Phùng Quân

Chương 61: Chương 61



Án tử của Trần Minh Sơn có manh mối, mới sáng sớm Bùi Mộc Hành đã đến Đô sát viện, Tả đô ngự sử Thi Trác làm ầm ĩ đến Hình bộ và Đại Lý Tự, ba ty đều đang tranh thủ cướp quyền thẩm tra vụ án này. Bùi Mộc Hành đang bận tối mắt thì Hoàng Duy từ bên ngoài cung truyền tin đến, nói cho hắn biết có người phỉ báng Từ Vân Tê, nói nàng không phải nữ nhi ruột của Từ gia, Từ gia đáng tội khi quân.

Bùi Mộc Hành sững sờ, phản ứng đầu tiên là có người ám hại hắn, nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy không đúng, việc này rõ ràng hướng về phía Từ Vân Tê và người nhà họ Từ.

“Ngươi xuất cung nói cho Vương Phàm, bảo hắn ta đi tra xem là có ai đang âm thầm quấy phá.”

Vương Phàm là ám vệ của Bùi Mộc Hành, cũng là tai mắt của hắn. Hoàng Duy nhận lệnh, sau đó chợt nhớ đến cái gì, quay lại nói: “À đúng rồi, quý phủ truyền tin đến, nói là Vương gia vào cung cầu kiến bệ hạ.”

Hi Vương vào cung chắc chắn để biện bạch cho Từ gia.

Bùi Mộc Hành gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Tả đô ngự sử Thi Trác là một người lắm mồm, không thể phá được cọc án tử này, Hình bộ Thượng thư Tiêu ngự được biết có liên quan đến Thủ phụ Yến Bình, nỗ lực bao che. Bùi Mộc Hành muốn cho Yến Bình thời cơ phản ứng, làm hòa giải giữa các bên.

Tới buổi trưa, vất vả lắm mới làm Thi Trác yên lòng, sau khi đưa đẩy một lúc, Bùi Mộc Hành quay lại gian điện phụ cách vách Văn Chiêu điện, bất ngờ thấy phụ vương mình cầm một chén trà sứ Thanh Hoa đứng trong hành lang nhìn trời.

“Trời sắp mưa rồi.” Ông ấy nói.

Bùi Mộc Hành cầm một đống công văn trên tay, hắn đi theo hành lang đến, vừa bước qua bậc cửa đã hỏi ông ấy: “Chuyện Từ gia giải quyết xong chưa?”

Hi Vương quay người vào theo, đáp: “Bệ hạ không trách tội Từ gia.”

Bước chân Bùi Mộc Hành khựng lại một cái, hắn quay người lại, ánh mắt sa sầm: “Cái gì mà không trách tội Từ gia? Việc này vốn chỉ là bịa đặt, Từ gia vô tội.”

“Từ gia không vô tội.” Hi Vương ngước mắt lên nhìn, ông ấy đặt chén trà lên bàn, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: “Thê tử con đã thẳng thắn thành khẩn trước mặt ta và mẫu thân con, nàng đúng là không phải người nhà họ Từ.” Hi Vương thuật lại lời Từ Vân Tê nói một lần nữa.

Bùi Mộc Hành nghe vậy thì kinh ngạc, lòng bàn tay đặt lên trên đống hồ sơ, sắc mặt hắn lạnh lùng, cứ như một hạt cát nhỏ rơi vào trong mặt hồ sâu thẳm, không gây ra chút gợn sóng nào.

Không khí trong phòng trở nên im lặng.

Hoàng Duy là người tinh ý, đã dẫn theo người hầu trong phòng ra ngoài cả, trong viện nhỏ chỉ có hai phụ tử bọn họ.

Hi Vương không định ở lại lâu, ông ấy đứng trong thư phòng, Bùi Mộc Hành chậm rãi cụp mắt, sửa soạn lại công văn giấy tờ rơi xuống, không nói câu nào.

Đầu tiên là ra mặt hành nghề y, bây giờ lại không phải nữ nhi ruột Từ gia.

Trên người nàng có rất nhiều bí mật, khiến người ta không thể nào phản ứng kịp, trở tay không kịp.

Thảo nào nàng tỏ ý muốn hòa ly.

Ý niệm đầu tiên trong đầu Bùi Mộc Hành là trách cứ, trách Từ Vân Tê không tin tưởng hắn, chuyện gì cũng giấu hắn. Nhưng ngẫm lại, nàng gả cho hắn bởi do Thánh thượng ép buộc, hắn không có lý do gì để oán giận.

Hi Vương không hỏi, ông ấy cũng biết trong lòng nhi tử rối bời, một bên là thê tử chung giường chung gối nửa năm, một bên là tương lai tranh đấu giữa các con em thế gia, bên nhẹ bên nặng vừa nhìn đã biết. Chỉ cần hắn buông tay, lùi về sau là sẽ cưới được một thê tử đủ chuẩn mực xuất thân từ thế gia, đủ khả năng trợ giúp cho hắn.

Nếu đã vậy thì đạo lý dao sắc chặt đay rối, ông ấy nói tiếp: “Tổ phụ con có ý, hoàng thất đặt nặng danh dự, không thể có tức phụ ra mặt hành nghề, chấp thuận cho các con hòa ly...”

Hi Vương chưa nói xong thì ánh mắt lạnh căm thẳng tắp hướng đến, đột ngột ngắt lời ông ấy: “Phụ thân, Trần Minh Sơn gặp chuyện, năm đó hắn ta vào Kinh triệu phủ là để kiếm một chức quan, đích thị là dùng bạc mua được. Do Tần Vương mua quan bán tước, án tử rùm beng lên, Đô sát viện, Hình bộ và Đại Lý Tự đều ở đây điều tra...”

Ánh mắt hắn cực kỳ thờ ơ, dường như gió thổi mây bay trên trời, không để lại chút dấu vết gì.

Bộ trang phục Quận vương màu đỏ hồng diễm lệ lóa mắt, nổi bật lên gò má hắn trắng nõn và dáng người cao lớn thon dài thanh tao đứng ở đó, mặt mày trong trẻo tuấn tú, khiến cho thư phòng không mấy rộng lớn cũng sáng sủa thêm phần nào.

Hi Vương nhìn nhi tử bình tĩnh như thường lệ, không tiếp lời hắn: “Chỉ cần con vào cung xin thánh chỉ, sau này hai đứa đều có con đường riêng của mình, không cần phải bó buộc lại một chỗ cùng nhau...”

Bùi Mộc Hành chẳng biết có nghe lọt tai hay không, hắn đặt đống công văn xuống, cúi đầu như đang tìm thứ gì mà không thấy nên cất giọng gọi: “Hoàng Duy, quan ấn bệ hạ ban cho ta ở đâu, công văn chuyển án tử này cho Đại lý tự cần phải đóng dấu...”

Hoàng Duy hầu ở cửa điên cuồng chạy vào trong, lúc đến nơi thì nghe thấy Hi Vương thở dài.

“Thôi, con tự mình quyết định đi.”

Dứt lời, Hi Vương sải bước rời đi.

Khi bóng dáng uy nghi đó biến mất, Bùi Mộc Hành lại ném công văn ra, chậm rãi ngồi xuống.

Hoàng Duy tìm thấy hộp đựng quan ấn trong giá sách cầm đến đưa cho hắn: “Tam gia, quan ấn ở đây.”

Ánh mắt Bùi Mộc Hành dừng lại ở con dấu màu đỏ hồng, một lúc lâu không lên tiếng.

Mưa như những chiếc trâm bạc phủ đầy đất trời, tí tác đâm vào trong tim hắn.

Cạnh ngọn đèn trên bàn đã bày sẵn trà chuẩn bị cho hắn, nước hơi lạnh, khẽ nhấp một ngụm, mùi lá trà Nga Mi vị thanh mát nồng nàn quanh quẩn ở khắp răng môi, hậu vị lại đắng ngắt.

*

Sau giờ ngọ, mây đen ùn ùn, tầng mây phía chân trời xếp tầng tầng lớp lớp, dường như muốn sập xuống.

Tin tức Hoàng đế bằng lòng cho hòa ly không biết bằng cách nào đã lan truyền trong thành, tin tức đến Thanh Huy viên, Từ Vân Tê mỉm cười như trút được gánh nặng, sai bảo Ngân Hạnh: “Thu dọn đồ đi, chúng ta đi thôi.”

Có lẽ do nhiều năm lăn lộn chốn giang hồ khiến cho Từ Vân Tê có thói quen chạy trốn nhanh nhẹn. Mới chớp mắt, Từ Vân Tê đã thu dọn một cái tay nải, bên trong chỉ có vài bộ xiêm y để thay, một ít ngân phiếu và một cái hộp gỗ đơn giản. Bên trong hộp gỗ đựng ba cái trâm ngọc, hai đôi khuyên tai, có thêm mấy món trang sức chạm rỗng, mặt trang sức to ước chừng bằng trứng bồ câu, bên trong như có chứa thứ gì. Từ Vân Tê không nhìn rõ, nó là bảo bối trước khi ngoại tổ phụ qua đời để lại cho nàng, nói mặc kệ thế nào nàng cũng phải cầm theo bên người, khi Từ Vân Tê ra ngoài thì đeo nó trên cổ, về phủ thì giấu trong tráp, không bao giờ rời người.

Ngân Hạnh thuần thục dọn hết dược liệu cần thiết vào hòm thuốc, sau đó cột túi chứa đầy dụng cụ khám chữa bệnh vào hông, nàng ấy quay người nhìn đống dược liệu đựng trong chai lọ khắp cả phòng thuốc, hỏi: “Còn lại thì phải làm sao?”

Từ Vân Tê đeo bọc hành lý lên người, bình thản nói: “Không cần quan tâm.” Dứt lời, nàng quay người muốn ra ngoài.

“Vậy còn của hồi môn thì sao?” Lần này giọng tiểu nha đầu rõ ràng xen lẫn tiếng nghẹn ngào.

Từ Vân Tê quay người lại, bất đắc dĩ nhìn nàng ấy, thấy hốc mắt nàng ấy phiếm hồng thì đi đến lau khóe mắt cho Ngân Hạnh rồi mỉm cười dịu dàng trấn an: “Nha đầu ngốc này, của hồi môn hơn phân nửa là sính lễ của Vương phủ, còn lại được Từ gia thêm cho, trước đây Vương phủ tặng sính lễ phong phú, tương ứng với số của hồi môn từ Từ phủ, không phải thứ thuộc về chúng ta, không lấy đi dù chỉ một xu.”

Ngân Hạnh vốn giàu cảm xúc, được nàng vỗ về, nước mắt không khống chế được chảy dài, oán hận nói: “Tam công tử cũng thật là, tục ngữ nói phu thê chung giường một ngày, tình nghĩa trăm năm. Cô nương làm thê tử hắn nửa năm mà hắn lại nhẫn tâm như thế.”

Từ Vân Tê cảm thấy nha đầu này gây rối vô cớ, nói: “Do ta chủ động đề nghị hòa ly, không liên quan đến hắn.”

Ngân Hạnh hừ vài tiếng: “Cô nương đề nghị không sao, nhưng người chẳng phải không nỡ để họ khó chịu khi hành nghề y, sợ liên lụy đến người ta sao? Nếu hắn có mấy phần tình cảm với người, chắc chắn sẽ sớm ngăn Vương gia và bệ hạ lại.”

Từ Vân Tê phát hiện tiểu nha đầu này thích để bụng mấy chuyện vặt vãnh, nàng day day lông mày, không muốn giải thích với nàng ấy nữa: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Mới ra cửa đã gặp Trần ma ma, Trần ma ma nhìn thấy chủ tớ hai người dọn xong đồ để đi thì hốc mắt ẩm ướt, muốn khuyên can một phen nhưng cuối cùng đành nghẹn ngào, nói: “Thiếu phu nhân, phu nhân thông gia đã đến, đang chờ người trước cửa...”

Từ Vân Tê tỏ vẻ hơi bất ngờ: “Mẫu thân ta tới?”

Lúc này Ngân Hạnh phía sau nàng ló đầu ra nhìn, nói: “Phu nhân tới rồi? Cũng không sai biệt lắm.”

Nàng ấy tưởng Từ gia đã vứt bỏ cô nương rồi.

Dứt lời, họ thấy ma ma bên cạnh Chương thị bước vào cửa đình đón Từ Vân Tê ra ngoài: “Phu nhân nghe tin xong lập tức dẫn theo nô tỳ đến Vương phủ đón người.”

Trần ma ma cũng bước nhanh theo, lòng nóng như lửa đốt giải thích: “Thiếu phu nhân, người đừng nóng vội, Thánh thượng đã tỏ ý nhưng Tam gia chưa xin thánh chỉ, ít nhất... Ít nhất cũng chờ thư hòa ly rồi hẵng đi chứ.”

Không đợi Từ Vân Tê đáp, ma ma nhà họ Từ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Chờ Tam công tử về sai người trả về phủ, phu nhân nhà chúng ta không nỡ để Đại tiểu thư phải nhìn sắc mặt người ngoài.”

“Ma ma không biết đó thôi, cô nương nhà chúng ta đâu phải không gả được nữa? Nghe nói Thánh thượng làm chủ cho hòa ly, phu nhân Bá hầu Tưởng gia đã sớm chờ ở trước cửa nhà chúng ta rồi, chỉ cần thánh chỉ hạ xuống sẽ hỏi cưới cô nương nhà chúng ta làm chủ mẫu nhà bọn họ.”

Thân làm nô bộc, ai mà chẳng muốn có một chủ mẫu hiền lành tốt tính? Trần ma ma cũng lưu luyến Từ Vân Tê, vội hỏi: “Lão tỷ đừng nói trước như vậy chứ? Mọi chuyện vẫn chưa quyết định rõ ràng, Tam gia nhà chúng ta vẫn chưa quay lại đâu...”

Vừa đi vừa nói đã đến cửa, Tạ thị đứng đón khách, tiếc là mẫu thân Từ Vân Tê Chương thị không chịu xuống xe ngựa, chỉ chờ Từ Vân Tê ra là đón nữ nhi đi luôn.

Từ Vân Tê vừa mới bước ra khỏi Vương phủ thì tin tức nàng và Bùi Mộc Hành sắp hòa ly lan truyền khắp Kinh thành.

Ở Yến gia, lão phu nhân vừa mới nghỉ ngơi xong nghe thế thì trừng mắt: “Việc đó có thật không?”

Đại phu nhân Yến gia đáp: “Chắc là vậy rồi, dù sao Từ nương tử cũng là tức phụ hoàng thất, hoàng thất nào có thể bao dung cho nàng hành y khám bệnh? Bệ hạ đã chấp thuận cho hai người hòa ly, chỉ chờ Tam công tử đến Phụng Thiên điện xin thánh chỉ thì chuyện này chắc như đinh đóng cột.”

Yến lão phu nhân liên tục lắc đầu: “Có thể hiểu nhưng không cách nào chấp nhận được.”

Yến lão phu nhân cũng là người tính tình lanh lẹ, bà ấy nói: “Yến gia chúng ta không có nhiều quy tắc như thế. Cô nương tốt bậc này, không thể để người ngoài chiếm hời được.” Bà ấy ra hiệu bằng mắt với Đại phu nhân.

Đại phu nhân lập tức hiểu ý, nói: “Trong phủ chúng ta, các vị công tử tầm tuổi có năm vị, trừ Thiếu Lăng đã hứa hôn với San San, còn lại tùy ý cho nương tử lựa chọn.”

Trong số đó có hai người là nhi tử của Đại phu nhân, còn hai người là ở nhị phòng.

Yến lão phu nhân thấy nhi tức thức thời thì rất vừa lòng: “Con là người thông tuệ, đừng so đo nàng ấy từng gả một lần cũng đừng ghét bỏ xuất thân của nàng ấy. Nàng ấy đã cứu mạng Thiếu Lăng, đó là quý nhân của Yến gia, cưới nàng vào cửa sẽ khiến cho Yến gia chúng ta lây thêm phúc khí. Mặc kệ đích thứ gì, nàng ấy vừa mắt ai thì để cho nàng ấy chọn.”

“Con cho người dò la tin tức trong Kinh thành, chờ Tam công tử cầm thánh chỉ ra, chúng ta đến Từ gia cầu hôn.”

Đại phu nhân nghe lời chuẩn bị rời đi, bà ấy vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Nhị phu nhân Yến gia hấp tấp chạy vào: “Mẫu thân, không chờ nổi nữa, nghe nói phu nhân Tưởng gia đã ngồi sẵn trước cửa Từ gia.”

Lão phu nhân ngây người: “Tưởng gia nào?”

Nhị phu nhân giải thích: “Ninh viễn Bá phủ Tưởng gia ở phường Minh Thời, tổ tiên từng lập quân công, bây giờ Tưởng lão gia đang trấn giữ ở vùng Trấn Giang, là phủ đệ tứ phẩm.”

Vừa nghe phủ đệ tứ phẩm, sắc mặt lão phu nhân buồn rầu. Có bài học lần này, Từ gia chắc chắn sẽ không muốn Từ Vân Tê trèo cao, suy nghĩ một lúc, lão phu nhân bắt đầu bày binh bố trận.

“Nhi tức cả, con vào cung tìm Yến Quý phi, bảo nàng ấy giúp đỡ thúc đẩy hôn sự này.”

“Nhị nhi tức, con đi mời phu nhân Tả Lễ bộ Thị lang, ngay bây giờ đến Từ gia làm mai.”

“Ngoài ra gọi thêm mấy huynh đệ, hôm qua bọn họ đã gặp Từ nương tử, nhanh trí lộ mặt trước Từ nương tử, lưu lại ấn tượng tốt.”

Từ Vân Tê bên này chân trước bị Chương thị đón đi, chân sau ám vệ ra roi thúc ngựa chạy về Hoàng Thành.

Mưa càng lúc càng to, hạt mưa bằng hạt đậu nện lộp bộp lên mái hiên, nước mưa chảy từ mái xuống xếp thành một tấm rèm che.

Bùi Mộc Hành không dùng cơm trưa mà đi đến Đô sát viện, quay về thì thấy mấy quan viên Hộ bộ đuổi theo, có vẻ bàn bạc về chuyện đổi muối đổi lương thực.

“Bên phía Tuần đại nhân đã lên kế hoạch cụ thể, muốn mời Quận Vương xem qua. Nếu không có gì đáng ngại thì sẽ trình lên bệ hạ phê duyệt, ban hành sắp tứ hải, quên mất áp dụng cho...”

Bùi Mộc Hành cụp ô giấy dầu, khẽ phủi nước trên người: “Việc này không thể qua loa, ngươi lấy cho ta xem một chút.”

Hắn ngước mắt nhìn bên ngoài hành lang mưa suốt mấy ngày, thời tiết nóng bức tản đi, hơi nước ẩm ướt phả vào mặt khiến hắn rùng mình, nhìn xa xa trông như tô điểm thêm hạt sương trong vắt.

Ngay lúc này, ám vệ băng qua màn mưa nhảy vào hành lang, gót chân chưa đứng vững đã kêu lên với bóng dáng đứng phía trước: “Tam gia, phu nhân thông gia đã đón Thiếu phu nhân nhà chúng ta về rồi!”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.