Phùng Quân

Chương 64: Chương 64



Xe ngựa lội qua những vũng nước chạy về phía Vương phủ, mưa đã tạnh hẳn, những đám mây đen ở đường chân trời phía Tây tản ra để lộ một tia sáng.

Từ sau khi Bùi Mộc Hành dẫn Từ Vân Tê xuống tầng, hắn vẫn chưa buông tay nàng ra, Từ Vân Tê cảm nhận được hơi ấm trên mu bàn tay. Nếu cứ nắm tay vậy nữa thì sẽ đổ mồ hôi mất, vì vậy nên nàng định rút tay ra nhưng Bùi Mộc Hành không vui, hắn lại nắm chặt hơn, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Từ Vân Tê khẽ nói: “Ta muốn uống trà.”

Hắn không thể từ chối lý do này của nàng.

Ánh mắt Bùi Mộc Hành nhìn về phía gò má nàng mấy giây, dùng tay phải đang để không của mình đẩy chiếc bàn nhỏ trong góc về phía trước, tự rót cho nàng một tách trà rồi đẩy đến trước mặt nàng, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo: “Nàng uống đi.”

Mỗi một hành động của hắn đều đang thể hiện rõ dùng một tay cũng có thể châm trà uống trà.

Từ Vân Tê hơi cạn lời, nàng cầm tách trà lên uống hết trong một ngụm.

Bùi Mộc Hành cũng phát hiện ra nhiệt độ trong lòng bàn tay, lúc này hắn mới đổi một tư thế khác, chậm rãi di chuyển lên trên cầm lấy cổ tay nàng.

Toàn bộ bàn tay vừa mềm mại vừa mịn màng nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay hắn.

Từ Vân Tê đành phải để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Đúng lúc này, phía trước xe ngựa vang lên giọng nói của một thiếu niên: “Này này này, đây là xe ngựa của Từ nương tử à?”

Yến Cẩm đang cưỡi ngựa đi dạo vu vơ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên xe ngựa phía trước, hôm qua chính tiểu nha đầu kia đã đá bay Lưu quản gia, mở đường cho Từ nương tử. Cho nên, từ trên xuống dưới Yến gia có ấn tượng khá sâu sắc với Ngân Hạnh, đến hôm nay eo của Lưu quản gia kia vẫn còn đang đau, chỉ có thể nói là đá quá hay.

Yến Cẩm định sẽ ra tửu lâu chơi đùa, đi được nửa đường thì gã sai vặt bên cạnh hắn ta hoảng loạn bối rối vội vàng chạy đến, nói cho hắn ta biết chuyện Yến gia định sẽ nghênh thú Từ Vân Tê: “Ngũ công tử, các vị thiếu gia khác đều đã đến Từ phủ rồi, ngài đừng ngơ ra đấy nữa.”

Yến Cẩm nhớ lại khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Từ Vân Tê, bỗng hắn ta bật dậy, nhảy lùi ra khỏi bàn: “Các huynh trưởng chen chân vào làm gì, mối hôn sự này chắc chắn là của ta.” Vì thế hắn ta vứt hết mấy lá bài trong tay đi, hấp tấp đi theo gã sai vặt ra khỏi tửu lâu.

Hôm qua sau khi về phủ, các thiếu gia của Yến gia đã hết lời khen ngợi Từ nương tử, có mấy người lại bày tỏ sự khâm phục và cảm kích, chỉ có mình Yến Cẩm là nảy sinh chút ngưỡng mộ, ngờ đâu cơ hội lại ở ngay trước mắt, hắn ta vội vã chạy đến Từ gia.

Rõ ràng lúc này hắn ta vẫn còn chưa biết rõ phương hướng của Từ gia ở đâu, nhưng ngờ đâu ông trời lại thiên vị hắn ta, đưa người đến trước mặt hắn ta.

Yến Cẩm vui mừng cưỡi ngựa đi đến, ánh mắt nhìn về phía Ngân Hạnh, chỉ về phía xe ngựa: “Xin hỏi, Từ nương tử đang ở trong xe ngựa này đúng không.”

Ngân Hạnh không biết Yến Cẩm là ai, trên mặt nàng ấy lộ vẻ nghi ngờ, ám vệ ngồi đánh xe bên cạnh lại lạnh lùng nhìn Yến Cẩm: “Yến công tử có việc gì à?”

Yến Cẩm là một người có tiếng thô lỗ trong Kinh thành, bình thường hắn ta hay đi theo tiểu thúc Yến Thiếu Lăng bày trò, cũng là một “ông tướng”. Cho nên khi hắn ta nghe thấy thế thì lập tức cười toe toét gãi đầu, rất xấu hổ trả lời: “Tổ mẫu của ta bảo ta đến nghênh thú Từ nương tử nhà ngươi.”

Câu nói này của hắn ta khiến ám vệ đen mặt.

Ngân Hạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm hắn ta, bị sốc nặng trước sự dũng cảm của thiếu niên này, không nhịn được nhìn hắn ta thêm một lúc. Lúc này, nàng ấy nhận ra thiếu niên này có hàng lông mày rậm đôi mắt to, làn da trắng nõn, khuôn mặt hơi ngờ nghệch. Sau đó, nàng ấy nhịn cười nói: “Ngài đang nói gì thế, nương tử nhà ta đã thành thân rồi.”

Ám vệ sợ sẽ chọc giận Bùi Mộc Hành trong xe ngựa, vội vàng dừng xe ngựa lại quát Yến Cẩm: “Yến công tử ăn nói cho cẩn thận, thiếu phu nhân với Tam công tử nhà ta đang rất hoà thuận. Đây cũng không phải chỗ để thiếu gia bày trò ngớ ngẩn đâu, công tử mau đi chỗ khác đi.”

Dù sao Yến Cẩm cũng là công tử nhà Thủ phụ, năng lực có thể không bằng người nhưng khí thế thì chắc chắn không thể thua kém ai, hắn ta ngồi trên lưng ngựa lườm nguýt: “Chẳng phải đã hoà li rồi sao? Sao thế, Tam công tử nhà ngươi không cần người ta, giờ còn không cho người ta đi tái giá à...”

Hắn ta còn chưa nói hết câu, đúng lúc này rèm xe bị vén lên, để lộ ra khuôn mặt lạnh lùng không tì vết.

Khuôn mặt của Bùi Mộc Hành gần như không nhìn ra được hắn đang giận, giọng điệu cũng không thể hiện hắn đang vui hay tức giận:

“Ngươi đã tìm thấy “Xích Ô” ở Thượng Lâm uyển chưa?”

Ngân Hạnh âm thầm liếc nhìn cô gia, không tin nổi lúc này Bùi Mộc Hành còn có thể tốt tính nói chuyện với người khác.

Yến Cẩm nhìn thấy Bùi Mộc Hành cũng ở trong xe ngựa thì rất ngạc nhiên, chẳng phải đã hòa li rồi sao? Sao Bùi Mộc Hành lại ở đây, hắn ta không khỏi thò đầu ra nhìn, thoáng nhìn thấy một góc váy màu trắng phấp phới bên cạnh Bùi Mộc Hành, hắn ta đoán ra được đấy là Từ Vân Tê thì bối rối đỏ mặt.

Cầu thú thê tử nhà người ta ngay trước mặt trượng phu nhà người ta, không ngờ hắn ta lại làm chuyện như vậy.

Mới đầu Yến Cẩm vỗ vào trán một cái rất mạnh, sau khi nhớ đến câu nói kia của Bùi Mộc Hành, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng hắn ta.

Tiêu đời, hôm qua hắn ta không cẩn thận làm mất “Xích Ô” một trong những con ngựa tốt có tiếng tăm vang dội ở Thượng Lâm uyển, vậy mà Bùi Mộc Hành lại biết chuyện này. Chỉ cần chuyện này bị lộ ra thì hắn ta ăn chắc ba mươi bản tử.

Yến Cẩm khóc không ra nước mắt.

Xe ngựa của Vương phủ không chút thương tiếc đi ngang qua bên cạnh Yến Cẩm, Ngân Hạnh nhìn con ngỗng ngu ngốc trên lưng ngựa, bật cười.

Ám vệ ho khan hai tiếng, ra hiệu cho Ngân Hạnh chú ý hơn. 

Ngân Hạnh quay lại lườm nguýt hắn ta, bây giờ nàng ấy xưa đâu bằng nay, ai bảo lúc này Tam công tử trăm cay ngàn đắng cầu xin các nàng trở về chứ.

Ngân Hạnh thẳng lưng.

Rèm xe hạ xuống, sắc mặt Bùi Mộc Hành không còn tốt như lúc nãy nữa.

Đầu tiên là Tưởng Ngọc Hà, bây giờ lại có thêm một tên Yến Cẩm, có lẽ còn có người đang âm thầm lén lút.

Bùi Mộc Hành kiềm chế cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng, nhắm mắt lại.

Cả quá trình Từ Vân Tê chỉ thản nhiên ngồi nghe, đoán được đại khái toàn bộ câu chuyện:

“Tam gia thông minh, ngài cũng biết đây là tấm lòng của Yến lão phu nhân, chứ không hề có ý gì hết.”

Bùi Mộc Hành yên lặng không nói gì cũng không trả lời câu này.

Trời dần tối, xe ngựa đến Vương phủ.

Sau khi nhận được tin này Bùi Mộc San đã bật khóc vì quá vui, Từ Vân Tê vừa xuống xe ngựa, Bùi Mộc San đã vội vàng chạy đến ôm chầm lấy nàng, lực ôm quá lớn khiến Từ Vân Tê hơi loạng choạng, Bùi Mộc Hành giơ tay đỡ lấy nàng, nhìn muội muội với vẻ trách móc.

Tâm trạng Bùi Mộc San đang rất tốt nên cũng không cãi nhau với hắn, trái lại còn cho hắn ta một ánh mắt “giờ mới giống ca ca của muội này”.

Bùi Mộc San ôm tẩu tẩu đưa nàng đến Thanh Huy viên, Bùi Mộc Hành lại đi chậm hơn hai người hai bước, dừng lại ở hành lang, hắn giơ tay lên gọi Trần quản gia.

“Ngươi đến Cẩm Hòa đường một chuyến, báo với Vương phi là ta đã đón phu nhân về.”

Hắn đã làm đến mức này rồi thì mẫu thân cũng sẽ biết sự quyết tâm của hắn.

Trần quản gia lập tức đến Cẩm Hòa đường, bẩm báo lại lời Bùi Mộc Hành nói.

Lúc đó Hi Vương đang dùng bữa tối với Hi Vương phi, Hi Vương nghe xong thì sửng sốt một lúc. Nữ tử hành nghề y đối với hoàng gia và Vương phủ mà nói là một thách thức rất lớn, nhi tử đã đưa ra quyết định này thì cần phải có dũng cảm, nhưng phụ thân lại ủng hộ hắn.

Từ nhỏ Bùi Mộc Hành đã trầm tính, chín chắn hơn hẳn những bạn cùng lứa tuổi. Ông ấy làm cha mà vừa vui mừng vừa lo lắng, vui mừng là vì hắn thông minh, lo lắng là vì hắn quá nghiêm túc thiếu đi chút gì đấy gần gũi, đây là lần đầu tiên hắn đưa ra một sự lựa chọn cảm tính. Hi Vương loáng thoáng cảm thấy nhi tử có dấu hiệu sẽ hạ phàm.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía Hi Vương phi bên cạnh.

Hi Vương phi đã ngồi yên suốt một buổi chiều, từ buổi trưa đã thường xuyên có tin tức truyền về đây, chuyện Tưởng gia và Yến gia gióng trống khua chiêng cầu hôn cũng không thể lọt khỏi tai bà ấy. Từ Vân Tê có thể tìm được một phu gia khác, Hi Vương phi cũng thấy vui thay nàng, nhưng rõ ràng là Yến lão phu nhân đang vả mặt bà ấy.

Chuyện khiến bà ấy ngạc nhiên nhất chính là nhi tử lại chẳng màng đến phép tắc thế tục, cứ nhất quyết đón Từ Vân Tê về phủ.

Bùi Mộc Hành có trách nhiệm đến đâu thì hắn cũng chỉ là một con người, là người thì sẽ có thất tình lục dục, nếu chỉ vì chút trách nhiệm kia thì hắn sẽ không làm đến nước này, ít nhất trong lòng hắn cũng thấy thích Từ Vân Tê.

Nhưng Từ Vân Tê kia đã nói rất rõ ràng, nàng không hề thích nhi tử bà ấy, Hi Vương phi cứ nhớ đến vụ kiện cáo vô lý này là lại thấy đau hết cả đầu.

Thấy vẻ mặt thê tử không vui, Hi Vương nói:

“Hôm nay nàng cũng đã thấy rồi đấy, cơ hội hòa li ở ngay trước mắt. Thậm chí, Thánh thượng còn tỏ ý sẽ để Từ thị đến Thái y viện nhưng Hành ca nhi của chúng ta lại nhất quyết muốn đón nó về. Chuyện này có nghĩa là gì, nghĩa là giữa hai đứa nó đã không còn chỉ là thánh chỉ tứ hôn nữa, là sự lựa chọn của nhi tử của nàng. Chuyện tứ hôn đã qua rồi, ý tứ trong lời nhi tử của nàng bảo Trần quản gia truyền đến đây cũng đã quá rõ ràng, sau này nàng không cần phải nhúng tay vào chuyện của phu thê chúng nó nữa.”

Hi Vương phi chậm rãi thở dài, chậm rãi khuấy bát canh, giữ im lặng.

Hi Vương biết thê tử như này là không thể làm được gì chỉ đành chấp nhận.

Bên phía Thanh Huy viên, Bùi Mộc San đưa Từ Vân Tê trở về rồi yên tâm quay về ngủ ngon. Suốt đêm hôm qua nàng ấy không ngủ chút nào, hôm nay lại vật lộn cả ngày khiến nàng ấy cạn kiệt sức lực. Từ Vân Tê giữ nàng ấy ở lại dùng bữa tối, Bùi Mộc San lạnh lùng liếc nhìn ca ca với ánh mắt chán ghét, mím môi: “Thôi vậy, hôm nay muội không ở đây làm phiền hai người nữa.”

Từ Vân Tê chống tay lên trán.

Canh giờ không còn sớm nữa, Trần ma ma đã gọi người mang bữa tối lên.

Hai phu thê ngồi đối diện với nhau, trên bàn bát tiên bày mười mấy món ăn thịnh soạn, Từ Vân Tê không kén ăn nên món nào nàng cũng ăn một ít, cả ngày nay Bùi Mộc Hành không ăn gì nên tập trung ăn mấy món ăn trước mặt, hai phu thê đều không có thói quen cho người phục vụ lúc ăn.

Từ Vân Tê ăn một miếng củ niễng rồi nhìn về phía Bùi Mộc Hành, sắc mặt Bùi Mộc Hành không tốt lắm, dường như hắn vẫn còn đang tức. Bùi Mộc Hành phát hiện ánh mắt của thê tử nên nhìn sang, hai người nhìn nhau, Từ Vân Tê làm như không có việc gì nhìn sang chỗ khác. Bùi Mộc Hành lại nhìn chằm chằm vào nàng, thấy bát cơm của nàng đã thấy đáy, hắn múc một bát canh nấm gần đầy nhất, đặt xuống trước mặt nàng.

Từ Vân Tê liếc nhìn những ngón tay thon dài kia, yên lặng nhận lấy bát canh.

Cả quá trình hai phu thê không nói với nhau bất cứ câu nào nhưng lại rất ăn ý.

Uống trà xong, Bùi Mộc Hành đứng dậy: “Ta về tiền viện trước...”

Sợ Từ Vân Tê hiểu nhầm hắn sẽ không quay lại giống như ngày hôm qua, hắn đi đến cửa lại quay lại nhìn nàng: “Lát nữa ta sẽ quay lại.”

Từ Vân Tê đứng bên cạnh cái đôn vuông rửa tay, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của hắn, nàng chậm rãi gật đầu.

Đến khi hắn rời đi, Từ Vân Tê đến đông thứ gian, Ngân Hạnh vui mừng khôn xiết đi vào: “Cô nương...” Rõ ràng giọng nàng ấy đã nhẹ nhàng hơn phần nào.

Lúc Bùi Mộc Hành đến đón Từ Vân Tê, Ngân Hạnh vui muốn khóc.

Từ Vân Tê lại đặt tráp trong tay nải lên trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng liếc nhìn tiểu nha hoàn kia.

Ngân Hạnh bê ghế gấm đến đặt bên cạnh nàng, đến gần nàng hỏi: “Cô nương, đợi lát nữa cô gia trở về, người có muốn cho ngài ấy ba điều thoả thuận không? Bây giờ không còn giống khi trước nữa, là ngài ấy tự đến đón người về, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta.”

Từ Vân Tê nhìn vào gương đồng, tháo đôi khuyên tai ngọc trai ra: “Thoả thuận điều gì đây?”

Ngân Hạnh nói: “Đương nhiên là đồng ý cho người hành nghề y rồi!”

Sắc mặt Từ Vân Tê hơi cứng đờ, xoay người lại, lẳng lặng nhìn nàng ấy: “Thứ nhất, ta hành nghề y không cần phải chờ bất cứ ai đồng ý.”

“Thứ hai, ta cũng không cần phải đặt điều kiện gì với chàng ấy hết, vừa nãy ở y quán ta đã nói rõ ràng rồi, ta sẽ không nhân nhượng vì chàng ấy đâu. Chàng ấy nhất quyết đón ta về đây đồng nghĩa với việc chàng ấy đã đồng ý, có một số việc trong lòng biết rõ là được rồi, hỏi nhiều quá sẽ mất vui.”

Mắc Ngân Hạnh sáng ngời: “Trời ạ, hoá ra cô gia là hũ nút.”

Từ Vân Tê tiếp tục tháo trang sức, lắc đầu bật cười.

Bùi Mộc Hành không phải hũ nút, hắn không nói hẳn ra là vì trong lòng hắn cũng không đồng ý, chỉ vì có lời hứa của quân tử nên hắn mới không thể không đồng ý thôi.

Đương nhiên, nếu nhất định phải xem xét kỹ càng thì hắn lại rất có trách nhiệm.

Ít nhất là có trách nhiệm hơn vị Tuần Các lão ở bên cạnh.

Ngân Hạnh nhớ đến Hi Vương phi ở Cẩm Hoà đường, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Còn bên phía Vương phi thì phải làm sao đây?”

Sắc mặt Từ Vân Tê lại càng thản nhiên hơn, nàng vừa cầm lấy lược bí chải tóc vừa trả lời nàng ấy: “Đây là việc mà chính Tam gia phải tự xử lý, ta sẽ không làm thay việc của người khác đâu.”

Giữa bà bà và nhi tức thì điều cấm kỵ nhất là vượt quá giới hạn, làm tức phụ thì không được vượt mặt trượng phu gân cổ cãi nhau với bà mẫu, làm bà mẫu thì cũng không được phép can thiệp vào quá nhiều chuyện. Thật ra hai bên bỏ qua nam nhân đáng nhẽ nên gánh trách nhiệm đứng giữa hai người là quá sai lầm.

Nếu Bùi Mộc Hành đã đón nàng về thì hắn nhất định phải giải quyết được hậu quả.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.