Phùng Quân

Chương 63: Chương 63



Một tia sét xẹt ngang qua bầu trời, tiếng sấm vang lên ầm ầm, mưa to tầm tã.

Bùi Mộc Hành còn chưa kịp hớp một ngụm cháo đã cầm ô đi ra khỏi ngọ môn, ám vệ đã đánh xe ngựa chờ sẵn bên cạnh, hắn gập ô giấy lại rồi đặt lên trên càng xe

Lúc này một tiểu hoàng môn đuổi theo ra từ ngọ môn: “Quận Vương, Quận Vương ngài đi đâu đấy?”

Bùi Mộc Hành đứng trên càng xe nhìn hắn ta, nhận ra đối phương là nghĩa tử của Lưu Hi Văn ở Phụng Thiên điện: “Có chuyện gì?”

Tiểu hoàng môn kia giơ tay lên chắn mưa, cao giọng nói: “Bệ hạ đang giục ngài đến Phụng Thiên điện.”

Bùi Mộc Hành khựng lại, không thèm để ý đến hắn ta, xoay người chui vào trong xe ngựa, ám vệ giơ roi “Giá” một tiếng, vó ngựa dẫm xuống khiến bọt nước trong suốt bắn lên, vội vàng lao nhanh về phố Nam.

Hoàng Duy vội vàng ôm hộp thức ăn đuổi theo, nhảy lên trên càng xe, đẩy hộp thức ăn qua rèm xe ngựa: “Tam gia, ngài ăn chút gì đấy lót dạ đi.”

Một lúc lâu sau trong xe vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ người bị đói khát sẽ tỉnh táo hơn đôi chút, tỉnh táo để biết sự lựa chọn của hắn nên là vào cung, vào cung nhận lấy thánh chỉ kia, từ đó đường ai nấy đi, ai đi đường người nấy, không có ai phải chịu thiệt vì ai. Thế nhưng hắn lại không quản được đôi chân mình.

Tiếng mưa rơi, tiếng roi thúc ngựa, tiếng người qua lại ồn ào rộn rã hai bên đường, mọi tiếng động lọt vào tai.

Có một giọng nói rõ ràng đã phá tan mọi rào cản, xua tan đám mây mù giăng kín cho hắn.

Đó là thê tử của hắn, thê tử được Bùi Mộc Hành hắn cưới hỏi đàng hoàng.

Xe ngựa đến bên ngoài Thành Dương y quán trong bóng đêm, nước đọng chảy như suối ở đầu đường cuối ngõ, gạch đá xanh trước y quán cũng lõng bõng nước, trên mặt nước có mấy bông hoa rụng đang trôi nổi, lấp lánh ánh nước.

Ám vệ vội vàng nhảy xuống vũng nước, đặt một cái ghế đẩu xuống dưới càng xe, Bùi Mộc Hành cũng không buồn mở ô, hắn dẫm một chân lên ghế đẩu rồi bước xuống dưới. Nhưng vừa ngước mắt lên, một bóng người trắng như tuyết đứng thẳng tắp trước cửa y quán, chặn đường hắn.

Khuôn mặt người kia tuấn tú, tay áo rộng áo dài, y chắp một tay sau lưng trông có đôi phần phong thái của quân tử như ngọc.

Bùi Mộc Hành không biết y là ai, ánh mắt tuỳ ý nhìn mặt y, bước chân không hề dừng lại.

Người nọ chắp tay thi lễ, làm đại lễ với hắn: “Tại hạ Tưởng Ngọc Hà tham kiến Tam công tử.”

Bước chân Bùi Mộc Hành khựng lại, hắn nheo mắt, thờ ơ nói: “Hân hạnh.” Hắn không để ý đến y, tiếp tục đi vào trong.

Hắn còn chưa kịp đến gần, Tưởng Ngọc Hà lại sải bước, hai bóng người gần như đến gần nhau, Bùi Mộc Hành không thích có người lạ đến gần mình, hàng lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Tưởng Ngọc Hà không hề lùi bước, trái lại y lại tiếp tục chắp ống tay áo, tha thiết nói: “Tam công tử buông tay đi, ngài là Quận Vương cao cao tại thượng, nàng ấy chỉ là một đại phu thôn quê bình thường đến không thể bình thường hơn. Nếu nói đến thân phận thì nàng ấy với ngài khác nhau một trời một vực, sao Tam công tử không nhận cơ hội này kết thúc tất cả đi? Buông tha cho nhau.”

Bùi Mộc Hành không nhìn y, ánh mắt sâu thẳm dừng lại bên trong môn đình, không biết vì sao dường như trong cơn mưa vừa rồi không có giọt mưa nào rơi trên người hắn. Hắn mặc một bộ Quận Vương phục màu đỏ thẫm đứng trên thềm bậc thang đầy cao quý, quay lưng về phía mưa gió, đứng ngược sáng nên khiến sắc mặt hắn càng âm u hơn: “Ngươi dùng thân phận gì để nói câu này với ta?”

Tưởng Ngọc Hà bật cười, không biết là đang tức quá hoá cười hay đang cười mỉa mai, ánh mắt lướt qua bờ vai hắn nhìn về phía màn mưa trắng xoá kia, nhấn mạnh từng chữ: “Dựa vào việc nàng ấy vốn dĩ phải là thê tử của ta.”

Câu này giống như một lưỡi dao đâm từng nhát vào trái tim Bùi Mộc Hành, một nỗi giận khó có thể kiềm chế dần bùng lên, lúc này hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tưởng Ngọc Hà, bình tĩnh trả lời: “Vậy để ta nhắc nhở ngươi, bây giờ nàng ấy là thê tử của ta.”

Tưởng Ngọc Hà hừ một tiếng, cơn giận đã kìm nén bấy lâu bỗng bùng phát: “Nếu không phải vì thánh chỉ thì đâu đến lượt Tam công tử?”

“Ồ, vậy sao?” Bùi Mộc Hành không giận mà trái lại còn cười, giọng điệu không vui cũng không giận, liếc nhìn y trả lời: “Nếu đã thế thì sao lúc trước ngươi không đến trước mặt Thánh thượng phân bua đi?”

Tưởng Ngọc Hà cực kỳ tức giận: “Rốt cuộc mối hôn sự kia như nào, chẳng phải trong lòng Tam công tử biết rất rõ à? Bệ hạ không thích Hi Vương, không muốn nhìn thấy ngài với Tuần phủ liên hôn nên mới chia rẽ ta với Vân Tê.”

Bùi Mộc Hành nghe thấy bốn chữ “ta với Vân Tê”, có sát khí bùng lên trong lòng hắn, ánh mắt hắn lạnh lùng thờ ơ lộ ra vẻ nguy hiểm: “Tưởng công tử, chỉ mới trao đổi thiếp canh, chứ chưa từng quyết định chắc chắn điều gì, Tưởng công tử đừng có tự dát vàng lên mặt mình. Lúc trước, ngươi không thể làm được gì cho nàng ấy, bây giờ đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa.”

Tưởng Ngọc Hà nghe thấy thế thì cảm thấy người trong hoàng gia cực kỳ vô lý, rõ ràng là bọn áp bức người khác, bây giờ người tự xưng thanh cao cũng là bọn họ. Nhưng Tưởng Ngọc Hà biết hôm nay có chọc giận Bùi Mộc Hành cũng không có tác dụng gì, đè nén cơn giận, cố kiên nhẫn nói: “Lúc ấy tình hình bất đắc dĩ, hiện giờ lại thiên thời địa lợi nhân hoà, bệ hạ đã lên tiếng, sao Tam công tử không thuận nước đẩy thuyền.”

“Nàng ấy gả đến Vương phủ cũng chưa được sống ngày nào yên lành đúng không? Tam công tử để tay lên ngực tự hỏi xem ngài chưa từng chê bai thân phận của nàng ấy à? Mẫu thân của ngài chưa từng coi khinh nàng ấy? Nhưng Tưởng gia ta thì không thế, từ trên xuống dưới Tưởng gia ta sẽ coi nàng ấy như báu vật...”

Khi y nhắc đến hai chữ báu vật, ánh mắt y cũng dịu dàng hơn đôi chút.

“Buông tay đi, Tam công tử.” Tưởng Ngọc Hà lại một lần nữa cầu xin.

Cuối cùng sắc mặt Bùi Mộc Hành cũng không còn bình tĩnh nổi nữa, dần trở nên âm u.

Hắn thật sự đã nợ Từ Vân Tê quá nhiều, nhưng nếu bảo hắn buông tay thì hắn lại không làm được.

“Tránh ra.” Hắn thờ ơ nói, vẫn giữ nguyên phong độ ban đầu.

Tưởng Ngọc Hà nhìn khuôn mặt không chê vào đâu được kia, cuối cùng không nhịn được: “Tam công tử, có lẽ tại hạ có thể đoán được phần nào tham vọng của ngài, nhưng ngài với nàng ấy vẫn khác nhau...”

Ánh mắt Bùi Mộc Hành lạnh lùng nhìn y, bước đến gần y: “Ngươi đã biết lòng ta có khát vọng, thì ngươi phải biết ta không phải người mà ngươi có thể đắc tội. Nếu ta đã nói không buông tay thì đến cả thần tiên cũng không ngăn cản được ta, hay ngươi dám lấy trăm người của Tưởng phủ ra để đối đầu với ta?”

Lời Tưởng Ngọc Hà muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng, nhìn chằm chằm Bùi Mộc Hành một lúc lâu, sắc mặt Bùi Mộc Hành vẫn không hề thay đổi chút nào, Tưởng Ngọc Hà tức giận đến mức cơ thể tuấn tú hơi run rẩy: “Ngài có thế giới của ngài, nàng ấy có vũ đài của nàng ấy, ngài không nên kiềm chế nàng ấy... Bùi Mộc Hành, nếu ngài thật sự có tình cảm với nàng ấy thì ngài càng không nên kiềm chế nàng ấy...” Mỗi lời thốt ra từ răng môi đều đau đớn.

Bùi Mộc Hành không cần phải đứng đôi co với y: “Sao ngươi biết được nàng ấy ở bên ta sẽ không được tự do?”

Hắn bước qua y đi vào trong, chỉ thấy trong y quán đông đúc, có người qua đường vào đây tránh mưa, có tôi tớ sốt ruột đến đây mua thuốc, có y sĩ mặt không biểu cảm bình tĩnh thong dong. Ám vệ kịp thời chen vào trong chỉ lên tầng, Bùi Mộc Hành nhanh chóng lên tầng.

So với tầng một ồn ào thì tầng hai yên tĩnh hơn nhiều, nói đúng hơn là có một giọng nói trong trẻo đang vang lên, phá vỡ mọi hỗn loạn trên thế gian.

“Trên người có tất cả mười hai kinh mạch, Kinh Thủ Thái âm Phế, Kinh Túc Dương Minh Vị... Mười hai kinh mạch cả trong lẫn ngoài, cuối cùng kết nối với nhau thành một mạch hoàn chỉnh, mỗi điểm tiếp nối là một chỗ hiểm, được gọi là Thập Tam ải, Thập Tam châm của chúng ta, đó là bày trận hạ quẻ, khôn chủ địa, chấn biểu lôi trên cơ thể người... Bát quái ngũ hành tương sinh tương khắc, bổ sung cho nhau.”

“Nếu người khoẻ mạnh không có bệnh tật gì thì kinh mạch sẽ thông suốt, thông sẽ không đau, đau tức là không thông, sư phụ có từng nói dù tình hình có ra sao, chỉ cần thông được mười ba điểm kết nối này thì mọi bệnh tật đều sẽ khỏi...”

“Thai nhi trong bụng nàng ấy đang ở sai vị trí, thượng hạ can châm giúp ổn định khí mạch, hạ hạ khôn châm giúp ổn định mạch máu, nước và lửa đan xen, trời đất hóa tứ phương, tứ phương hoá thành vạn vật, sẽ liên tục sinh sôi nảy nở...”

Bùi Mộc Hành bước đến thính đường, ngồi xuống bàn ghế đối diện với căn nhã gian kia, cách một cánh cửa. Hắn lắng nghe kia giọng nói bình tĩnh kia, không có chút mềm mại nào, cương quyết và lạnh lùng, không chút do dự, sự bực tức trong lòng Bùi Mộc Hành cũng dần được xoa dịu.

Qua lớp cửa sổ hơi mỏng hắn nhìn thấy cổ thiên nga của nàng nhẹ nhàng thăm dò, giơ tay lên hạ xuống, chỉ một lúc sau trên tay nàng đã ẵm một đứa bé.

Đây là một lần đỡ đẻ độc nhất vô nhị, Hồ chưởng quỹ liên tục ngạc nhiên cảm thán, ông ta chỉ từng nhìn thấy năng lực quỷ quyệt như vậy trong ghi chép y học cổ xưa của bậc này quỷ quyệt bản lĩnh hắn cũng chỉ ở sách y cổ của Hoa Đà, hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Hồ chưởng quỹ đón lấy đứa bé mới sinh từ tay của nàng, vẻ mặt cảm động, lau người cho đứa bé kia rồi vỗ mông đứa bé, tiếng khóc nỉ non cắt ngang bầu trời âm u, một sinh mệnh mới cứ thế ra đời.

Người nhà bệnh nhân đang sốt ruột chờ bên ngoài nhã gian oà khóc.

“Sinh rồi, sinh rồi!”

“Đại phu, nữ nhi của ta sao rồi?” Lão thái thái đứng cạnh cửa sổ rưng rưng nước mắt.

Hồ chưởng quỹ giao đứa bé cho y đồng, xoay mặt nói vọng về phía cửa: “Yên tâm đi, Từ nương tử vẫn đang chữa trị.”

Lão thái thái nghe thấy vậy thì trái tim đang căng thẳng thoáng thả lỏng, hơi cúi người trượt xuống dưới sàn men theo cánh cửa, phấn khích nói: “Từ nương tử đúng là Bồ Tát chuyển thế, vừa nãy lão thái y của Thái y viện còn không làm được gì, nhưng nàng ấy lại cứu được.”

Không lâu sau, đứa bé được bế ra ngoài, mọi người vội vàng xúm đến, mang ơn đội nghĩa Hồ chưởng quỹ, Hồ chưởng quỹ cười xua tay: “Cảm ơn ta làm gì, phải cảm ơn nương tử ấy, nếu không phải có Từ nương tử mổ bụng lấy con thì có lẽ đã một xác hai mạng rồi.”

Mọi người vừa nghe thấy hai chữ mổ bụng thì trợn mắt há hốc mồm, Hồ chưởng quỹ lại tiếp tục giải thích, cũng may lão phu nhân còn khá cởi mở, lau nước mắt nói: “Chỉ cần người còn sống thì sao cũng được… Sao cũng được.”

Bùi Mộc Hành lẳng lặng ngồi bên cạnh, quan sát toàn bộ cảnh tượng này, bình trà gốm trên bàn nóng hôi hổi, hắn rót một tách để nguội cho nàng.

Tuy đã lấy được đứa bé ra, nhưng tiếp theo đây mới là phần chính, Từ Vân Tê bận rộn từ đầu đến cuối, cuối cùng là giúp xử lý sạch sẽ nhau thai và khâu miệng vết thương. Đến khi xong việc, hai chân nàng đã tê rần vì đứng quá lâu, cổ cũng thấy nhức mỏi, nàng xoay cổ, dặn dò Ngân Hạnh phải chăm sóc sản phụ kia như thế nào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Những tiếng cảm ơn xen lẫn với tiếng khóc ùa đến, còn có người quỳ xuống liên tục cúi đầu lạy nàng, Từ Vân Tê mỉm cười mệt mỏi, đang định nói gì đấy thì nhìn thấy bóng người ngồi cạnh cửa sổ phía Đông. Dáng người người kia đoan trang, tao nhã dựa người vào ghế bành, trên tay cầm một tách trà, ánh mắt vượt núi vượt sông nhìn sang, bao phủ một lớp lạnh lẽo khó nắm bắt.

Từ Vân Tê đuổi đám người đi, đến gần hắn: “Tam công tử, sao ngài lại đến đây?”

Sai người mang thư hoà li đến đây là được, việc phải đội mưa to đến đây làm gì.

Sắc mặt nàng rõ ràng rất mệt mỏi, thậm chí giọng nói cũng hơi khàn khàn khô khốc, Bùi Mộc Hành biết nàng đang mệt mỏi nên cơn tức trong lòng cũng vô thức dịu đi.

Sau đó, ánh mắt Từ Vân Tê nhìn xung quanh hắn, tay hắn rỗng tuếch, trên người hai tên tuỳ tùng cũng không thấy có thứ gì, vẻ mặt Từ Vân Tê bối rối, lại hỏi lại: “Ngài đến đây làm gì?”

Mưa gió bên ngoài cửa sổ dần dừng lại, sắc trời dần ló rạng, có tia sáng mặt trời loáng thoáng chiếu xuống qua những đám mây đen, chiếu lên trên gương mặt trắng nõn sắc sảo kia. Bùi Mộc Hành đứng lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng, đưa tay về phía nàng: “Về nhà với ta đi.”

Lúc này Từ Vân Tê hoàn toàn sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn, một hồi lâu không nhúc nhích.

Nàng yên lặng một lúc rồi nói: “Tam công tử, ngài phải hiểu ta sẽ không thay đổi bản thân vì ngài đâu.” Giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh kiên định như trước.

Ánh mắt Bùi Mộc Hành hơi trầm xuống, hắn đưa tay đến gần hơn: “Ta nói lại lần nữa, về nhà với ta.”

Khí thế lạnh lẽo áp lực chỉ thuộc về nam nhân kia ập đến, Từ Vân Tê nhíu mày, thấy hơi bất lực: “Ngài đến hoàng cung đi, như thế hai chúng ta sẽ được giải thoát, không có ai ý kiến gì hết...”

Câu nói này không khác lời Tưởng Ngọc Hà nói là mấy, sự hoảng loạn trong lòng Bùi Mộc Hành như sắp trào ra. Hắn tức giận bước về phía trước một bước, vững vàng đứng chắn trước cơ thể mảnh mai của nàng, Từ Vân Tê bị hắn dồn cho lùi ra sau, cơ thể nàng va vào một cái bàn dài chất đầy y án, Bùi Mộc Hành chống tay sang, nhốt nàng giữa bàn dài và lòng ngực hắn, nhìn đôi mắt trong veo của nàng hỏi: “Đối với nàng, hôn nhân là hợp thì ở không hợp thì chia tay đúng không?”

Mỗi một chữ như ngàn cân đè xuống: “Nhưng đối với ta hôn nhân là sự hứa hẹn, là không rời không bỏ.”

Bốn chữ “Không rời không bỏ” cứ liên tục quay cuồng trong đầu nàng, sắc mặt Từ Vân Tê thoáng ngơ ngác mất mấy giây.

Bùi Mộc Hành thấy nàng không có phản ứng, mấy lần hắn muốn cưỡng ép kéo tay nàng mấy lần, cuối cùng hắn vẫn không nỡ, giọng điệu dịu đi đôi chút: “Chúng ta về nhà thôi.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.