏ. Hắn có tham vọng ở triều đình, có lẽ còn có những hoài bão lớn, thái độ của hắn và mẫu thân hắn hôm nay đã thể hiện rõ, càng nghĩ sâu hơn càng thấy họ thực sự không hợp nhau, vậy tại sao không giải quyết dứt khoát một lần?

“Tam công tử, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, trong lòng ngài hiểu rõ, ta cũng vậy, chúng ta đều không thể thay đổi vì nhau, phải không? Ta không muốn làm liên lụy đến ngài.”

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: những người không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau làm việc.

Giọng của Từ Vân Tê rõ ràng và quyết đoán, không hề dài dòng.

Bùi Mộc Hành nheo mắt nhìn thê tử ở đối diện, hắn thực sự bị nàng chọc tức tới nỗi phải bật cười.

Đấy vẫn là đôi mắt quen thuộc, ấm áp và dịu dàng, không hề sắc bén nhưng lời nói ra lại như con dao vô tình.

Thái độ kiên quyết không chừa đường lui của nàng khiến cho bao ân ái mặn nồng đêm qua trở thành trò cười.

Bùi Mộc Hành quay người lại, hướng về phía trước rồi hít sâu vài lần. Hắn tự cười nhạo bản thân mình, hắn thực sự không biết mình đã cưới về một nữ nhân như thế nào, nàng khác xa so với những gì hắn tưởng tượng.

Bùi Mộc Hành day day ấn đường, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Hai người là phu thê với nhau, khi tức giận nhất thì tốt nhất là không nên nói gì cả, một khi đã nói ra thì như bát nước đổ đi, không hốt lại được, đó cũng sẽ trở thành công cụ để công kích lẫn nhau sau này.

Lúc này xe ngựa dừng lại, Bùi Mộc Hành không do dự chút nào, vén rèm xe và bước xuống, cũng không quay đầu lại mà bước vào cửa.

Từ Vân Tê từ từ xuống xe, nhìn theo bóng lưng hắn một lúc, nàng lắc đầu rồi đi theo vào trong.

Đêm đã khuya nhưng phủ Hi Vương lại yên tĩnh đến lạ, tôi tớ đều cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh.

Trước tiên là Hi Vương phi trở về phủ với khuôn mặt xanh mét, sau đó là Bùi Mộc Hành mặt lạnh như băng bước vào. Thường ngày, Tam công tử nói năng rất thận trọng, hiếm khi tức giận, hôm nay trông hắn lại như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.

Từ Vân Tê đã trải qua ba tiếng chữa trị đầy căng thẳng nên rất mệt mỏi. Sau khi trở về, nàng vội vã rửa mặt và nghỉ ngơi.

Nàng cũng cho Bùi Mộc Hành thời gian để suy nghĩ.

Hắn luôn biết mình muốn gì, hơn nữa ngoài việc hòa ly ra thì hai người đã không còn cách nào khác.

Ngân Hạnh kiểm tra túi thuốc và hộp thuốc, dọn dẹp sạch sẽ rồi mang vào nhà. Nàng ấy thấy nàng tựa đầu vào gối thì nhẹ nhàng tiến lại gần và đắp một tấm chăn mỏng lên bụng nàng: “Cô nương, hãy nằm xuống ngủ đi.”

“Ừm...” Từ Vân Tê dần lấy lại tinh thần, liếc nhìn nàng ấy rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ đêm nay Bùi Mộc Hành sẽ không trở về, nàng cũng không đợi nữa, vừa nằm xuống đã ngủ say.

Bùi Mộc Hành trở về thư phòng, không để mình chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, hắn mở các mật báo mà ám vệ gửi tới ra, kiểm tra từng cái một.

Sự kiện hôm nay thực sự là một cơ hội. Yến Thiếu Lăng là đứa con sinh sau đẻ muộn của Yến Bình, là cục thịt trong lòng ông ta, là vảy ngược không thể chạm vào. Lần trước, ông ta đã tiến cử Yến Thiếu Lăng đến Tấn châu điều tra một vụ án, để Yến Thiếu Lăng có cơ hội xuất hiện trước mặt Hoàng đế, thực chất là để Yến Bình có cơ hội nở mày nở mặt.

Tại sao ông ta phải làm như vậy? Những năm qua hắn đã âm thầm quan sát từ xa, Yến Bình và Tần Vương cũng không đồng lòng. Tần Vương thì hành động một cách liều lĩnh, trong khi Yến Bình lại là một con cáo già đa mưu túc trí, luôn thích giấu nghề, làm cái gì chắc cái đó, hơn nữa hai người còn có chính kiến khác nhau.

Tần Vương nóng lòng muốn kéo Thái tử xuống ngựa, buộc Yến Bình phải ở đằng sau thu dọn tàn cuộc cho ông ta, chắc chắn điều này đã khiến Yến Bình rất tức giận. Hôm nay, trời xui đất khiến thế nào mà Tiểu Quận chúa của phủ Tần Vương lại khiến Yến Thiếu Lăng bị thương, đây là cơ hội tốt nhất để hắn chặt đứt mối quan hệ giữa Yến gia và Tần Vương.

Hắn lắc chiếc chuông được giấu bên cạnh cửa sổ, ám vệ đang ẩn núp trên nóc nhà nhanh nhẹn xoay người, nhảy vào cửa sổ.

“Chuyển lời cho Lưu Ngự, hãy thẩm tra thật kỹ Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn.”

Từ lá thư cầu cứu ẩn danh đó, hắn đã tìm hiểu nguồn gốc và tra ra được Tri phủ Thông châu Trần Minh Sơn. Thậm chí, hắn còn biết rằng người này rất thú vị. Không ngờ hắn ta lại một chân đạp hai thuyền, không chỉ giúp Thái tử vơ vét của cải, mà còn giữ bí mật của Tần Vương, người như vậy đối với hắn là một thanh kiếm sắc bén.

Ám vệ nhận lệnh và rời đi, nhưng không lâu sau ám vệ đã trở lại và mang cho hắn một tin tức.

“Tam gia, nửa giờ trước, một vị chủ sự của Hình bộ đã tra xét lý lịch của Trần Minh Sơn và biết được rằng khi hắn ta vào triều, chức quan của hắn ta có được là nhờ buôn quan bán tước.”

Ai quản lý việc thăng chức của quan viên, chính là Lại bộ.

Lại bộ Thượng thư là ai, chính là Thủ phụ nội các Yến Bình.

Bùi Mộc Hành ngẩn ra, sau đó gật gù rồi bật cười: “Có người đã đánh hơi được thời cơ hôm nay và đã hành động trước chúng ta, thật thú vị... Vậy ngươi hãy nói với Lưu Ngự, bảo hắn hãy thuận nước đẩy thuyền...”

“Vâng.”

Tấm lưng thon dài của Bùi Mộc Hành ngả ra sau, cả người thoải mái tựa vào ghế quây.

Người đó sẽ là ai nhỉ?

Hiểu rõ về Trần Minh Sơn, đánh rắn đánh bảy tấc*, muốn nhổ củ cải còn dính bùn*, thủ đoạn kiểu này rõ ràng không bình thường.

*Đánh rắn đánh bảy tấc: Bảy tấc chính là vị trí 1/7 chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí mạng của loài vật này.

*Nhổ củ cải còn dính bùn: Ví von những chuyện không viên mãn, còn dở dang chưa xong, kéo theo các phiền phức khác.

Khuôn mặt của một người xuất hiện thoáng qua trong đầu Bùi Mộc Hành.

Hắn nhẹ nhàng cười mỉa một tiếng.

Vụ án này một khi đã được đưa ra, Yến Bình là người thông minh, chắc chắn ông ta biết phải làm gì.

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ treo ở góc tường kêu lên, cây kim chỉ hướng canh ba giờ Hợi.

Bùi Mộc Hành lại một lần nữa ngẩn ra.

Nàng thường nghỉ ngơi vào thời gian này.

Chính vì lý do này, hắn đặc biệt đặt tiếng chuông vào thời điểm này để nhắc nhở bản thân mình nên thu xếp và trở về hậu viện.

Tiếng chuông trong trẻo kia nhẹ nhàng va vào tim hắn, vẻ sảng khoái vì bày mưu lập kế trên mặt hắn dần dần biến mất, thay vào đó là sự ngẩn ngơ.

Tại sao nàng có thể luôn miệng nói về chuyện hòa ly?

Nửa năm làm phu thê mà không khiến nàng có chút do dự nào sao?

Bùi Mộc Hành cảm thấy như lòng mình đang chứa đầy dung nham, nóng bỏng đến nỗi hắn không thể thở được, hắn đã ở lại thư phòng cả đêm.

Phủ Yến Quốc công.

Trên đường trở về, một số vị thái y cùng với thị vệ cẩn thận đưa Yến Thiếu Lăng về.

Bùi Mộc San cưỡi ngựa đi bên cạnh, đồng hành suốt quãng đường.

Hi Vương lo lắng cho nữ nhi nên đương nhiên cũng sẽ đi cùng.

Giữa đường, Yến Bình mời Hi Vương lên xe ngựa nhưng ông ấy không đồng ý, Hi Vương vẫn biết tránh hiềm nghi. Thế nên, cuối cùng Yến Bình cũng không biết làm thế nào nên đành phải cưỡi ngựa đi cùng. Tiếc là ông ta đã già, cuối cùng thì khó khăn lắm ông ta mới trở về phủ sau biết bao lần xóc xảy, tròng trành ở trên đường.

Hạ Thái y đã cho Yến Thiếu Lăng uống một bát canh nhân sâm để bồi bổ khí huyết, ngay sau đó hắn ta đã ngủ.

Vì Hi Vương ở đây nên Yến Bình không thể đi nghỉ ngơi, ông ta cố gắng giữ vững tinh thần ở lại phòng khách cùng Hi Vương.

Bùi Mộc San ngồi yên lặng trong phòng khách, Yến phu nhân mệt mỏi không còn sức lực, sai Đại nhi tức đến khuyên nhủ Bùi Mộc San.

“Quận chúa hãy về nghỉ ngơi trước đi, Thiếu Lăng cũng không thể tỉnh lại ngay được.”

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Bùi Mộc San không kịp trở tay, nàng ấy mơ màng ngẩng đầu nhìn về phía Đại phu nhân Yến gia rồi lại nhìn về phía phụ thân mình ở cách đó không xa, vẻ mặt mơ hồ, tiếp tục vùi mặt vào trong lòng bàn tay: “Ta muốn chờ hắn tỉnh lại.”

Đại phu nhân Yến gia nhận được chỉ thị từ Yến Bình, muốn sắp xếp cho hai cha con nàng ấy nghỉ ngơi ở khách viện nhưng Bùi Mộc San không chịu, nàng ấy muốn đợi ở phòng khách. Hi Vương nhìn Yến Bình buông lỏng tay, bất đắc dĩ nói: “Yến Các lão đã lớn tuổi, mau đi nghỉ đi, bổn vương sẽ ở lại đây với con bé.”

“Như vậy sao được...”

Chưa nói hết câu thì quản gia tâm phúc đã tiến lên và thì thầm vài lời bên tai Yến Bình. Yến Bình nhíu mày nhưng chỉ trong chốc lát vị Thủ phụ chuyên lôi kéo chia rẽ này nhanh chóng trở lại bình thường, ông ta đứng dậy chắp tay chào Hi Vương.

“Xin Vương gia thông cảm, tại hạ thực sự không chịu nổi nữa, phải đi chợp mắt một lát.”

Hi Vương là người hào sảng, không câu nệ, khoát tay ra hiệu cho ông ta đi.

Đêm đó, Đại lão gia và Nhị lão gia ở lại phòng khách với Hi Vương.

Sau khi Yến Bình trở lại thư phòng, quản gia đưa cho ông ta một tờ tấu chương, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Thông châu xảy ra vụ án, Trần Minh Sơn luôn bị giam trong đại lao của Đại lý tự, sau khi Đông Cung kết án, Trần Minh Sơn vốn phải bị xử tử sau mùa thu. Nhưng e rằng có người đang theo dõi hắn ta, phát hiện ra việc hắn ta mua chức quan để vào triều nên đã gửi cáo trạng cho Thánh thượng, lão gia, đây là đang nhắm vào ngài và Tần Vương đó.”

Yến Bình không nhìn tấu chương, thậm chí còn không chớp mắt: “Ừ, để đó đi.”

Quản gia thấy ông ta không hề dao động, không khỏi lo lắng: “Ngài không nghĩ cách đối phó sao?”

“Lão phu tự biết cách ứng phó.” Yến Bình vẫy vẫy tay, ra hiệu cho quản gia đi ra ngoài: “Để ta nghỉ một lát.”

Hi Vương và Bùi Mộc San ngồi suốt đêm trong phòng khách của Yến gia nhưng Yến Bình cũng không quản nhiều. Đến khi trời tờ mờ sáng, Hạ Thái y sai người đến thông báo, nói rằng Yến Thiếu Lăng đã có dấu hiệu tỉnh lại, như vậy thì đã không có vấn đề gì lớn.

Hi Vương hỏi nữ nhi: “Con muốn đến thăm hắn không?”

Bùi Mộc San xoa xoa đôi mắt sưng húp, lắc lắc đầu rồi đứng dậy và bước ra ngoài: “Hắn tỉnh là tốt rồi.”

Hi Vương nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nữ nhi, bất chợt cười một tiếng, tính cách này cũng khá giống ông ấy, phóng khoáng không gò bó.

Hai cha con họ một trước một sau trở về phủ.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.