Phùng Quân

Chương 62: Chương 62



Xe ngựa rời khỏi Vương phủ, đi từ Sùng Văn môn đến con phố phía Nam.

Từ lúc Từ Vân Tê lên xe ngựa, Chương thị nắm chặt tay nàng không chịu buông, kiên nhẫn khuyên nhủ nữ nhỉ: “Không sao, nữ nhi tốt không lo không gả được, xem đi, bây giờ con còn chưa hoà ly mà Tưởng phu nhân nghe được tin này đã tìm đến cửa rồi...”

Từ Vân Tê biết trong lòng Chương thị cũng rất khó chịu, nàng cười an ủi bà ấy: “Để người phải lo lắng rồi, con rất vui khi nhìn thấy người đến đón con.”

Chương thị lại không thể hiểu được ẩn ý trong câu này của nàng, bà ấy trợn mắt lên nhìn nàng: “Đứa nhỏ ngốc này, sao ta có thể để con nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày được, ta đã nghe nói Hi Vương phi không phải người dễ gần từ lâu rồi. Ngày nào ta cũng lo lắng cho con, hôm nay cũng coi như được toại nguyện rồi.”

Sau đó bà ấy kể cho Từ Vân Tê nghe Tưởng gia ra sao, Từ Vân Tê lẳng lặng lắng nghe chứ không trả lời bà ấy.

Nếu là lúc trước nàng thực sự sẽ nghĩ Tưởng gia là một mối nhân duyên tốt, nhưng hiện giờ lại xưa đâu bằng nay, dù sao chuyện nàng từng gả cho người khác vẫn sẽ trở thành một vách ngăn vô hình giữa phu thê, để lâu dần sẽ xảy ra vấn đề. Nàng đã nhìn thấy quá nhiều ví dụ ngoài kia rồi, thành thân không phải con đường duy nhất của nàng, nàng không cần phải tự tạo phiền phức cho mình làm gì.

Xe ngựa đi được một đoạn, Từ Vân Tê vén rèm lên ra lệnh cho xa phu: “Đến Thành Dương y quán.”

Chương thị sửng sốt: “Đến y quán để làm gì?”

Từ Vân Tê thẳng thắn trả lời: “Con có đồ để ở đó.”

Chương thị không nghĩ nhiều, lải nhải hỏi chuyện ngày hôm qua nàng cứu Yến Thiếu Lăng: “Con cũng liều lĩnh quá đấy, có bao nhiêu thái y ở đó, đâu phải không có con là không được đâu, lần sau nếu không phải lúc cần thiết thì con đừng ra mặt...”

Ngân Hạnh ngồi trên ghế gấm phía trước, có mấy lần nàng ấy muốn lên tiếng giải thích, Từ Vân Tê lại mỉm cười gật đầu: “Mẫu thân dạy đúng lắm, lần sau nữ nhi sẽ chú ý.”

Đúng lúc này, xe ngựa đi đến một giao lộ nằm giữa Trường An phố và gác chuông, một cơn mưa bỗng nhiên đổ ập xuống từ trên bầu trời, một chiếc xe ngựa bị hỏng trục xe đứng chắn giữa đường, cản đường của đoàn xe đi về hướng này.

Ngân Hạnh thấy thế thì lập tức vén rèm che lên nhìn xung quanh, nàng ấy còn chưa kịp nhìn rõ ràng tình hình giao thông, lại nhận ra một chiếc xe ngựa đang đỗ ở phía đối diện. Xa phu là một nam tử trung niên tầm bốn mươi tuổi, có một bộ râu đen, mặc trạm sam, thân hình cường tráng, khuôn mặt trầm ngâm, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chọc.

Ngân Hạnh nhìn chằm chằm Tuần gia một lúc lâu, mới nhận ra đây là xa phu với Tuần Duẫn Hoà, nàng ấy lập tức thả rèm xe xuống nháy mắt ra hiệu với Từ Vân Tê.

Từ Vân Tê ngạc nhiên vén một góc rèm xe lên, nhìn thấy rèm xe của xe ngựa đối diện bị vén lên, cánh tay của người kia để gần cửa sổ xe, để lộ ra một góc áo màu đỏ thẫm.

Từ Vân Tê đã đoán được nguyên nhân nên lặng lẽ hạ rèm xe xuống.

Chương thị ngồi phía sau nàng cũng đã nhắc đến những của hồi môn kia: “Của hồi môn thì không cần thiết, ta thấy đồ trong đấy toàn là đồ của Vương phủ bọn họ...”

Lúc này, bỗng nhiên Từ Vân Tê quay người ôm chầm lấy Chương thị, nhẹ nhàng nũng nịu: “Mẹ, người đừng nói nữa, người đừng nói gì hết, con không để ý đến mấy cái đấy đâu...”

Chương thị sững sờ, lúc này những giọt nước mắt đã kiềm chế cả ngày bỗng trào ra, bà ấy không còn nhớ đã bao nhiêu năm nữ nhi không nhào vào lòng bà ấy làm nũng như vậy nữa. Bắt đầu từ lúc nào bà ấy luôn mỉm cười đón nàng vào nhà rồi lại vui mừng tiễn nàng rời đi, dần dần phải một hai năm hai mẹ con mới gặp nhau một lần, thậm chí bà ấy còn không biết gì về sở thích của nàng...

Cảm giác tội lỗi vô bờ bến trút xuống như cơn mưa này, một nỗi đau quặn thắt quanh quẩn trong tim. Cứ nhớ đến chuyện lúc trước khi nàng vừa ra đời, bà ấy và trượng phu đã vui mừng đến mức nào, yêu thương nâng niu nàng như viên ngọc quý, nuôi dưỡng nàng thành “ông trời con” nổi tiếng khắp thôn.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn giống như đang đập vào đầu, càng giống như đang tạt lên gò má, Chương thị cố nhịn khóc, cuối cùng không nói câu nào.

Cuối cùng cỗ xe ngựa chắn đường cũng rời đi, đường lại thông thoáng.

Tuần Duẫn Hoà bỏ cuốn sách trong tay xuống, ngước nhìn lên bầu trời, mây đen giăng kín bầu trời, những giọt mưa rơi từ trên trời xuống giống như kim, rơi lên mí mắt ông ấy. Tuy ông ấy không thấy đau nhưng mà chỉ hận sao cơn mưa kia lại không thể đến kịp thời hơn chút nữa.

Hai chiếc xe ngựa đi ngang qua nhau một chiếc đi về phía Nam một chiếc phía Bắc, đi ngược chiều nhau trong màn mưa dày đặc.

Ba mươi phút sau, hai mẹ con Từ Vân Tê đã đến Thành Dương y quán.

Y quán dựng một cái lều lớn ở con hẻm gần đấy, mùng một hằng tháng đại phu của y quán sẽ đến đây khám bệnh từ thiện miễn phí cho mọi người, đến giờ danh tiếng vẫn vang dội.

Từ Vân Tê dìu mẫu thân xuống xe ngựa, bước vào cửa hông rồi đi dọc theo mái hiên đến cửa sau của y quán.

Hồ chưởng quỹ không ở đây, mấy dược đồng đang bận rộn làm việc của mình, không có ai ra tiếp đón, đây không phải lần đầu tiên Chương thị đến y quán nên bà ấy không tính toán gì chuyện lễ nghĩa, bà ấy nhìn xung quanh hai lượt rồi nói: “Con để đồ ở đâu thì mau lấy đi, mưa càng lúc càng to, chúng ta phải về sớm thôi.”

Chương thị nói xong thì nhìn thấy nữ nhi của mình đang đứng ở đầu cầu thang, nụ cười trên gương mặt nàng vẫn giữ nguyên nhưng đôi tay nắm tay bà ấy đã hạ xuống.

“Mẫu thân, xin lỗi, con không định sẽ về Từ gia với người, cảm ơn người hôm nay đã đến đón con, con rất vui.” Nàng nói thế.

Sắc mặt của Chương thị thay đổi ngay khi nghe thấy thế: “Sao có thể thế được, con không về Từ phủ với ta thì con định ở đâu đây?” Dường như bà ấy nhận ra gì đấy, nhìn căn y quán đơn sơ này: “Con định sẽ ở lại chỗ này? Con điên rồi à, chưa nói đến những chuyện khác, Tưởng gia còn đang chờ con ở nhà đấy, con cũng hiểu suy nghĩ của Ngọc Hà đối với con...”

Từ Vân Tê không để bà ấy nói tiếp mà thản nhiên nói: “Mẫu thân, người đừng tự quyết định thay con nữa, con hiểu rõ chuyện của con hơn bất cứ ai. Lúc trước con đồng ý đặt chân đến Từ gia cũng là để tìm kiếm ngoại tổ phụ, sau này người muốn đến thăm con thì bất cứ lúc nào người cũng có thể đến chỗ này, nhưng con sẽ không về đấy với người đâu.”

Nàng ngước mắt lên nhìn sắc trời, khuyên bà ấy: “Mưa càng lúc càng to rồi, người mau đi đi.”

Chương thị lại một lần nữa rơi nước mắt, duỗi tay ra níu kéo nàng: “Nam Nam, dù gì Từ gia cũng là nhà của con...”

Một tiếng Nam Nam khiến Từ Vân Tê thấy hơi hoảng hốt, đã quá lâu nàng không nghe thấy biệt danh này, lâu đến nỗi nàng cứ tưởng cả đời này sẽ không nghe thấy nó nữa. Nhiều năm trước, nàng từng hy vọng có một người sẽ gọi câu này trong khói bếp buổi sớm và trên giường trong đêm khuya tĩnh lặng, nhưng tiếc là không có ai gọi như vậy.

Thấy mẫu thân duỗi tay đến, nàng lùi ra sau một bước: “Từ gia không phải nhà của con, con không có nhà.” Giọng nói của nàng bỗng nhiên trở nên thờ ơ.

Chương thị nghe thấy vậy thì lập tức đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên, bàng hoàng, pha chút bối rối của bà ấy xen lẫn chút áy náy, rưng rưng nước mắt, giống như nhuỵ non lộ ra trong các cánh hoa, yếu ớt đến nỗi chỉ chạm nhẹ thôi đã gãy.

Từ Vân Tê chẳng buồn để ý đến bà ấy, xoay người đi lên tầng.

Bộ y phục màu trắng như tuyết phấp phới theo chiều gió, bước chân dồn dập kia như đang đâm từng nhát vào trái tim bà ấy, Chương thị trơ mắt nhìn bóng người uyển chuyển thướt tha kia biến mất trong tầm mắt, trái tim giống như bị khoét rỗng, hồn siêu phách lạc.

Tầng hai của y quán có thính đường rộng rãi, phía Đông có hai nhã gian riêng biệt, bình thường được chuẩn bị cho người bệnh, phía Tây có ba căn phòng, là phòng ngủ được Hồ chưởng quỹ để lại cho Từ Vân Tê. Nàng vừa lên tầng đã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người bệnh trong nhã gian, nàng đưa tay nải cho Ngân Hạnh rồi vội vàng đi đến đấy.

Có mấy người bệnh ở xa nên phải ở đây chữa bệnh cả ngày, bọn họ cũng ở lại đây luôn.

Từ Vân Tê vào đấy an ủi người bệnh một lúc rồi về Tây viện, Ngân Hạnh đã sắp xếp xong y phục và tay nải, nhưng tiểu nha đầu lại đứng cạnh bàn, vết đỏ nơi khoé mắt quá rõ ràng. Từ Vân Tê tự rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa hỏi nàng ấy: “Ngươi khó chịu đến mức đấy à?”

Ngân Hạnh xoay người lại bối rối hỏi nàng: “Vì sao vừa nãy cô nương lại nói câu kia với phu nhân, người không nhìn thấy lúc phu nhân rời đi đã đau lòng đến mức nào đâu.”

Trong ấn tượng của nàng ấy, Từ Vân Tê gần như chưa từng tức giận, cũng chưa từng nói một câu cay nghiệt nào với người khác, hôm nay nàng nói như thế với Chương thị là chuyện rất hiếm gặp.

Từ Vân Tê hiểu rõ ý của Ngân Hạnh, nàng đặt tách trà xuống, đặt hai tay lên vai nàng ấy nói: “Nha đầu ngốc, nếu ta không nói thế thì sau này bà ấy sẽ rất lo lắng cho ta, liên tục muốn sắp xếp hôn sự cho ta, để ta ở lại Kinh thành với bà ấy.”

“Nhưng ngươi thử nghĩ mà xem, phủ Hi Vương để ý chuyện nhi tức đứng ra hành nghề y, lẽ nào Từ gia lại không để ý? Tưởng gia thật sự có thể không băn khoăn gì à? Sau này Từ gia cũng sẽ trở thành người có danh vọng ở Kinh thành, ta không muốn liên luỵ đến bọn họ.”

Ánh mắt Từ Vân Tê lướt qua nàng ấy nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chờ sau khi báo thù cho thím béo với nhóc béo, chúng ta sẽ trở về Kinh châu. Sau này, trời đất bao la, số lần gặp mặt giữa ta với bà ấy sẽ càng lúc càng ít đi, ta làm như vậy sẽ khiến bà ấy buông bỏ ta, dần dà bà ấy sẽ không quan tâm đến ta nữa.”

Nàng với Ngân Hạnh đã làm chủ tớ với nhau mười mấy năm nên nàng ấy quá hiểu tính tình của nàng, nàng ấy nức nở gật đầu: “Thì ra là vậy.” Nhưng trong lòng nàng ấy càng đau đớn hơn.

Lúc này, trên cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó lại nghe thấy Hồ chưởng quỹ lớn tiếng gọi:

“Từ nương tử, mau đến cứu mạng, thai phụ này bị khó sinh, đã ở trong phủ cả ngày rồi, hiện giờ cái thai đang ở sai vị trí, mạch đập không ổn định!”

Từ Vân Tê nghe thấy vậy thì đanh mặt, không nói hai lời cầm túi thuốc Ngân Hạnh để trên bàn lên, nhanh chóng đi về phía thính đường.

Ngân Hạnh nhìn bóng lưng dứt khoát lưu loát của nàng, lau nước mắt trên mặt.

Hoá ra có cha có mẹ nhưng chưa chắc đã có nhà.

Từ Vân Tê hoàn toàn không biết nỗi khổ tâm của tiểu nha hoàn, nàng cầm túi thuốc bước vào một phòng bệnh trước. Hồ chưởng quỹ bảo người đặt thai phụ đang còn thoi thóp kia lên giường, người nhà của thai phụ đang khóc lóc ỉ ôi, trong đó có lão phụ nhân kia là liên tục chắp tay hành lễ với Từ Vân Tê và Hồ chưởng quỹ: “Cầu xin đại phu cứu nữ nhi của ta, nữ tế đáng chết của ta lại muốn bỏ mẹ giữ con, ta không đồng ý, đây chính là nữ nhi yêu kiều ta mang thai mười tháng mới sinh ra được, sao có thể để mặc con bé chết thế được? Lão lưu manh của ta cố mang con bé về rồi đưa đến y quán, ta có nghe Từ nương tử là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, hai vị nhất định phải cứu nữ nhi của ta.”

Từ Vân Tê đã rửa tay thay đồ, bước ra khỏi bình phong, vẫy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài, bắt đầu chẩn đoán cho bệnh nhân.

Hồ chưởng quỹ vừa đuổi người nhà ra ngoài vừa kiên nhẫn an ủi: “Lão phu nhân cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng cứu cả hai mẹ con, xin người hãy ra ngoài chờ một lúc, nhường chỗ cho Từ nương tử ngồi.”

Lão phu nhân lau nước mắt rồi liên tục gật đầu, dẫn người đi ra ngoài.

Hồ chưởng quỹ đóng cửa lại, đi đến với vẻ mặt nghiêm túc, ông ta xắn tay áo lên, sang bên cạnh rửa tay: “Để ta giúp ngươi.”

Trong phòng ngoại trừ hai người ra thì còn có hai nữ dược đồng.

Mấy người họ đã quen phối hợp với nhau nên chuẩn bị cũng đâu vào đấy.

Từ Vân Tê kiểm tra tình hình của, kết luận phải tiến hành sinh mổ, nàng đưa túi thuốc cho Hồ chưởng quỹ, thiếu nữ trẻ tuổi ngồi trên cái ghế cao cao, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh:

“Chẳng phải Hồ sư huynh vẫn luôn muốn xem Thập Tam châm là như thế nào à, hôm nay sư huynh nhìn cho kỹ vào!”

Hồ chưởng quỹ nghe thấy thế thì lộ ra vẻ mặt phấn khích, từ khi gặp được sư phụ Chương lão gia tử ở Huệ châu, ông ta đã từng được thấy một lần. Thế nhưng chỉ là lúc ấy tình hình của bệnh nhân khác nên Thập Tam châm lúc ấy chỉ dùng bảy châm, ông ta vẫn luôn thấy tiếc nuối. Hôm nay, sản phụ này đang nguy kịch, nữ nhân sinh con sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể nên phải dùng toàn bộ Thập Tam châm.

“Được, để ta chứng kiến Thập Tam châm được xưng có thể cứu sống người sắp chết đi!”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.