Phùng Quân

Chương 67: Chương 67



Lúc Tần Vương ra khỏi phủ, vẻ mặt bi thương, dường như rất không nỡ nhưng khi lên xe ngựa, tất cả cảm xúc trên khuôn mặt ông ta đều biến mất sạch sẽ. Tùy tùng đi theo hỏi: "Điện hạ, hành động này của Yến Các lão có thực sự bảo vệ được điện hạ không?"

Tần Vương cười lạnh: "Đâu phải là ông ta muốn làm con chốt thí để bảo toàn cho ta, ông ta chỉ muốn dùng kế ve sầu thoát xác thôi, đúng là lão hồ ly mà. Trở về trước đã, chúng ta phải tự mình nghĩ cách."

Yến Bình đưa tiễn Tần Vương ra khỏi phủ rồi quay trở lại ngự thư phòng, Đại lão gia Yến gia đích thân bước tới rót cho ông ta một ly rượu hoa mai.

Yến Bình xuất thân là Trạng nguyên, vốn nổi tiếng là người nho nhã, chỉ là đến tuổi này, không ai còn nhớ đến dáng vẻ hào hùng của ông ta thời trẻ nữa. Ông ta không thích uống rượu mạnh, chỉ thích nhấm nháp một ngụm rượu hoa mai thanh đạm.

Nhấp một ngụm, hương vị còn lưu luyến mãi.

Đại lão gia Yến gia nhìn thấy sắc mặt say sưa của phụ thân dần tan biến, bèn lo lắng hỏi: "Vụ án này ập tới dữ dội như vậy, người thực sự không lo lắng sao?"

Yến Bình mở mắt lạnh lùng nhìn ông ta: "Đương nhiên là ta lo lắng, cả gia tộc Yến gia chúng ta có mấy trăm mạng người, gánh nặng ngàn cân này đều đè lên vai ta. Ngươi đã thấy vết xe đổ của Dương gia chưa, tuy Dương Khang có thể về quê dưỡng lão nhưng quyền lực của Dương gia đã bị bệ hạ tước sạch, chỉ giữ lại một tước vị rỗng tuếch để an ủi lòng quân trấn thủ nơi biên ải."

"Yến gia chúng ta tuyệt đối không thể đi vào vết xe đổ đó."

Nghe vậy, Đại lão gia Yến gia vội đến phát khóc: "Vậy... Chúng ta phải làm thế nào?"

Yến Bình chậm rãi đặt chiếc ly lưu ly nhỏ xuống, thở dài nói: “Tần Vương, người này chỉ có thể cùng hoạn nạn, chứ không thể cùng hưởng vinh hoa, cũng nên đến lúc chấm dứt quan hệ với hắn ta rồi."

"Sách sử mấy ngàn năm qua, có bao nhiêu quyền thần được chết toàn thây. Con người ấy mà, quý ở chỗ biết lùi đúng lúc. Đã đến lúc vi phụ nên cáo lão về quê, nhường sân cho lớp sau."

Nghe xong những lời này, Đại lão gia Yến gia cảm thấy vô cùng thấm thía, liên tục gật đầu: "Con hiểu rồi, vậy thì kế tiếp phụ thân định tính thế nào?"

Yến Bình dặn dò: "Con hãy tìm hai vị Ngự sử tâu lên Hoàng thượng về tội ta tắc trách, quản lý cấp dưới không nghiêm."

"Con hiểu rồi, con sẽ đi làm ngay."

Yến Bình rời khỏi thư phòng, rẽ về phía Đông đi qua cửa thùy hoa để đến hậu viện, nhưng lại nghe thấy mấy giọng nói trong trẻo vang vọng ở gần đó. Trong đó có một giọng nói oang oang, mất đi sự dịu dàng e ấp của thiếu nữ mà thay vào đó là sự sắc sảo và dứt khoát, đã đến lúc phải phân định ranh giới với Yến Bình nghe ra đó là giọng của Bùi Mộc San, bèn dừng chân lại.

"Phù nhi, nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ xé rách miệng ngươi!"

"Xé đi, xé đi, hồi nãy ai ở Vương phủ nói đỡ cho Yến gia, ngay cả ca ca của mình cũng bán được. Ta thấy ngươi ấy, còn chưa gả đi đã tự coi mình là người của Yến gia rồi." Tiêu Phù núp sau một gốc hải đường, cười toe toét trêu chọc Bùi Mộc San.

Việc hôn sự của Yến Thiếu Lăng khó khăn lắm mới có chuyển biến, Yến Ấu Hà sợ Bùi Mộc San bị Tiêu Phù chọc tức bỏ đi nên khó chịu trừng mắt nhìn nàng ấy: "Nếu Quận chúa có thể gả vào Yến gia thì đó là phúc của cả nhà chúng ta, nếu ngươi còn phá đám nữa thì cẩn thận ta cào ngươi đó."

Đương nhiên, Tiêu Phù cũng hiểu được nỗi lo lắng của Yến Ấu Hà, nhìn thấy Bùi Mộc San ở bậc thềm nhe răng trợn mắt định chạy đến bắt mình thì vội vàng trốn vào sâu trong bụi hoa: "Ngươi đó, nếu ngươi không dọa nàng ấy một chút, nàng ấy sẽ thực sự vô tâm vô tư đấy."

Trên bậc thềm, thiếu nữ mắt sáng trong trẻo như sao, mặt ửng hồng, thoáng cái đã đuổi theo Tiêu Phù. Đáng thương cho Yến Ấu Hà, chạy đôn chạy đáo nhưng không cản được nàng ấy, cuối cùng Tiêu Phù bị vị biểu tỷ thân thiết ấn vào lòng cù lét: “Ta không dám nữa rồi, tỷ tỷ tha mạng, tỷ tỷ tha mạng..."

Yến Bình đứng trước cửa thùy hoa, nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia rồi vuốt râu mỉm cười.

Người khác đều cho rằng ông ta lui về ở ẩn, nhưng nào biết được ông ta đang chuẩn bị tạo dựng lại cơ đồ.

Sau khi đùa giỡn với hai vị muội muội, Bùi Mộc San lập tức đến viện tử của Yến Thiếu Lăng thăm bệnh. Yến Ấu Hà rất thức thời dẫn Tiêu Phù đi, Bùi Mộc San một mình bước vào phòng của Yến Thiếu Lăng.

Hôm qua, trời đổ một trận mưa lớn, hôm nay trời quang mây tạnh, nắng nóng nhanh chóng ập tới. Trong phòng của Yến Thiếu Lăng đã đặt khá nhiều băng đá, khi Bùi Mộc San đi vào, hơi lạnh xộc vào mũi, khiến nàng ấy hắt hơi hai cái.

Yến Thiếu Lăng lại vô cùng nhạy bén với giọng của nàng ấy, vội vàng mở miệng: "San San muội muội, là ngươi à?"

"Ngoài ta ra còn có ai đến thăm ngươi nữa chứ?"

Bùi Mộc San khoanh tay đi vào, đầu tiên đứng trước cửa bình phong nhìn vào, trong phòng ngoài một tiểu đồng đang điều chế cao dược thì không còn ai khác. Mắt nàng ấy chuyển sang chiếc giường, thấy tên ngang ngược thường ngày không coi ai ra gì lại đang che mặt.

Bùi Mộc San vội vàng tiến lại, ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước mặt hắn: "Ngươi làm gì vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"

Yến Thiếu Lăng hiếm khi nào ngượng ngùng dùng chăn mỏng che mặt, hắng giọng nói: "San San, ngươi về đi, bây giờ bộ dạng của ta trông không được đẹp..."

Hơi thở của hắn ta khi nói chuyện đứt quãng, còn rất yếu ớt.

Bùi Mộc San ngẩn người một lúc, rồi dần hiểu ra, bật cười: "Huynh có bộ dạng xấu xí gì mà ta chưa từng nhìn thấy chứ, biết đâu ta lại thích cái kiểu yếu ớt này thì sao?"

Yến Thiếu Lăng nhớ lại hôm trước ở sân mã cầu có hai thiếu niên nho nhã đi theo sau Bùi Mộc San, bèn vứt chăn ra, để lộ khuôn mặt tuấn tú ngăm đen: "Nếu như ngươi cứ chọc giận ta thêm lần nữa là ta không khỏi bệnh được đâu."

Bùi Mộc San thực sự che miệng lại, cố nhịn cười không nói gì.

Bộ dạng hoạt bát đó của nàng ấy trông rất đáng yêu, suýt chút nữa đã khiến Yến Thiếu Lăng say đắm, hắn ta dời mắt nhìn về chiếc bàn nhỏ ở phía đông: "Hôm đó ta vào rừng cùng Thập Nhị vương gia, hắn ta ta săn được một con hươu, ta đã bắt cho muội một con thỏ nhỏ..." Yến Thiếu Lăng thở hai hơi, nói tiếp: "Vốn định đưa cho ngươi vào hôm thi đấu mã cầu, nhưng lại để đến hôm nay, ngươi xem thử đi, có thích không?"

Mắt Bùi Mộc San nhìn theo tầm nhìn của hắn ta. Dưới ánh nắng hoàng hôn, một chú thỏ con trắng như tuyết đang ngồi trong lồng gặm cỏ, dáng vẻ vụng về đáng yêu kia khiến người ta không khỏi yêu thích. Có lẽ nhận ra ánh nhìn của nàng ấy, chú thỏ kia ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên, khuôn mặt ngây thơ nhìn nàng ấy. Bùi Mộc San thấy lòng mềm đi, bất giác nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó, vành mắt lại đỏ lên.

"Được, ta mang về chơi một lát." Nàng ấy vốn không phải người dễ xúc động, rất nhanh đã che giấu đi sự yếu mềm, xem như không có việc gì, đứng dậy xách lồng trên tay, nghịch ngợm trước mặt Yến Thiếu Lăng một lúc rồi mang ra ngoài.

Trên đường về, nàng ấy phát hiện chú thỏ này cực kỳ đáng yêu, không nỡ buông tay. Chỉ có điều duy nhất là mùi hôi vây quanh người nó. Bùi Mộc San vừa trở về Vương phủ đã thẳng đường tìm Từ Vân Tê, định xin tẩu tẩu một cách đuổi hết mùi của thỏ.

Mới đặt chân lên hành lang Thanh Huy viên thì nàng ấy đã thấy Bùi Mộc Hành đứng trên đó trò chuyện với Từ Vân Tê.

Đôi phu thê kia nhìn thấy Bùi Mộc San, lập tức ngừng nói.

Bùi Mộc San đi xuống hành lang rồi bước xuống bậc thang, ôm lồng thỏ thong thả đi dọc theo lối đi lát đá trong sân. Ánh mắt nàng ấy vô tình rơi xuống người ca ca mình. Bùi Mộc Hành vẫn còn mặc triều phục, y phục của Quận Vương màu hồng nhạt hòa quyện với ánh hoàng hôn, tôn lên khuôn mặt nhẵn nhụi trắng trẻo, thêm phần xuất chúng. Trước kia khi nhìn khuôn mặt anh tuấn của ca ca, Bùi Mộc San sẽ ngắm mãi không chán, không biết sao hôm nay lại mất hứng.

Nàng ấy ngước mắt nhìn, ca ca và tẩu tẩu cùng đứng dưới hành lang, xét về ngoại hình và khí chất thì đúng là đôi phượng hoàng vô cùng xứng đôi. Chỉ có điều nhìn mãi nhìn mãi thì Bùi Mộc San lại cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Nghĩ lại đến cảnh Yến Thiếu Lăng mặt dày không biết xấu hổ tiến đến bên mình, rồi lại nhìn ca ca, giữa hắn và tẩu tẩu rõ ràng có khoảng cách, nếu nhét hai nàng vào khoảng trống đó thì cũng vừa vặn.

Bùi Mộc San nhìn vẻ mặt ca ca lập tức hiểu ra.

Nàng vừa đi vừa lắc lư theo nhịp đi chậm rãi, còn chưa lên bậc thang thì Bùi Mộc Hành đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc trên người con thỏ. Hắn nhăn mặt khó chịu.

"Muội tránh xa ta một chút."

Bùi Mộc San khựng lại, lạnh lùng nhìn ca ca mình rồi lập tức chuyển hướng sang Từ Vân Tê, cười híp mắt hỏi: "Tẩu tẩu ơi, đây là thỏ mà Yến Thiếu Lăng bắt cho muội đấy, xinh không?"

Từ Vân Tê tập trung quan sát cái lồng trong tay nàng ấy, chân thành đáp: "Đẹp lắm, đáng yêu lắm." Khi còn nhỏ, nàng cũng rất thích bắt thỏ, không chỉ bắt thỏ trắng mà còn có thỏ xám, thỏ xanh, nhốt chung một chỗ và nuôi rất thú vị.

Bùi Mộc San cười khúc khích, đưa cái lồng cho nàng: "Tẩu tẩu nghĩ giúp ta một cách để khử hết mùi trên người nó đi."

Từ Vân Thê định đón lấy, bỗng nhiên nàng lại liếc nhìn vị trượng phu đối diện, ra hiệu cho Ngân Hạnh cầm lấy: "Ta cũng từng nuôi thỏ, lát nữa sẽ nghĩ cách giúp muội."

Bùi Mộc San nheo mắt nhìn ca ca của mình, khoanh tay cười nói: "Tẩu tẩu à, ta bỗng cảm thấy rằng trước kia ta chỉ nhìn bề ngoài của người khác mà phán xét là không đúng."

Từ Vân Thê tưởng nàng ấy đã thông suốt, có lẽ là đã để mắt tới Yến Thiếu Lăng, một thiếu niên tốt bụng như vậy quả thực khiến cho người ta cảm động, nàng cũng nói tiếp: "Đúng vậy, muội hiểu ra được như vậy là tốt rồi."

Bùi Mộc San gật đầu nghiêm túc: "Vâng, xét về ngoại hình thì Thiếu Lăng không phải người xuất sắc nhất cả Kinh thành, nhưng xét về tấm lòng thì dù có cầm đèn soi cũng khó lòng tìm ra."

"Có người chỉ đẹp cái mã bên ngoài, đáng tiếc là nhìn thì đẹp nhưng lại vô dụng!"

Bùi Mộc Hành: "..."


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.