Vốn dĩ hôm nay Tuần Duẫn Hoà không rảnh để về phủ, sự việc quá ồn ào khiến ông ấy không yên tâm. Cho nên, ông ấy phải tìm hiểu xem liệu chuyện này có liên quan đến thê nữ không. Vậy nên ông ấy dầm mưa trở về nhà, về đến phủ đệ, ông ấy lập tức đi đến hậu viện.
Ngoài cửa phòng có tiểu nha đầu trông cửa đang đứng gác, nhìn thấy ông ấy đi đến từ phía xa, nàng ấy sợ hãi vội vàng xoay người. Nhưng Tuần Duẫn Hoà đã dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn cản nàng ấy, tiểu nha đầu không còn cách nào khác đành phải nhẹ nhàng rụt chân lại, nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
Một nha hoàn còn như thế thì chủ tử trong phòng sẽ như thế nào đây?
Sắc mặt Tuần Duẫn Hoà hơi âm u, ông ấy liếc mắt ra hiệu. Hai tên tuỳ tùng bên cạnh lập tức đi vào trong, khống chế mấy nha hoàn bà tử đang đứng gác trên hàng lang, tiếng mưa rơi ào ào rất lớn, rất phù hợp để che giấu tiếng động bên ngoài.
Tuần Duẫn Hoà đi đến cạnh cửa sổ của phòng chính, hai mẹ con Tuần phu nhân và Tuần Vân Linh hoàn toàn không biết gì cả.
Dạo gần đây, Tuần phu nhân càng lúc càng khó ăn khó ngủ, sắc mặt càng ngày càng tiều tuỵ, uể oải nằm trên giường nghe nữ nhi lải nhà lải nhải những chuyện đã xảy ra: “Vương phi nghe xong tin kia thì đâu thể nào ngồi yên được, bà ấy lập tức bắt Vương gia vào cung xin chỉ. Sao một người tựa thần tiên như Tam công tử có thể chấp nhận có một thê tử ra ngoài làm nữ y được, đúng là làm trò cười cho thiên hạ, mẫu thân cứ chờ đi, mấy ngày nữa sẽ có tin tốt truyền đến thôi.”
“Đã đến giờ thân rồi, có phải Tam công tử đã cầm thánh chỉ hoà li về phủ rồi không nhỉ, để con sai người đi hỏi thăm xem sao...”
Tuần Vân Linh vừa mới vén rèm lên đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng bên ngoài rèm, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như băng của phụ thân, Tuần Vân Linh run rẩy, sợ đến nỗi mất hồn mất vía.
“Cha...” Đầu gối Tuần Vân Linh mềm oặt, quỳ xuống.
Tuần phu nhân nghe thấy vậy thì run rẩy, lập tức nghiêng người, nhìn thấy trượng phu mình đang đứng trước cửa, hai tay chắp sau lưng, sợ tới mức trượt ra khỏi giường ngã xuống đất.
“Lão gia...”
Ông ấy về từ bao giờ vậy?
May mà vừa nãy bọn họ không nhắc đến ba chữ Từ Vân Tê, nếu không trời sẽ sập mất.
Tuần phu nhân thật sự không thể chịu nổi những ngày tháng sống trong lo lắng hãi hùng như vậy nữa, bà ta thầm nghiến răng.
Tuần Duẫn Hoà lạnh lùng vén rèm lên đi vào trong, ngồi xuống ghế bành đối diện hai người, ông ấy nhìn chằm chằm vào hai mẹ con bọn họ với ánh mắt giễu cợt: “Hoá ra chuyện đấy là do hai người làm thật à?”
Trong lòng Tuần phu nhân buốt giá, cẩn thận quan sát biểu cảm của trượng phu, nhìn bộ dạng rõ ràng là chưa biết chuyện mẹ con Từ Vân Tê. Vậy là ông ấy đang trách hai người họ có ý đồ với Bùi Mộc Hành. Trượng phu trước giờ luôn lấy tĩnh lặng để tu thân, lấy cần kiệm để dưỡng đức, tôn trọng đạo Khổng Tử và Mạnh Tử, ghét nhất là chuyện nữ tử âm thầm làm điều xấu.
Có lẽ ông ấy đã nghe thấy hết câu nói vừa rồi của nữ nhi, bây giờ có giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng thà là dùng chuyện này để che giấu mục đích thật sự của hai người họ.
Vì thế Tuần phu nhân nhanh chóng đứng dậy, kéo nữ nhi dậy trách móc: “Con cũng mờ mắt rồi! Bùi Mộc Hành kia đã thành hôn, bệ hạ không thích hôn sự giữa Tuần gia với Vương phủ, dù hắn ta có hoà li thật thì cũng không liên quan gì đến chúng ta hết, con cứ nhung nhớ mãi làm gì.”
Tuy Tuần Vân Linh đang rất hoảng loạn nhưng lại không mất đi chút khôn khéo nào, nàng ta lại quỳ xuống nắm góc áo Tuần Duẫn Hoà khóc lóc nói: “Cha, người đừng trách nữ nhi, nữ nhi không có gì để bao biện hết, nhưng con thật sự rất thích chàng ấy, thích đến nỗi đêm ngủ không ngon. Hơn nữa, con cũng không làm chuyện gì xấu hết, Từ thị kia thật sự không phải con ruột của Từ gia, tất cả hàng xóm xung quanh Từ gia đều biết chuyện này, sớm muộn gì chuyện đấy cũng sẽ lộ...”
“Sớm muộn gì chuyện đấy cũng sẽ lộ là một chuyện, nhưng nó lại bắt nguồn từ con thì không đúng.” Tuần Duẫn Hoà nhìn nàng ta đầy thất vọng: “Lần trước cha đã nói rồi nhưng con không nghe lọt gì hết, nếu đã thế thì cha cũng không cần nương tay nữa, trong lòng con đang nhớ nhung người khác, thành thân sẽ là hại người ta. Người đâu, thu dọn hành lý, đưa Nhị tiểu thư đến núi Thanh Sơn để tĩnh dưỡng!”
Tuần Vân Linh nghe thấy thế thì trợn tròn mắt, vội vàng ôm chặt lấy chân ông ấy không chịu buông: “Đừng mà cha, con cũng là nữ nhi của người, người không thể đối xử với con như vậy...”
“Nữ nhi sai thật, nhưng con chẳng qua chỉ thích một nam nhân thôi mà...” Tuần Vân Linh nghẹn ngào, buồn rầu nhìn phụ thân mình: “Lẽ nào cha chưa từng thích người khác sao?”
Tuần Duẫn Hoà sửng sốt.
Trong đầu ông ấy nhớ đến một gương mặt xinh đẹp.
Đã quá lâu, lâu đến mức ông ấy suýt chút nữa đã quên mất hình ảnh ấy.
Đó là một buổi chiều mùa xuân ánh nắng chan hoà, một mình ông ấy đi đến cạnh lạch nước nhỏ sau núi để đọc sách. Bỗng nhiên dòng nước chảy xiết trước mặt cuốn theo một mảnh xiêm y, chỉ nghe thấy giọng điệu giống như chim vàng anh của một thiếu nữ vang lên trên thượng nguồn: “Trời ạ, xiêm y của ta...”
Thấy xiêm y sắp sửa bị cuốn xuống hạ du, ma xui quỷ khiến thế nào Tuần Duẫn Hoà lại ló người ra nhặt mảnh xiêm y kia lên, những giọt nước nhỏ xuống theo đầu ngón tay làm ướt sũng đôi giày vải của ông ấy. Một lúc sau, một bóng người nhỏ nhắn chạy ra từ trong đám cỏ lau xanh ngắt, dáng người cô nương kia duyên dáng, mặc một bộ váy hoa, chỉ tay về phía tay ông ấy với vẻ mặt thẹn thùng: “Công tử, xin hãy trả lại thứ đó cho ta...”
Thiếu nữ nói xong thì quay đầu sang hướng khác giấu khuôn mặt đỏ bừng đi, không dám nhìn ông ấy.
Lúc đó ông ấy còn cảm thấy kỳ lạ, chỉ là một mảnh xiêm y thôi, có gì đâu mà phải xấu hổ đến mức ấy, đến khi cụp mắt xuống ông ấy mới biết đấy là áo yếm của nữ hài tử. Cái áo kia được thêu hình hoa lan màu xanh đỏ. Khoảnh khắc đó, ông ấy cực kỳ xấu hổ.
Từ nhỏ Tuần Duẫn Hoà đã cực khổ đọc sách thánh hiền, quân tử như ngọc, đức hạnh không chê vào đâu được, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải chuyện như vậy. Ông ấy tự nhận là mình đang xúc phạm cô nương kia, sau khi trở về ông ấy tìm đến sơn thôn bên cạnh, cầu thân với Chương lão.
Mới đầu Chương lão nghe thấy phụ mẫu của ông ấy đã qua đời, ông ấy chỉ sống một mình thì còn thấy rất hài lòng, nhưng sau khi thấy ông ấy quyết chí muốn vào kinh đi thi thì có nói thế nào cũng không đồng ý.
Đáng tiếc là ông ấy với Tình Nương đã bày tỏ tình cảm với nhau, để bắt Chương lão đồng ý mà Tình Nương còn định thu dọn hành lý đi cùng ông ấy, khiến Chương lão tức giận đến nỗi bỏ đi. Từ đó trở đi Chương lão chưa từng về nhà.
Chờ đến khi Tuần Duẫn Hoà tỉnh táo lại, Tuần phu nhân đã ra lệnh cho người đưa Tuần Vân Linh đi, còn bà ta thì quỳ xuống gót chân ông ấy lẩm bẩm khóc lóc: “Lão gia, ta biết trong lòng chàng vẫn còn canh cánh chuyện năm đó, nhưng nữ nhi vô tội, chàng không thể cứ mãi đối xử nghiêm khắc với nó như vậy...”
Mới đầu Tuần Duẫn Hoà chỉ đang hoang mang, nghe xong câu này, trên khuôn mặt ông ấy đã phủ đầy sương giá.
Tuần phu nhân vùi mặt vào đầu gối của ông ấy, khóc lóc nức nở: “Ta đâu đoán được nữ nhi của Huyện lão thái gia kia lại chuốc thứ thuốc ấy cho chàng, nếu không ta chắc chắn sẽ không đến thư phòng... Chàng muốn trách thì cứ trách ta đi, đừng khắt khe với con cái nữa.”
Đây là chuyện mà cả đời này Tuần Duẫn Hoà không muốn nhớ lại nhất, trên trán ông ấy gần như sắp nổi gân xanh. Sự giận dữ xen lẫn với lạnh lùng trên khuôn mặt ông ấy khiến khoé mắt ông ấy dần đỏ ngầu. Ông ấy nhắm chặt mắt lại, kìm nén mọi cảm xúc, chậm rãi thở ra, sau đó nói với Tuần phu nhân: “Ta làm thế không phải là đang nghiêm khắc với con nó, ta làm như vậy là vì muốn tốt cho nó, làm người thì phải biết tự trọng. Nó sống trong khuê phòng nên càng phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm hơn.”
Tuần Duẫn Hoà bỏ lại câu này rồi đứng dậy rời đi.
Tuần phu nhân suy sụp ngồi khuỵu xuống đất, câu này của Tuần Duẫn Hoà giống như đang có một bàn tay tát vào mặt bà ta, ngực bà ta nóng rát đau đớn. Một lúc sau, lão ma ma hoảng loạn chạy vội vào nói với bà ta, Bùi Mộc Hành đã tự đi đón Từ Vân Tê về, cổ họng Tuần phu nhân lập tức trảo ra một ngụm máu tanh.
Mất cả chì lẫn chài.
Không được, không thể cứ tiếp tục như thế được.
…
Bùi Mộc Hành rời khỏi Thanh Huy viên, quả nhiên hắn đến Cẩm Hoà đường một chuyến, hai mẹ con đã nói chuyện rất lâu, đến khi Bùi Mộc Hành đi ra ngoài, Hi Vương phi cũng lau nước mắt một lúc lâu, thành kiến trong lòng không thể thay đổi chỉ trong một chốc một lát được, những so đo, chấp nhặt kia phải cạn kiệt
Bùi Mộc Hành trở về thư phòng, ám vệ Vương Phàm vào bẩm báo với hắn: “Tin tức là do Tuần cô nương ở nhà bên cạnh lan truyền, mục đích là để huỷ hoại danh tiếng của thiếu phu nhân, ép ngài với thiếu phu nhân hoà li.”
Bùi Mộc Hành nghe xong thì sửng sốt một lúc lâu, trong ấn tượng của hắn Tuần Vân Linh là một cô nương dịu dàng hào phóng, học thức xuất chúng, phong thái không ai sánh bằng. Nàng ta lọt vào mắt xanh của mẫu thân nên mới hứa hôn cho hắn, trong mắt Bùi Mộc Hành chuyện này là Vương phủ có lỗi với Tuần gia. Cách đây không lâu Tuần Vân Linh khiêu khích Từ Vân Tê, Bùi Mộc Hành cũng chỉ nghĩ là nàng ta không cam tâm, cho đến hôm nay, hắn mới được nhìn thấy bộ mặt thật của cô nương kia.
Hắn cứ tưởng lần trước cảnh cáo nàng ta thì nàng ta sẽ biết khó mà lui, không ngờ nàng ta lại chẳng biết ăn năn hối cải là gì.
Vào lúc Bùi Mộc Hành đang suy nghĩ xem nên đối phó với Tuần Vân Linh thế nào thì Vương Phàm lại nói thêm: “Thuộc hạ vừa nghe được tin, Tuân Các lão đã về phủ để dạy dỗ Tuần cô nương. Vừa nãy lúc mưa chưa tạnh, nàng ta đã được đưa ra khỏi thành rồi, nghe nói là sẽ đến nữ quan gần chùa Thanh Sơn để học tập.”
Bùi Mộc Hành nghe thấy thế thì nhướng mày: “Sư phụ là người có nhân phẩm cao cả, đã thế thì ta không cần phải ra tay nữa.” Yên lặng một lúc rồi hắn lại nói: “Tiêu diệt tai mắt của nàng ta đi.”
Nhưng sau đó, Bùi Mộc Hành lại không giữ được bình tĩnh nữa.
Ám vệ nói với hắn chuyện của Yến gia, Tưởng gia và cả Từ gia. Hắn ta chỉ nói thềm cửa Từ gia hôm nay không khác gì cổng chợ, ở đâu cũng có người tranh giành muốn nghênh thú Từ Vân Tê, cả đời Bùi Mộc Hành chưa có lúc nào cạn lời như lúc này, hắn tức đến phát điên.
Đến khi Từ Vân Tê tắm gội thay y phục xong, lau khô người chuẩn bị đi ngủ, nàng lại nhìn thấy Bùi Mộc Hành đi vào phòng với khuôn mặt xanh mét.
Nam nhân yên lặng không nói câu nào đứng sau bàn, uống hết ly trà này đến ly trà khác.
Vừa nãy Từ Vân Tê cũng đã nghe được chút tin tức, đoán được vì sao Bùi Mộc Hành lại tức giận. Đến khi thấy hắn đã uống liên tiếp ba ly trà mà vẫn chưa bình tĩnh lại, Từ Vân Tê suy nghĩ thấy nên khuyên nhủ hắn, nàng đi về phía hắn.
Bùi Mộc Hành phát hiện ra hành động của nàng, nhưng lại nói khẽ: “Nàng đi ngủ trước đi, đừng để ý đến ta.”
Tâm trạng của hắn bây giờ không được tốt lắm, không muốn giận cá chém thớt sang Từ Vân Tê.
Bước chân của Từ Vân Tê khựng lại, nàng chưa bao giờ làm khó người khác, Bùi Mộc Hành đã nói thế nên nàng làm theo lời hắn.
Cho đến khi ngọn đèn trong phòng phụt tắt, Bùi Mộc Hành mới xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong rồi lên giường. Nhưng hắn lại thật sự nhìn thấy Từ Vân Tê ngủ say không nhúc nhích.
Khuôn mặt trắng nõn, mềm mịn của nàng gối lên gối, hàng lông mi dày đen nhánh như lông quạ, hắn phát hiện dáng vẻ lúc ngủ của nàng có hơi ngốc nghếch.
Cứ vô tâm vô tư, ngủ một cách ngon lành.
Bùi Mộc Hành nhìn nàng với vẻ mặt phức tạp một lúc, bóp ấn đường rồi nằm xuống.
Ngày hôm nay Từ Vân Tê mổ bụng lấy con ra cho bệnh nhân, dùng hết toàn bộ Thập Tam châm nên mất rất nhiều sức lực, nàng vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say, không biết đã ngủ đến giờ nào, nhưng bụng vẫn chưa thấy đói. Nàng từ từ tỉnh giấc, gian ngoài có ánh sáng mờ mờ chiếu vào, nàng nhìn về phía trượng phu đang nằm ngủ bên ngoài, khẽ cựa mình định xuống giường.
Nàng còn chưa chạm vào hắn mà bóng người cao gầy kia đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú: “Nàng định đi đâu thế?”
Giọng điệu kia vừa căng thẳng vừa trầm giống như nàng định bỏ trốn lúc nửa đêm vậy.
Từ Vân Tê sửng sốt, sắc mặt Bùi Mộc Hành cũng hơi cứng đờ, câu vừa nãy gần như là hắn buột miệng thốt ra mà không cần phải nghĩ ngợi gì, bây giờ hắn mới cảm thấy có gì đấy không ổn.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, Từ Vân Tê dịu dàng giải thích: “Ta muốn đến cung phòng.”
Bùi Mộc Hành gật đầu, chậm rãi co chân lên để nhường đường cho nàng.
Lần này Từ Vân Tê đi có hơi lâu, khi quay trở về nàng lại thấy Bùi Mộc Hành vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu không nhúc nhích. Hai mắt díp lại rõ ràng là cực kỳ buồn ngủ, nhìn có vẻ như hắn đang chờ nàng.
Từ Vân Tê nhớ đến bản thân khi trước, có một khoảng thời gian mẫu thân đến thăm nàng ở nông thôn, nàng sợ đến nửa đêm mẫu thân sẽ rời đi nên nửa tỉnh nửa mê bất cứ lúc nào cũng cảnh giác.
Trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác kỳ lạ, Từ Vân Tê vén tà váy lên leo lên giường, dịu dàng với với hắn: “Ta về rồi.” Sau đó, nàng cụp mắt xuống chỉnh lại vạt áo rồi nằm xuống như khi nãy.
Bùi Mộc Hành bị nàng đánh thức, ánh mắt nhìn về phía nàng.
Đêm qua, Bùi Mộc Hành không ngủ ở đây nên Từ Vân Tê cất bớt chăn đi, bây giờ trên giường chỉ còn lại một cái chăn mỏng.
Hôm nay trời đổ mưa to, ban đêm lại hơi lành lạnh, Từ Vân Tê đắp chăn mỏng lên bụng, ngước mắt lên nhìn thấy Bùi Mộc Hành vẫn chưa ngủ, rõ ràng là hắn đang nhìn nàng. Chuyện này khiến gò má Từ Vân Tê ửng đỏ, khẽ hỏi: “Ban đêm có hơi lạnh, ta lấy cho chàng một cái chăn nữa nhé?”
Bùi Mộc Hành nhìn thê tử đang nằm cách mình một cánh tay, nói: “Nàng nằm gần vào đây đi.”
Từ Vân Tê nhổm người dậy, nhìn xung quanh một lượt, rõ ràng Bùi Mộc Hành đang nằm ở mép giường rồi, chỗ bên nàng còn khá rộng, nàng không chút nghĩ ngợi hỏi: “Vì sao ta lại phải nằm ra đấy?”
Bùi Mộc Hành tự hiểu câu đấy thành Từ Vân Tê muốn hắn chủ động, vì thế hắn nghe lời Từ Vân Tê nhích người nằm sát vào nàng, hai phu thê cùng nằm xuống, cánh tay chạm vào cánh tay, nhiệt độ nhanh chóng truyền sang nhau, Từ Vân Tê chậm rãi kéo chăn ra, đắp lên người hắn một ít.
Nàng vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của trượng phu vang lên bên cạnh: “Từ khi thành thân với nàng ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay. Mặc dù có rất nhiều lúc ta hơi lơ là nhưng ta không hề có ý định bỏ rơi nàng để đạt được mục đích của bản thân. Vân Tê, sau này ta không muốn nghe thấy hai chữ hoà li nữa.”
Trong vô thức xưng hô từ “phu nhân” đã biến thành “Vân Tê”.