Phùng Quân

Chương 59: Chương 59



Đến cửa, hộ vệ ngày hôm qua tiến lên bẩm báo: “Vương gia, Quận chúa, tối qua có người đã trùm đầu đánh Tiểu Quận chúa của phủ Tần Vương một trận, gãy hai xương sườn, tổn thương phổi, bệnh tình vẫn còn chưa rõ ràng.”

Bùi Mộc San rũ mắt, không có phản ứng gì.

Hi Vương nhìn nữ nhi vẫn còn bình tĩnh kia, nhướng mày “Ồ” một tiếng, sau đó vỗ vai hộ vệ kia, dáng vẻ như muốn nói “Làm tốt lắm”.

Vì Bùi Mộc San đã thức trắng đêm nên đã trở về phòng ngủ.

Hi Vương hào sảng đi đến Cẩm Hòa đường, vừa qua bức bình phong đã thấy thê tử đang che trán, lạnh lùng mắng ông ấy: “Chàng còn trở về làm gì, chàng phải vào cung cho ta, phải tìm bệ hạ để trình bày, chuyện ngày hôm qua bệ hạ phải cho phủ Hi Vương một lời giải thích.”

Ban đầu, Hi Vương còn ngạc nhiên, sau đó ông ấy lại tỏ ra tức giận, vừa nói vừa đi về phía bà ấy: “Giải thích cái gì, nàng muốn giải thích cái gì?”

Hi Vương phi từ trên giường bước xuống, che trán và đỡ lấy eo nói: “Bệ hạ ban hôn chẳng lẽ không tra tổ tiên tám đời nhà người ta, không hỏi rõ ràng lai lịch, chỉ đưa người vào phủ Hi Vương sao?” Hi Vương phi nói bằng giọng run rẩy, đám người Hách ma ma đứng sau vội vàng đỡ lấy bà ấy, sợ bà ấy té ngã.

Hi Vương lẳng lặng nhìn thê tử một hồi, nhận thấy sắc mặt bà ấy tái nhợt, hơi thở không ổn định, rõ ràng là một đêm không ngủ. Ông ấy chỉ đành thở dài, bước lên ngồi trên giường nhỏ, tự rót một ly trà, sau đó nghiêm túc nói với bà ấy: “Ta đã nói với nàng từ trước, bệ hạ ban hôn là có lý do, không muốn phủ Hi Vương kết thông gia với Tuần gia nên dùng kế sách đánh đòn cảnh cáo. Hơn nữa, thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh, dù sau này biết xuất thân của nó không tốt cũng không thể nuốt lời, đó là uy tín của Hoàng thất, bây giờ nàng nói những điều này có ích gì.”

Hi Vương phi quay lại ngồi đối diện với ông ấy, trán bà ấy co giật, đau đến nỗi bà ấy phải thở dốc: “Ta không quan tâm, chàng phải vào cung cho ta.”

Đột nhiên, một ma ma cao lớn vội vàng bước qua ngưỡng cửa, đứng sau tấm bình phong bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì?” Lòng Hi Vương phi chợt trầm xuống, hiện tại bà ấy quá mệt mỏi, không thể chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào nữa.

Đây là bà tử chuyên quản chuyện bên ngoài, cũng là tai mắt của Hi Vương phi, bà ta nói với giọng nức nở: “Sáng nay nô tì dậy sớm để gọi người đi chợ mua đồ nhưng sau khi trở về lại nghe được mấy lời đồn đại, nói rằng Tam thiếu phu nhân nhà chúng ta không phải là con gái ruột của Từ đại nhân mà là con của mẫu thân nàng với nam nhân nào đó ở bên ngoài!”

Những lời này như một tia sét đánh vào đầu Hi Vương phi, bà ấy ngây người không kịp phản ứng, khi hiểu ra thì lập tức quay đầu mắng Hi Vương: “Chàng có nghe không? Nhìn xem, đây là chuyện gì vậy, nhi tử của ta ưu tú, xuất chúng và tôn quý như kia, làm sao có thể ở chung một chỗ với một nữ nhân như vậy? Bây giờ, chàng lập tức vào cung trình bày với bệ hạ đi!”

Hi Vương cũng không ngờ rằng sự việc bất ngờ chuyển biến đến mức này, ông ấy lau mặt: “Điều này không thể nào, có lẽ là ai đó có ác ý nên vu khống thôi.”

Hi Vương phi không thể nghe lọt tai, bà ấy ném chiếc khăn che trán, ngồi thẳng lưng nói: “Đi, chúng ta vào cung nói rõ với bệ hạ, xin lão nhân gia làm chủ việc hòa ly.” Nhưng khi thấy Hi Vương vẫn không động đậy, Hi Vương phi tức giận, xách váy chuẩn bị đi ra ngoài: “Chàng không đi, vậy thì ta đi!”

Hi Vương thấy vậy, nhíu mày, quát lên: “Nàng quay lại đây cho ta!”

Dù ngày thường Hi Vương bị thê tử kiểm soát nhưng trong những vấn đề lớn như này ông ấy cũng không mù quáng.

Hi Vương phi lạnh lùng đứng phía dưới, trừng mắt nhìn ông ấy, trong mắt còn chứa đựng sự oán trách.

Hi Vương chưa bao giờ mắng thê tử như vậy, đứng dậy đi đến bên cạnh bà ấy, nhẹ nhàng nói: “Đứa bé kia có lỗi gì, xuất thân là do nó quyết định sao? Bị ban hôn cũng không phải do nó chọn, hôm qua nó vừa mới lập công lớn, San Nhi nhà chúng ta còn phải biết ơn nó. Hôm nay, nàng lại liên tục nói về việc hòa ly, nàng muốn người khác nhìn phủ Hi Vương của chúng ta như thế nào, Bùi Chinh ta xưa nay luôn là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, không thể làm những việc thất tín bội nghĩa.”

Hi Vương phi nghe vậy không khỏi buồn bã, nước mắt rơi như mưa, bà ấy lắc đầu nức nở nói: “Ta biết mà, ta không trách nó, nó thực sự là người tốt. Nửa năm qua nó đã an phận hầu hạ phu quân, tính tình điềm tĩnh, ôn hòa, ta không ghét bỏ nó nhưng ta chỉ trách thân phận của nó.”

“Đúng, nó không sai nhưng nhi tử của ta có lỗi gì chứ? Nó thật sự vô tội. Chúng không sai, chỉ là không nên ở bên nhau.”

Bà ấy quay người nắm lấy tay trượng phu, nhìn ông ấy với đôi mắt đẫm lệ: “Đừng nghĩ rằng ta không biết hai cha con chàng làm gì cả ngày, con trai ta có những hoài bão lớn, người làm mẫu thân như ta hiểu rất rõ. Từ thị và nó không chung chí hướng, nếu thế, hãy để ta làm người xấu, chỉ cần ta có thể thuyết phục bệ hạ hạ chỉ thì Tiêu Cẩn Kiều ta sẽ đến chùa Thanh Sơn để cúng dường cầu trường sinh cho nó, ta sẽ bồi thường cho nó gấp mười, gấp trăm lần, không bao giờ để nó phải chịu ấm ức.”

Hi Vương nhắm mắt lại.

Ngay lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo của một tiểu nha đầu: “Vương gia, Vương phi, Tam thiếu phu nhân cầu kiến!”

Hai phu thê Hi Vương nhất thời sửng sốt.

*

Ba mươi phút trước, Từ Vân Tê đang ở phòng thuốc chuẩn bị thuốc mỡ cho Yến Thiếu Lăng thì Ngân Hạnh, người chịu trách nhiệm thăm dò tin tức của mẫu tử Tuần gia, vội vàng chạy vào: “Cô nương, có người nói rằng người không phải là nữ nhi ruột của Từ gia, nói rằng Từ gia đã phạm tội khi quân, nô tỳ đoán chắc chắn là mẫu tử Tuần gia đã làm ra chuyện này.”

Từ Vân Tê tiếp tục giã thuốc trong tay mình, mỉm cười: “Tốt lắm, không sợ họ ra tay, chỉ sợ họ không ra tay thôi, cá đã cắn câu rồi.”

Ngân Hạnh ngồi xuống chiếc ghế đẩu đối diện nàng, phân tích một cách rõ ràng, mạch lạc: “Họ đổ tội danh khi quân lên Từ gia, chắc chắn là muốn tóm gọn cả người và phu nhân trong một mẻ.”

Vẻ mặt Từ Vân Tê không thay đổi, nàng dừng lại, đưa cái cối giã thuốc cho Ngân Hạnh: “Ngươi tiếp tục giã đi, giã xong thì để vào lọ nhỏ này, bên trong ta đã pha một ít thuốc nước, sau đó trộn đều lên là có thể mang đến Yến gia.”

“Vâng!” Ngân Hạnh nhận lấy và tiếp tục công việc của Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê rửa tay sạch sẽ sau đó bước ra khỏi phòng, nàng vào phòng bên trong để thay quần áo, khi ra khỏi cửa thì thấy Trần ma ma đang khóc nức nở ở hành lang.

Trần ma ma với giọng nghẹn ngào: “Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện lớn như vậy, phải làm sao bây giờ.”

Bà ấy thấy Từ Vân Tê tỏ ra bình thản, sau đó nhìn qua khe cửa lại thấy Ngân Hạnh đang tập trung làm việc, trong lòng cảm thấy buồn rầu. Không biết hai chủ tớ nhà này là người không biết sợ hay là không quan tâm đến mọi việc, ai cũng rất bình tĩnh.

Từ Vân Tê chỉnh lại tay áo, trấn an bà ấy: “Đừng lo lắng quá, làm những gì cần làm đi, ta sẽ đến Cẩm Hòa đường trước.”

“Sao? Nô tỳ sẽ đi cùng với người.” Trần ma ma vội lau nước mắt.

“Không cần đâu.” Từ Vân Tê khoát tay, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Trên đường đi, không biết bao nhiêu tôi tớ đang núp trong bóng tối nhìn nàng, một số người tỏ ra ngưỡng mộ, một số khác thở dài nhưng Từ Vân Tê không chú ý đến họ mà bước vào Cẩm Hòa đường.

Có vẻ như đã nhận được tin tức, Bùi Mộc San không kịp trang điểm, mái tóc dài óng ả, đi đôi giày thêu, vội vàng chạy đến Cẩm Hòa đường, bước vào trước một bước, dang tay chặn đường Từ Vân Tê.

“Tẩu tẩu, tẩu đang làm gì vậy!"

Bùi Mộc San chạy đến mức thở hổn hển, lồng ngực liên tục phập phồng, đôi mắt đầy tơ máu, thậm chí trên gương mặt còn phủ một lớp vàng nhạt.

Thấy sắc mặt nàng ấy không tốt, Từ Vân Tê lo lắng nói: “Đêm qua muội không ngủ sao? Nhanh về nghỉ ngơi đi.”

Bùi Mộc San tức giận đến nỗi nhìn chằm chằm vào nàng: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà tẩu còn tâm trí để quan tâm xem muội có ngủ hay không.” Sau khi nói xong, nàng ấy tiến lên ôm lấy vai Từ Vân Tê, đôi mắt đẫm lệ: “Tẩu tẩu, muội hiểu mà, tẩu vì muội nên mới cứu hắn, nếu không thì tẩu cũng không bị bại lộ thân phận...”

Nghe vậy, Từ Vân Tê cười một cách thoải mái, lắc đầu nói: “Muội sai rồi, bất kỳ ai ngã trước mặt ta, ta cũng sẽ cứu.” Câu cuối cùng, Từ Vân Tê nói với giọng điệu nghiêm túc, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Bùi Mộc San, ra hiệu cho nàng ấy buông tay: “San San, được quen biết muội ta cảm thấy rất vui, chuyện của ta thì để ta tự giải quyết.”

Sắc mặt Bùi Mộc San tái nhợt, cảm giác như có một miếng thịt bị cắt ra từ trái tim, đau đớn đến nỗi không thể nói nên lời.

“Tẩu định đi à?”

Từ Vân Tê thấy tiểu cô nương có vẻ cực kì buồn bã thì lại không biết làm thế nào để an ủi.

Cuộc sống của con người chính là liên tục gặp gỡ và chia ly.

Từ Vân Tê không nói nhiều, chỉ nói: “Nhường đường cho ta.”

Nước mắt của Bùi Mộc San lăn dài, ngay lúc Từ Vân Tê đã đi qua nàng ấy, đi dọc theo hành lang đến chính phòng, Bùi Mộc San quay đầu nhìn bóng lưng mờ nhạt của nàng. Nàng ấy thầm cắn răng nghĩ, nếu phủ Hi Vương từ bỏ tẩu tẩu thì nàng ấy sẽ cắt đứt quan hệ với phủ Hi Vương.

Từ Vân Tê sai một nha hoàn vào thông báo, nha hoàn nhanh chóng ra ngoài và chỉ vào bên trong: “Mời thiếu phu nhân vào.”

Từ Vân Tê đi vào phòng trong.

Hai phu thê Hi Vương đang ngồi trên giường nhỏ hướng về phía bắc, mặt Hi Vương lộ vẻ ân cần, còn Hi Vương phi vẫn lạnh lùng và thờ ơ như cũ.

Từ Vân Tê tiến lên trước và hành lễ, sau đó nói thẳng vào vấn đề: “Con đến đây là để bẩm báo với Vương gia và Vương phi hai việc. Thứ nhất, con thực sự không phải là con gái ruột của Từ Chủ sự. Phụ thân con đã qua đời trên đường lên kinh đi thi khi con mới bốn tuổi, sau đó mẫu thân con tái giá vào Từ gia. Từ Chủ sự là người có đức hạnh cao quý, rộng lượng nên đã chấp nhận con và cho con nhập tịch, nhận con làm nữ nhi, con luôn biết ơn sâu sắc về điều này.”

“Về hộ tịch, con thực sự là con gái Từ gia, điều này không có gì để bàn cãi, không hề có chuyện khi quân. Dù bệ hạ có điều tra thì Từ gia cũng hoàn toàn trong sạch.”

Hi Vương không hề nghi ngờ lời Từ Vân Tê nói, lập tức gật đầu: “Ta hiểu, về việc này ta nhất định sẽ tự mình vào cung giải thích với bệ hạ, không để phụ thân truy cứu tội Từ gia, không để Từ gia liên lụy chút nào. Ngược lại, Từ gia rộng lượng như thế khiến bổn vương rất tán thưởng.”

Từ Vân Tê mỉm cười, quỳ xuống nói: “Cảm ơn Vương gia.”

“Việc thứ hai là xin Vương gia giúp con một việc.”

“Việc gì?” Hai phu thê cùng nhìn nàng.

Từ Vân Tê cung kính hành lễ: “Xin Vương gia vào cung thay con giải thích với bệ hạ, cho phép con và Tam công tử hòa ly.”

Nghe xong, Hi Vương sững sờ, ngay cả Hi Vương phi cũng thay đổi sắc mặt, chiếc khăn thêu trong tay rơi xuống, không thể tin nổi nhìn Từ Vân Tê.

Nhưng Từ Vân Tê không nhìn bà ấy mà giải thích nghiêm túc với Hi Vương, nụ cười nở trên môi, đôi mắt trong sáng lấp lánh như ánh trăng: “Con không muốn phí hoài tài năng của mình, sư phụ con đã dốc lòng truyền dạy, không muốn con nhìn con lãng phí nơi hậu trạch. Từ nhỏ con đã mơ ước mang theo túi thuốc của mình, hướng trời, hướng đất, bảo vệ chúng sinh. Con yêu thích con đường này, cũng gặp may mắn vì nó nhưng con không ngờ hành động này lại trái với quy tắc của hoàng gia, khiến mọi người khó xử.”

“Đau dài không bằng đau ngắn, chúng ta không cần phải ép buộc lẫn nhau. Tam công tử là bậc quân tử, không muốn phản bội lời hứa vậy nên con khẩn cầu Vương gia vào cung, giải thích lý do với bệ hạ, xin lão nhân gia hạ chỉ cho chúng con hòa ly.”

Mỗi lời Từ Vân Tê nói đều chắc chắn và rõ ràng, không hề giả dối, cũng không lưu luyến.

Hi Vương nhìn nàng chăm chú, cổ họng như bị nghẹn lại, một lúc lâu cũng không nói được gì.

Hi Vương phi càng ngạc nhiên hơn, không ngờ Từ Vân Tê lại chủ động từ bỏ hôn sự, trong lòng bà ấy cũng thực sự ngưỡng mộ bản lĩnh của Từ Vân Tê. Nếu là bà ấy thì không chắc đã dễ dàng từ bỏ được vinh hoa phú quý này.

Hi Vương vẫn không tin, ho khan một tiếng, hỏi một cách nghiêm túc: “Đứa trẻ này, chuyện này không thể coi thường được, đừng nói lúc nóng giận, lời của mẫu thân con đừng để trong lòng, phủ Hi Vương của chúng ta...”

“Vương gia, là con không muốn ở lại Vương phủ.” Từ Vân Tê nhẹ nhàng ngắt lời: “Nếu người thực sự muốn biết thì con sẽ nói rõ hơn, trước khi thành hôn, con đã đính hôn với người khác. Nhưng chỉ vì thánh chỉ của bệ hạ mà bắt buộc phải gả vào Vương phủ. Có lẽ sự việc hôm qua cũng chính là cơ hội để Tam công tử có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không như ý, con cũng được tự do, đôi bên đều chia ly trong vui vẻ, an yên thì tại sao không làm chứ?”

Nghe xong, Hi Vương không còn chần chừ nữa.

Ông ấy liếc về phía thê tử của mình, ánh mắt như nói “Nhìn kìa, nàng lo người ta bám lấy con trai nàng không buông, còn người ta lại muốn rời đi đấy”.

Mặt Hi Vương phi đỏ bừng, bà ấy suy nghĩ một lúc lâu, hóa ra người ta chẳng hề thích con trai mình, cũng không thích việc gả cho con trai mình. Những oán trách trong lòng và ấy dường như tan biến một chút, Hi Vương phi rũ mắt, im lặng không nói gì.

Hi Vương thở dài một hơi dài rồi lại nhìn phía Từ Vân Tê, nói một cách quả quyết: “Nếu vậy thì bổn vương sẽ vào cung một chuyến.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.