Sau khi Từ Vân Tê rời đi, Hi Vương lập tức thay triều phục, cả quá trình Hi Vương phi không nói lấy một lời, im lặng không rên một tiếng giúp trượng phu mặc y phục.
Hi Vương thay triều phục xong, chỉnh lại y quan thì ông ấy lại nhìn Hi Vương phi, nói: “Xem thường nhầm người rồi?”
Môi Hi Vương phi mấp máy, cuối cùng bà ấy không giải thích, chỉ đáp “Được rồi”, sau đó kéo phẳng nếp nhăn trên vai áo của Hi Vương rồi nghiêng người tránh ra.
Hi Vương cười lạnh một tiếng, bước nhanh ra Cẩm Hòa đường, vừa ra khỏi bậc cửa đã thấy quản gia chờ đón sẵn ở đó, ông ấy quen miệng hỏi: “Lão tam đâu?”
Quản gia ngước mắt nhìn ông ấy, đáp: “Trời chưa sáng, Tam công tử đã đến Đô sát viện rồi.”
Hi Vương gật đầu không nói gì thêm, ông ấy đi về phía phòng ngoài, dọc theo hành lang dài dẫn đến phòng tiếp khách chính của Vương phủ, hay còn gọi là thùy hoa thính. Phía đông thùy hoa thính trồng một vườn trúc xanh mướt, còn phía tây thì có vườn hoa hải đường, một cô nương xinh xắn đứng dưới tàng cây hải đường, nhìn ông ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe môi cong lên đầy mỉa mai.
Hi Vương nhanh chóng bước đến, thấy Bùi Mộc San có vẻ tức giận, theo bản năng ông ấy muốn vỗ đầu nàng ấy nhưng bị nàng ấy tránh ra.
“Cha đi thật sao!” Nàng ấy hung tợn trừng mắt nhìn Hi Vương.
Hi Vương thầm than thở, sau đó ôn tồn khuyên giải: “Chí hướng của tẩu tẩu con là trở thành bậc lang y, không muốn làm liên lụy đến ca ca con. Hơn nữa, trong lòng nó không có ca ca con, làm phu thê nửa năm mà cũng không sinh ra chút tình ý nào, sao phủ Hi Vương của chúng ta phải khổ sở trói buộc người ta chứ?”
Bùi Mộc San nghiêm mặt, không nói chuyện.
Hi Vương vỗ vai nàng ấy, nói: “Con không thể chỉ vì con thích Từ Vân Tê mà cản trở bước chân của nó được.”
Bùi Mộc San ngẩn ra, nàng ấy không cách nào phản bác.
Hi Vương lướt qua nàng ấy đi đến tiền viện, đi dọc theo hành lang xa hoa ra đến cửa lớn Vương phủ.
Suốt chặng đường vào cung, thời tiết âm u, ánh mặt trời giấu kín sau tầng mây dày, cho cảm giác vừa uể oải vừa bực bội, có dấu hiệu sắp đổ mưa. Hi Vương đi từ Đông Hoa môn đến Phụng Thiên điện, mồ hôi túa ra như mưa.
Hi Vương cầu kiến Hoàng đế, hiếm khi Hoàng đế gặp ông ấy nên hôm nay đột nhiên ông ấy lại tới đây thì Hoàng đế cũng không chút do dự triệu kiến ông ấy vào.
Hi Vương ở bên ngoài tìm nội thị lấy khăn lau mồ hôi rồi mới bước đi đầy khí thế vào trong Ngự thư phòng.
Đã lâu rồi, Hoàng đế không gặp đứa con trai này, buổi chầu mỗi tuần vào ngày hôm qua, ông ta chỉ cho Hi Vương dập đầu ngoài điện một cái. Không gặp thì không thấy gì, vừa gặp đã phát hiện nhi tử xuất thân từ quân doanh này ánh mắt thẳng thắn, khí thế hiên ngang, tuy đã qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn giữ được phong thái đỉnh cao, ánh mắt Hoàng đế lộ ra chút cảm xúc phức tạp.
“Nhi thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.”
Hi Vương hành đại lễ trước khi vào trong điện, sau đó ông ấy ngước mắt lên, phát hiện bên trái bên phải có hai người đang ngồi. Một là Lễ bộ Thượng thư Trịnh Ngọc Thành, người còn lại là Hộ bộ Thị lang Tuần Duẫn Hòa, ngoài ra còn có một người cúi đầu ngồi gần Hoàng đế, hai chân buồn chán gác lên nhau, trông vẻ mặt có phần khó chịu không muốn ngồi yên, đúng là Thập Nhị Vương Bùi Tuần.
Ba người đứng dậy chào hỏi Hi Vương.
Hi Vương vẫn quỳ ngay ngắn không nhúc nhích.
Hoàng đế nâng tay, ý bảo Hi Vương ngồi bên cạnh nhưng vị Hi Vương này lại ngồi phía dưới Thập Nhị Vương và ở phía trên ghế của Tuần Duẫn Hòa.
Tuy Thập Nhị Vương là đệ đệ nhưng luận thân phận lại là con chính thê, ngồi trước Hi Vương cũng không tính là thất lễ.
Hoàng đế tiếp tục bàn luận đề tài trước đó chưa nói xong, ông ta chỉ vào Tuần Duẫn Hòa và hỏi Trịnh Các lão: “Cọc hôn sự này trẫm không có ý kiến gì, chỉ xem Tuần khanh có đồng ý hay không thôi.”
Trịnh Ngọc Thành vội chắp tay với Tuần Duẫn Hòa: “Tuần Các lão, hiếm khi nữ nhi nhà ông lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu nương nương, ông hãy chấp thuận đi.”
Tuần Duẫn Hòa cười khổ, dạo gần đây ông ấy bận vụ đổi muối, vận chuyển lương nên đã nhiều ngày chưa về phủ. Trước đây khi Bùi Mộc Hành đưa ra đề nghị này, kho lúa ở biên quan đầy ắp, giải quyết được vấn đề quân nhu. Tuần Duẫn Hòa thân là quan lại Hộ bộ, đứng ở góc độ của Hộ bộ tính toán quốc khố bắt đầu tiến hành cải tiến, ông ấy đề nghị nhập gia tùy tục, cho thương lái thu mua lương thực ở các vực lương thực trù phú. Sau đó, họ sẽ vận chuyển đổi lấy muối từ biên quan, các nơi khác có thể dùng vải lụa, tiền bạc, hay thậm chí là ngựa để trao đổi, mỗi châu một loại, như thế có thể tăng cao thu nhập vào quốc khố. Mũi tên bắn trúng đích, Tuần Duẫn Hòa được tán thưởng khắp nơi.
Trong lúc đang bù đầu lo các điểm thu mua đầu mối thì đột nhiên Hoàng đế gọi ông ấy đến Ngự thư phòng, nói là nữ nhi của ông ấy lọt vào mắt xanh của Trịnh Các lão, muốn hứa gả cho Thập Nhị Vương làm Vương phi. Tuần Duẫn Hòa không muốn sa vào vũng nước đục nguy hiểm chết người này, ông ấy đứng lên nói: “Xin bệ hạ lượng thứ, năm ngoái nữ nhi bất hiếu nhà thần không được khỏe, từng đến chùa Thanh Sơn tĩnh dưỡng. Trong lúc đó, thần đã mời Từ Cảnh đại sư bắt mạch cho nữ nhi thần, nói nó không thích hợp bàn chuyện cưới gả sớm, nếu không sẽ có chướng ngại về đường nối dõi. Vì thế, hai năm qua thần không tính chuyện nghị hôn cho nó.”
Hoàng đế nghe vậy thì nhướng mày rồi liếc nhìn Thập Nhị Vương bên cạnh.
“Xem đi, trẫm đã chọn cô nương nhà Văn Quốc công phủ làm thê tử ngươi, nhưng mẫu phi ngươi không chịu, làm ầm lên muốn chọn cô nương từ phủ các vị Các lão. Cô nương nhà Các lão có độ tuổi vừa tầm ngươi chỉ có nhà họ Tiêu và nhà họ Tuần. Nha đầu Tiêu gia kia nghe nói có tật ở cánh tay, bình thường cử động không mấy nhanh nhẹn, còn Tuần Các lão người ta hôm nay cũng từ chối ngươi, ngươi ứng xử kiểu gì thế hả?”
Bùi Tuần không nhịn được nữa, nói: “Hôn sự của nhi thần cứ để nhi thần từ từ chọn.”
Hoàng đế im lặng.
Từ lúc Bùi Tuần tròn mười tuổi, Hoàng hậu đã chọn cho y một mối đính hôn từ bé, đó là cháu gái bên ngoại của Văn Quốc công. Đáng tiếc là tiểu cô nương đính hôn chưa được ba ngày thì đột nhiên rơi xuống nước mà chết, việc này dẫn đến đả kích lớn cho Hoàng thất, thậm chí trong dân gian manh nha có lời đồn thổi rằng Thập Nhị Vương khắc vợ. Chuyện này khiến Hoàng hậu tức đến lâm bệnh, sống chết không gặp nhà họ Văn nữa, thế nên hôn sự của Thập Nhị Vương kéo dài mãi vẫn chưa đến hồi kết.
Nhưng thấy nhi tử sắp quá tuổi, Hoàng đế không thể để cho y tiếp tục kéo dài thêm, ông ta nhớ rõ trước đây Văn gia chịu thiệt nên chọn trưởng tôn nữ của Văn Quốc công làm chính phi của Thập Nhị Vương. Hoàng hậu vừa nghe thấy cô nương từ Văn gia thì gân xanh trên đầu đã giật thình thịch, có nói gì cũng không bằng lòng, cuối cùng yêu cầu Hoàng đế chọn Thập Nhị Vương phi từ nhà của các Các lão.
Chuyện trở nên khó xử lý.
“Hôm qua gặp nhiều cô nương như thế mà ngươi không ưng ý được một người nào à?” Hoàng đế hỏi nhi tử.
Bùi Tuần quyết định dời chiến hỏa, y chỉ về phía Hi Vương.
“Phụ thân, bình thường Tứ ca hiếm khi diện thánh, hôm nay chắc là huynh ấy có việc gì quan trọng cần được xử lý trước, xong xuôi thì bệ hạ hẵng quan tâm đến nhi tử.”
Hoàng thượng đã đoán được mục đích Hi Vương đến đây, ông ta than thở: “Nói đi.”
Hi Vương lại quỳ xuống một lần nữa.
“Bẩm Thánh thượng, hôm nay trong thành có lời đồn đãi, nói là thê tử Hành ca nhi không phải do Từ chủ sự thân sinh, không biết Thánh thượng đã nghe qua chưa? Nghe nói phụ thân ruột của nàng đã chết năm nàng bốn tuổi, chết trên đường vào Kinh đi thi, sau đó mẫu thân nàng tái giá đến nhà họ Từ...”
Tuần Duẫn Hòa nghe xong câu chuyện thì không hiểu trái tim lại sao đau nhói, cả người trở nên thẫn thờ.
Hoàng đế kéo gối mềm lại gần, gật đầu: “Trẫm đã nghe qua. Trẫm đã sai Đông Xưởng đến Từ gia một chuyến, Từ Khoa đã thừa nhận sự thật, hơn nữa cô nương kia nuôi dưỡng dưới gối của ông ấy nên ông ấy sớm đã xem nàng như nữ nhi ruột thịt, trẫm không trách tội Từ gia.”
Hi Vương tỏ vẻ biết ơn: “Bệ hạ thánh minh. Ngoài ra, chuyện xảy ra hôm nay chắc bệ hạ cũng đã biết...” Hi Vương đang định kể lại đầu đuôi câu chuyện thì Hoàng đế ngắt lời ông ấy.
Hoàng đế ngồi thẳng người lại, nói: “Ý đồ của ngươi, trẫm đã hiểu. Tức phụ hoàng thất hành nghề lang y đúng là không thích hợp, trước đây cửa hôn sự này là do trẫm sơ suất, sáng sớm nay khi Tuần ca nhi nói với trẫm về mối hôn sự này, trong lòng trẫm tự có dự tính.”
Hi Vương nghe xong thì kinh ngạc nhìn Bùi Tuần, Bùi Tuần cụp mắt chơi đùa quạt giấy trong tay, ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoàng đế tỏ vẻ đã suy nghĩ cặn kẽ rõ ràng, nói tiếp: “Trẫm chuẩn cho Hành ca nhi và Từ thị hòa ly, hôm qua Từ thị đã lập công lớn nên trẫm trọng thưởng. Chờ sau khi hòa ly xong, trẫm sẽ xem xét ban thưởng cho nàng, cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho Từ thị.”
Khắc đầu tiên của giờ tị sáng nay, Hạ Thái y đã vào cung nhận lệnh. Ông ấy nói với Hoàng đế rằng Từ thị có y thuật xuất chúng, còn giỏi phương pháp châm cứu. Hoàng đế thầm nghĩ sẽ ban cáo mệnh cho Từ thị, cho phép nàng vào Thái y viện, trở thành nữ tử đầu tiên học tập y thuật, tạo ra tiền lệ trước đến nay chưa từng có.
Hi Vương không ngờ mọi chuyện thuận lợi đến vậy, ông ấy hơi ngẩn ra.
Hoàng đế nhớ đến Bùi Mộc Hành, bật cười nói: “Mối hôn sự với Từ gia định ra khi trẫm say rượu, trước đó chưa điều tra đầu đuôi rõ ràng, đã khiến cho Hành ca nhi chịu ấm ức rồi. Sau khi hòa ly, trẫm sẽ thay nó chọn một quý nữ thành thân.”
Sao Hi Vương lại dám nhận, bèn vội dập đầu: “Thần sợ hãi. Trên thực tế, nữ nhi Từ thị đoan trang tao nhã, hành xử phóng khoáng, là một cô nương tốt. Lần này thần vào cung là do nàng ấy tự mình cầu xin, nàng ấy nói bản thân dốc lòng cứu người, hành y cứu đời, không muốn bị trói buộc ở nơi hậu trạch, cầu xin được hòa ly.”
“Thật sao?” Hoàng đế hơi kinh ngạc, ông ta chợt bật cười: “Quả là có chí hướng, đúng là bậc má hồng không thua kém đấng mày râu.” So với làm thê tử của Bùi Mộc Hành, Từ Vân Tê làm nữ lang y hiển nhiên sẽ phát huy tối đa sở trường của mình, Hoàng đế rất hài lòng.
Bùi Tuần nghe thế thì kinh ngạc, hỏi Hi Vương: “Nàng ấy tự chủ động đề nghị hòa ly?”
Hi Vương cười khổ: “Đúng vậy.”
Quạt giấy chậm rãi vỗ lên lòng bàn tay, Bùi Tuần giật mình không nói.
Vừa nghe thấy Từ Vân Tê chủ động đề nghị hòa ly, Hoàng đế mỉm cười hỏi Hi Vương: “Hành ca nhi có ý kiến gì không?”
Hi Vương sửng sốt, đáp: “Thần chưa hỏi nó nữa.”
Hai tay Hoàng đế đặt lên vịn ngự án, chậm rãi xê dịch chặn giấy, ông ta cười thành tiếng, nói: “Lúc trẫm tứ hôn không hỏi hắn trước, giờ ngươi xin được hòa ly cũng không thèm hỏi ý kiến hắn, ngươi không sợ sau khi quay về Hành ca nhi sẽ làm ầm lên với ngươi à?”
Hi Vương thầm nghĩ, Bùi Mộc Hành làm ầm với ông ấy mới là lạ, nhi tử nhà ông ấy luôn lạnh lùng, thờ ơ suốt bao ngày qua, chẳng thấy nó hỏi han ân cần, tình cảm mặn nồng gì với Từ Vân Tê cho cam. Hiển nhiên trong lòng nhi tử không có nhi tức mà trong lòng Từ Vân Tê cũng không có hắn, hai người chẳng qua gấp rút thành hôn mà thôi.
Nếu thế thì cần gì phải ép buộc bọn họ.
Đúng lúc này, Tuần Duẫn Hòa đột nhiên đứng dậy, vái dài rồi nói: “Bệ hạ, thần cho rằng, việc này nên hỏi qua ý kiến của Tam công tử.”
Mới vừa nãy Tuần Duẫn Hòa nghe nửa ngày xong, nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng.
Một ngày trước thê tử của Bùi Mộc Hành vừa cứu mạng Yến Thiếu Lăng, ngày kế lập tức truyền tin đồn nàng không phải nữ nhi ruột của Từ gia, đấy chẳng phải ép Hoàng thất ra quyết định hưu thế sao?
Tuần Duẫn Hòa nhớ đến tình ý của Tuần Vân Linh đối với Bùi Mộc Hành, ông ấy thật sự nghi ngờ thê tử và nữ nhi cố tình gây khó dễ, thế nên quyết tâm không thể đứng im nhìn mối hôn sự này bị hủy hoại.
Nếu Bùi Mộc Hành cũng muốn hòa ly thì ông ấy chẳng còn gì để nói.
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng có ý này, dẫu sao hòa ly là việc của hai phu thê, vẫn phải được Hành ca nhi đồng ý. Cứ vậy đi.” Ông ta nói với Hi Vương: “Ngươi quay về nói với Hành nhi, trẫm đồng ý cho hai đứa nó hòa ly, chỉ cần hắn tự mình vào cung lĩnh chỉ là được.”
Không thể không nói, hai viên thuốc của Từ thị khiến ông ta dồi dào sinh lực, như sói như hổ. Chờ đến khi Bùi Mộc Hành đến lĩnh chỉ, ông ta danh chính ngôn thuận để Từ thị ở lại Thái y viện, từ nay về sau ông ta uống thuốc viên càng dễ dàng hơn.
Hi Vương rời khỏi Phụng Thiên điện, Bùi Tuần kiếm cớ chuồn ra ngoài, hai người đi cùng nhau xuống dưới bậc thang.
Hi Vương liếc mắt hỏi y: “Thập Nhị đệ đã nói gì với phụ hoàng mà khiến người nhanh chóng bằng lòng cho Hành ca nhi hòa ly như vậy?” Hi Vương vẫn chưa thể quên nổi ý đồ ban đầu khi Hoàng đế ban mối hôn sự này.
Bùi Tuần mở quạt che ngang lông mi, y nhìn thoáng qua làn mây phía chân trời, cười nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, người như Từ nương tử không nên bị trói buộc nơi hậu trạch, Hành ca nhi không phù hợp với nàng.”
“Được rồi, Hành ca nhi ở Đô sát viện, Tứ ca trực tiếp đến đó hỏi là được.”