Hai người dùng chung xà phòng tắm nên hương thơm hòa quyện vào nhau, chẳng thể phân biệt được mùi của ai.
Bùi Mộc Hành nằm bên nàng một lúc, thấy người nóng dần thì lại tách xa ra.
Từ Vân Tê nghe thấy tiếng hít thở của trượng phu hơi gấp, nhưng lại không có động tĩnh gì thêm, trong lòng cảm thấy kỳ lạ không thôi. Xem ra chuyện nàng đề cập đến việc hòa li đã để lại nút thắt trong lòng hắn.
Thực ra Bùi Mộc Hành không giận Từ Vân Tê, rõ ràng tối hôm trước hai người còn quấn quít không rời trên chiếc giường này. Nhưng vừa quay lưng thì Từ Vân Tê đã có thể dứt khoát rời đi, nếu hắn còn chưa nhìn thấu thì đúng là kẻ ngốc. Trong lòng Từ Vân Tê không có hắn, vậy thì hắn không thể cưỡng ép nàng trong chuyện này.
Hắn vẫn chưa đến mức hạ mình xuống để cầu xin nàng.
Sáng sớm hôm sau, Thanh Huy Viên nghênh đón một nhóm khách nhân náo nhiệt.
Đại phu nhân Yến gia dẫn theo nữ nhi và tức phụ đến cửa để tạ ơn. Theo lý thì phải đến bái kiến Vương phi trước, nhưng lần này Hi Vương phi lại lên cơn đau đầu, vật vã cả đêm không ngủ được, không tiện tiếp khách. Đại phu nhân Yến gia vốn dĩ cũng không phải vì Vương phi mà đến nên đã đi thẳng tới Thanh Huy Viên.
Đại tiểu thư Yến gia Yến Ấu Hà, biểu muội của Bùi Mộc San là Tiêu Phù và Bùi Mộc San, ba người vô cùng hứng khởi chen chúc trong phòng thuốc nhỏ của Từ Vân Tê, huyên náo không thôi. Ngân Hạnh đang dùng muôi lọc nước thuốc, ba cô nương ở bên cạnh chăm chú nhìn.
Từ Vân Tê thì ở bên cạnh trò chuyện cùng Yến Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân của Yến gia.
"Tình hình sức khỏe của Yến công tử thế nào rồi?"
Yến Đại phu nhân cười nói: "Đã đỡ nhiều rồi, hôm qua đã tỉnh lại vào giờ tỵ, Chúc Thái y đã cho nó uống ít nước thuốc, buổi chiều đã ăn được chút cháo, sắc mặt cũng đã hồng hào trở lại, đến sáng nay đã có thể mở miệng nói chuyện rồi. Nước thuốc Quận Vương phi gửi đến hôm qua hữu hiệu vô cùng, vết thương cũng được khâu lại rất tốt, trông không giống như từng bị thương nặng."
Từ Vân Tê gật đầu: “Mười ngày nữa là có thể đi lại được rồi, nên ăn đồ ăn nhạt, tuyệt đối không được vui mừng hoặc đau buồn quá mức."
Yến Đại phu nhân nghe nói đến câu sau, bà ta nhìn Bùi Mộc San đang đứng ở cửa phòng thuốc mà liếc mắt ra hiệu: “Một lòng một dạ chỉ nhớ đến nàng ta, buồn vui cũng tùy theo nàng ta."
Từ Vân Tê bật cười: “Đúng là một thiếu niên nhiệt tình."
Nghe giọng điệu già dặn của nàng, Yến Đại phu nhân quở trách: “Tuổi người còn nhỏ hơn Thiếu Lăng nhà ta, mà tính tình lại chững chạc hơn nó nhiều." Vừa nói, bà ta vừa nhìn kỹ Từ Vân Tê vài lần, khí sắc của nàng tốt vô cùng, má hồng hồng, da mịn màng không chút tì vết, lúc cười lông mày mềm mại, trông còn trẻ hơn cả mấy cô nương bên trong.
Yến phu nhân tò mò hỏi: “Cho phép ta được hỏi một câu không được tế nhị, Quận Vương phi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Từ Vân Tê đáp: “Mười chín ạ."
Vẻ mặt Yến phu nhân đầy vẻ hâm mộ: “Thật không ngờ, khí chất này của người e rằng là do bẩm sinh, không giống như Hà nha đầu nhà ta, từ nhỏ đã nghịch ngợm, bướng bỉnh không chịu được, giờ đã mười lăm tuổi rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì."
Từ Vân Tê cầm tách trà, mỉm cười mà không nói gì.
Bên kia, Ngân Hạnh bị mấy cô nương chen chúc ra ngoài, đứng ở cửa phòng thuốc thò đầu vào bẩm báo: “Đến giữa tháng sau là cô nương nhà ta tròn mười chín tuổi rồi."
Nghe vậy, Yến phu nhân lập tức hào hứng nói: “Ồ, hẳn là Vương phủ sẽ tổ chức thọ yến chứ, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ đến chúc mừng."
Từ Vân Tê trừng mắt nhìn a hoàn: “Cũng không phải tròn tuổi nên không cần tổ chức, hơn nữa ta cũng không thích."
Trong phòng thuốc, Yến Ấu Hà nhìn những bình thuốc đủ loại màu sắc, vô cùng hứng thú: “Nếu người là tẩu tẩu của ta thì chắc chắn sẽ ngày nào ta cũng đến căn phòng này để học lén." Nói xong, nàng ấy lại vô cùng tiếc nuối: “Ôi, sao hôm qua mấy ca ca đó lại không cố gắng thêm một chút chứ?"
Bùi Mộc San nghe nói đến chuyện này, cũng bật cười ha ha: “Yến gia các ngươi thật là có bản lĩnh, coi như là nể mặt tẩu tẩu ta vậy, không cần nói cũng biết, chắc chắn ca của ta đã tức chết rồi."
Tiêu Phù cốc đầu nàng ấy: “Ngốc quá, nếu bị Yến gia cướp mất thì ngươi sẽ không còn tẩu tẩu nữa."
Bùi Mộc San ôm trán, tỉnh ngộ ra: “Ối trời ơi, xem ta hồ đồ thế kìa!"
Yến Ấu Hà biện hộ giúp nàng ấy: “Cũng tại nàng ấy chỉ có mỗi tẩu tẩu trong lòng, chứ không nghĩ gì đến ca ca."
Trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.
Quay trở lại phủ Tần Vương, tiểu Quận chúa bị người của phủ Hi Vương lén lút đánh một trận thế mà Tần Vương phi lại còn thấy hả hê, cũng không định làm lớn chuyện. Tiểu Quận chúa nằm trên giường kêu la đòi Tần Vương đến Ngự thư phòng để tố cáo nhưng lần này Tần Vương lại không nuông chiều tiểu nữ nhi nữa, chỉ ban cho chút vàng bạc châu báu để an ủi, thế là chuyện này coi như xong.
Vì chuyện này, Yến gia rõ ràng đã trở nên xa cách với phủ Tần Vương, Tần Vương không thể đổ thêm dầu vào lửa mà ngược lại còn phải làm dịu tình hình.
Nhìn thấy vụ án mua quan bán tước càng ngày càng rầm rộ, lòng Tần Vương vô cùng bất an. Ông ta đích thân mang lễ vật lấy cớ đến Yến gia đẻ thăm Yến Thiếu Lăng. Ngồi trong viện của Yến Thiếu Lăng một lát, rồi tự nhiên ông ta lại chuyển sang thư phòng của Yến Bình.
"Cữu cữu, ngọn lửa này lại lan đến tận đầu ta rồi, xin cữu cữu giúp đỡ hòa giải."
Yến Bình nhíu mắt hỏi: "Chuyện Trần Minh Sơn là sao? Có liên quan gì đến ngươi không?"
Tần Vương cười khổ: "Chẳng có liên quan gì. Chỉ là trước kia ta có bán vài chức quan, trong đó có hắn ta. Hắn ta mua chức Thôi quan phủ Kinh Triệu, sau lại đưa thêm bạc, ta thấy hắn ta ra tay hào phóng nên điều hắn ta vào Công bộ Lang trung. Không ngờ tên tiểu tử này có tài, tu sửa đài Ngân Tước hết sức tráng lệ, được phụ hoàng khen ngợi, sau đó được cử đi làm quan, từng bước làm đến chức Tri phủ Thông châu."
Sắc mặc Tần Vương lạnh lùng: "Cữu cữu, những kẻ trong triều thông đồng với nhau không phải là chuyện hiếm, tại sao lại cứ nhắm vào Trần Minh Sơn? Nhất định là có kẻ đứng sau giật dây, muốn đối phó với ta và cữu cữu."
Yến Bình ngồi trên ghế bành, tay đặt trên bàn, lòng bàn tay đang vân vê một chuỗi tràng hạt tử đàn, thờ ơ hỏi: "Vậy điện hạ biết là kẻ nào đang đối phó với ta và ngài không?"
Tần Vương hừ một tiếng: "Lão Tam vốn không ưa gì ta, trước đây cấu kết với Thái tử ức hiếp ta, bây giờ lại đi khắp nơi gieo rắc thị phi, khả năng ca là hắn ta."
"Ngoài ra, tên Thập Nhị kia ngày thường đóng giả làm nhàn vương, nhưng lần này trong danh sách người được Tư lễ giám, số người tiến cử hắn ta làm Thái tử còn nhiều hơn ta. Hôm qua nghị hôn, không ngờ Hoàng hậu lại chọn nữ nhi của Tuần Duẫn Hòa, đây rõ ràng là đang nhắm đến ngôi Thái tử mà. Thường ngày Hoàng hậu không bao giờ can thiệp vào việc triều chính, một tháng có nửa tháng cáo bệnh nhưng vào lúc quan trọng lại không hề hồ đồ, nói tên Thập Nhị này âm thầm cản trở cũng có khả năng."
"Ngài đừng quên, trước đây kho lương Thông châu bị cháy, người phụng chỉ đi tra án là tên Thập Nhị kia. Chắc chắn hắn ta đã điều tra ra mối quan hệ của Trần Minh Sơn với ta, đợi Thái tử vừa đi thì sẽ hung hăng cắn ta một miếng, chờ hắn ta ngồi lên ngôi vị đích tử trung cung này."
Tần Vương nói xong, Yến Bình vẫn bình tĩnh như cũ: "Tình hình hiện tại quả thực bất lợi cho điện hạ. Việc mua quan bán tước vẫn luôn là một tệ nạn lớn của triều ta, dù có như thế nào thì ngài và ta đều không thoát khỏi liên can. Đã vậy, chỉ còn cách hy sinh con tốt này để bảo toàn quân cờ tốt hơn."
Sắc mặt Tần Vương tái nhợt: "Có ý gì?"
Yến Bình nhíu mày nhìn hắn ta, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta là quan chức Lại bộ, dù có nhúng tay vào chuyện này hay không thì cũng khó tránh được tội, chi bằng dùng ta để đổi lấy bình an cho điện hạ."
Cổ họng Tần Vương đột nhiên nghẹn lại: "Đây... Đây sao được?"
Ông ta lại thấy lo lắng hơn là áy náy. Yến Bình đã giữ chức Thủ phụ Nội các gần hai mươi năm, những năm qua ông ta vẫn luôn dựa vào người cữu cữu quyền cao chức trọng này mà đứng vững trong triều đình, một mất một còn với Thái tử. Mặc dù lần này đã hạ bệ được Thái tử, nhưng ông ta vẫn chưa trèo lên được ngôi vị Thái tử. Vào lúc này mà Yến Bình cáo lui thực sự không có lợi cho ông ta.
"Không còn cách nào khác sao? Hoặc là chúng ta lại tìm một hình nhân thế mạng khác?"
Yến Bình không để ý đến lời ông ta nói mà chỉ dặn dò: "Đợi ta rời triều, điện hạ nhất định phải cẩn thận, nhất định phải bình tĩnh, miễn là không mất lòng Thánh thượng thì ngài vẫn là đích trưởng tử. Với uy vọng của ngài trong triều, sớm muộn gì ngôi Thái tử cũng sẽ rơi vào tay ngài."
Yến Bình dùng lời này để an ủi Tần Vương,