Phùng Quân

Chương 68: Chương 68



Bùi Mộc San vừa đi, để lại đôi phu thê đối mặt nhìn nhau.

Đương nhiên, Từ Vân Tê cũng hiểu ý muội muội, nếu để Bùi Mộc Hành giống như Yến Thiếu Lăng dịu dàng săn sóc, lại còn bám người như vậy đúng là không thể tưởng tượng được. Hàng nghìn người hàng nghìn khuôn mặt, mỗi cặp phu thê có thói quen sinh hoạt khác nhau, giống như nàng và Bùi Mộc Hành, tốt nhất là không can thiệp chuyện riêng của nhau và tôn trọng đối phương.

Từ Vân Tê nhanh chóng giải cứu trượng phu mình ra khỏi sự ngượng ngùng: “Tam gia mới vừa nói Vương gia gọi chúng ta qua đó dùng bữa tối?”

Ánh mắt của Bùi Mộc Hành chậm rãi chuyển từ trên người muội muội sang người Từ Vân Tê. Thê tử của hắn có một đôi mắt hạnh ngập tràn ý cười, vừa thẹn thùng vừa dịu dàng. Nàng như vậy trông giống như một bông hoa nở trong kẽ đá nhưng yêu kiều chỉ là vẻ ngoài của nàng, thật ra nàng lại bền bỉ đến mức kiên cố không thể phá hủy.

“Đúng vậy.”

Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên cổ tay trắng nõn không có gì bên trên của nàng, Bùi Mộc Hành lập tức nghi ngờ: “Vòng tay lần trước ta mua cho nàng, nàng không thích à?”

Từ Vân Tê rũ mắt nhìn thoáng qua hai tay, lộ ra vẻ xấu hổ: “Ta quên mất, Tam gia cũng biết đấy, bình thường ta phải giã mấy chai lọ đó, sợ đeo vào không tiện, lỡ như va đập thì sao.”

Bùi Mộc Hành không vui nói: “Vỡ rồi thì mua lại cái khác.”

Từ Vân Tê nghe được giọng nói nghiêm nghị của hắn thì từ từ phản ứng lại. Nhất cử nhất động của nàng đều đại diện cho mặt mũi của trượng phu, nếu nàng ăn mặc mộc mạc, giản dị thì sợ là người ngoài sẽ nghĩ rằng Bùi Mộc Hành khó tính với nàng, sau khi nhận ra chuyện này, Từ Vân Tê không từ chối nữa:

“Tam gia nói như vậy thì ta cũng thoải mái đeo rồi.”

Bùi Mộc Hành gật đầu, nghĩ lại lời mà muội muội vừa nói kia, rõ ràng là đang trách hắn không đủ quan tâm Từ Vân Tê.

Bình thường Từ Vân Tê không phải người nhỏ mọn, sở dĩ nàng không đeo vòng ngọc cũng có thể do quà hắn tặng chưa vừa ý nàng, vậy nên hắn hỏi thẳng: “Nàng thích cái gì?”

Từ Vân Tê cũng hiểu ý trượng phu ngay, lập tức xua tay: “Ta không thiếu cái gì cả, trong lòng ta chỉ nghĩ về y thuật thôi, ta cũng không cảm thấy hứng thú với trang sức đầy màu sắc đâu.”

Bùi Mộc Hành nghe thấy vậy thì ánh mắt hiện ra vẻ u tối, nàng cũng biết nàng một lòng nghĩ đến chuyện xem bệnh chữa trị cho người.

Bùi Mộc Hành không nhiều lời nữa: “Chuẩn bị đi, chúng ta đến Cẩm Hòa đường dùng bữa tối.” Hắn bước vào phòng trước.

Sau thời gian một chén trà, hai phu thê lại một lần nữa thay đồ thường ngày đi ra ngoài, lần này, Từ Vân Tê cũng đã đeo vòng tay ngọc Hòa Điền vào tay.

Bùi Mộc Hành nhìn nàng từ trên xuống dưới, Từ Vân Tê thay chiếc áo ngoài màu hồng củ sen và một chiếc váy màu vàng nhạt, màu hồng kia vô cùng nhạt, điểm lên một vài cánh hoa lê. Chúng giống như một làn sương xuân mờ ảo quây quanh người nàng, làm cho khí chất trên người nàng cũng trở nên uyển chuyển, nhẹ nhàng thêm vài phần.

Bùi Mộc Hành rất vừa ý, dẫn theo thê tử đi về phía Cẩm Hòa đường.

Hi Vương phi đau đầu cũng có quy luật, sáng sớm bắt đầu phát bệnh đến buổi trưa đau dữ dội nhất. Thế nhưng một khi đêm xuống, bà ấy lại lập tức mắt tinh tai thính, hết bệnh ngay. Hạ Thái y vẫn luôn không tìm ra nguyên nhân, lần nào ông ấy cũng kê đơn thuốc làm giảm triệu chứng bệnh.

Hách ma ma thấy chủ tử phát bệnh khổ sở, mấy lần muốn mời Từ Vân Tê qua đó xem bệnh, lại bị Hi Vương phi nghiêm khắc ngăn lại, không cho bà ấy nói với người khác.

Cứ cách mười ngày hàng tháng Vương phủ tổ chức yến tiệc, hôm nay vừa hay là hai mươi tháng năm, Hi Vương cho Trắc phi và nhi tử của mình dùng bữa ở Cẩm Hòa đường.

Trưởng tức Tạ Vận Di đang chuẩn bị ở trong phòng bếp, thứ tức Lý Huyên Nghiên thì sai bảo nha hoàn và bà tử sắp cơm, những người còn lại đều ngồi lại tiếp chuyện với Vương gia và Vương phi.

Cao Trắc phi kiệm lời, Hàn Trắc phi thì nói nhiều hơn, bình thường bà ta đều cố gắng lấy lòng Hi Vương phi nên cũng không thiếu được chuyện nịnh hót Vương phi. Hơn nữa, bà ta không chỉ muốn nịnh hót mà còn muốn phân ưu với người ta.

Vì vậy, khi Bùi Mộc Hành và Từ Vân Tê bước vào cửa, bà ta lập tức nói với Hi Vương phi: “Mẫu thân của thiếp thân cũng từng bị bệnh như thế này, sau đó được một lang trung giang hồ chữa khỏi.”

Hi Vương ở một bên nghe vậy lập tức để tâm: “Chữa khỏi như thế nào?”

Hàn Trắc phi trả lời: “Dùng châm cứu.”

Bà ta vừa dứt lời thì trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Ngày ấy, Từ Vân Tê cũng dùng châm cứu để ổn định vết thương cho Yến Thiếu Lăng. Mục đích mà Hàn Trắc phi làm vậy rất đơn giản, tính tình của Hi Vương phi cao ngạo, tuyệt không sẽ không cúi đầu trước nhi tức, vì vậy chỉ có thể để Từ Vân Tê chủ động.

Đương nhiên, Hi Vương cũng nhìn ra ý đồ của Hàn Trắc phi, đáng tiếc ông ấy cũng từng khuyên như vậy nhưng chẳng được cái gì.

Từ Vân Tê hành y giống như là tâm bệnh của Hi Vương phi, Hi Vương phi không thể một bên ghét bỏ nàng, một bên lại hưởng thụ lợi ích ấy. Quả nhiên, Hi Vương phi lạnh lùng nhìn Hàn Trắc phi: “Phương thuốc của Hạ Thái y rất có hiệu quả, ta đã khá hơn nhiều rồi.”

Hàn Trắc phi biết bản thân nhiều lời, vội vàng che miệng.

Phu thê Bùi Mộc Hành đo vòng qua bình phong đi vào, mọi người vội vàng ngừng câu chuyện.

Chuyện hai người hòa ly ồn ào hai ngày hôm nay, hai vị huynh trưởng cũng rất để ý đến chuyện này. Ai mà ngờ với sự kiêu ngạo của Bùi Mộc Hành, hắn lại hạ mình đón Từ Vân Tê hồi phủ, chỉ là nhìn gương mặt xinh đẹp mềm mại kia của Từ Vân Tê thì Bùi Mộc Tương có thể hiểu được.

Thì ra Tam đệ cũng không qua được ải mỹ nhân.

Ai cũng biết Hi Vương phi và Từ Vân Tê có mâu thuẫn nên không khí trong bữa tiệc vô cùng lạ kỳ.

Hi Vương vội vàng giả câm giả điếc, bảo nhi tức và nhi tử ngồi xuống.

Cao Trắc phi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua ba nhi tức, Tạ thị và Lý thị gấp đến độ chân không chạm đất, chỉ có mỗi mình Từ Vân Tê ngồi ổn định. Tuy Từ Vân Tê không được Hi Vương phi yêu thích nhưng nàng cũng chưa từng chịu thiệt một chút nào. Từ khi vào cửa, nàng không cần phải tự bảo vệ mình, càng chưa từng bị lập quy củ trước mặt Hi Vương phi. Thế nhưng ai cũng cảm thấy nàng chịu thiệt thòi và thông cảm với nàng.

Càng ghê gớm hơn là, tiểu nha đầu này lại im hơi lặng tiếng nắm chặt trượng phu của mình trong tay, kia lại là Bùi Mộc Hành đó. Nàng chỉ cần dựa vào bản thân mà đã giúp phủ Hi Vương phủ thoát khỏi cục diện đấu đá trong triều đình, có thể thấy được Từ Vân Tê không hề bình thường.

Quay đầu phải dặn dò nhi tức của lão nhị làm thân với Từ Vân Tê nhiều hơn.

Sau khi Từ Vân Tê đến, Hi Vương phi không nói chuyện nữa, thêm việc cái trán cũng âm ẩm đau, bà ấy bèn vội vàng gọi đồ ăn ra.

Hai phu thê Hi Vương ngồi ở phía trên, còn phu thê mấy huynh đệ Bùi Mộc Hành ngồi cùng một bàn, Cao Trắc phi, Hàn Trắc phi cùng các cô nương ngồi một bàn.

Hi Vương và Hi Vương phi không nói chuyện, không ai dám hé răng.

Một loạt món ngon màu sắc được bày ra các bàn, trên mỗi bàn còn để một bàn nhỏ với mấy thứ như đũa, thìa, cũng đốt băng phiến hương hoa lê, hương hoa lê có tác dụng xua tan cái nòng mùa hè, thiền định tinh thần. Trong ngày hè nóng nực còn được đặt mấy chậu trúc xanh ở mành cuốn, tỳ nữ cũng đặt băng bên dưới chậu trúc xanh, khi trúc tiêu bị gió thổi, gió mát từ từ thổi dọc theo hai bên, làm cho con người cảm thấy mát mẻ, thoải mái.

Hi Vương phi ăn được mấy miếng thì không ăn nổi nữa, bà ấy lặng lẽ dừng đũa, ánh mắt nhìn thoáng qua bên dưới, đầu tiên bà ấy nhìn thấy Tạ thị và trưởng tử Bùi Mộc Tương.

Bùi Mộc Tương đã rất lâu chưa lộ diện, cho đến mấy hôm nay Phạm Thái y tới đưa phương thuốc cho hắn ta, tinh thần uể oải đột nhiên phấn chấn, cả người cũng cảm thấy sảng khoái. Tuy rằng bình thường Tạ thị nghiêm túc nhưng trước mặt trượng phu nàng ta vẫn tính là dịu dàng, nhìn đi, rõ ràng thức ăn gần ngay trước mắt nhưng Tạ thị vẫn săn sóc đổi đồ ăn mà Bùi Mộc Tương thích đến trước mặt hắn ta, nàng ta còn tự mình múc một bát canh cho trượng phu, xứng danh hiền từ săn sóc.

Lại nhìn đến phu thê Lý thị ở bên dưới Tạ thị, lão nhị Bùi Mộc Cảnh là con thứ mà Cao Trắc phi sinh ra, bình thường Hi Vương phi không nhìn hắn ta lấy một lần. Chỉ là vì Lý thị thông minh ngoan ngoãn, vô cùng hiếu thuận trước mặt đích mẫu là bà ấy nên từ trước đến nay Hi Vương phi cũng không làm khó bọn họ.

So với Tạ Vận Di và Bùi Mộc Tương, Lý Huyên Nghiên và Bùi Mộc Cảnh còn tình cảm hơn, hai người hết người này đến người kia gắp đầy bát đồ ăn cho đối phương, thậm chí thỉnh thoảng còn nháy mắt với nhau, làm cho Hi Vương phi nhìn cũng có chút không tự nhiên.

Lại đến Bùi Mộc Hành cùng Từ Vân Tê, Hi Vương phi đảo mắt qua đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hai phu thê này thì người nào tự lo người ấy, ai cũng không thèm nhìn ai một cái, xưa nay nhi tử bà ấy kín đáo, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng Từ thị kia tại sao không có biết điều chút nào như vậy, có Tạ thị và Lý thị làm gương ở đằng trước, tại sao nàng vẫn không học chứ, Hi Vương phi thật sự cảm thấy thiệt thòi thay cho nhi tử.

Nghĩ tới chuyện trong lòng Từ Vân Tê không có nhi tử, Hi Vương phi lại cảm thấy khó thở. 

Không được, bà ấy phải dạy dỗ nhi tức.

Suy nghĩ một lát, Hi Vương phi đột nhiên ho nhẹ vài tiếng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bà ấy, cứ nghĩ bà ấy muốn nói gì.

Chỉ thấy Hi Vương phi cầm lên chiếc đũa đã gác xuống, sau đó gắp một miếng ngó sen đặt vào bát của Hi Vương: “Không phải bình thường Vương gia thích nhất ăn đồ dai giòn sao, ngó sen xào này khá ngon, thiếp thân nếm thử thấy rất ngon, Vương gia ăn nhiều một chút đi.” Sau đó Hi Vương phi gắp ba miếng.

Hiếm khi nào, thê tử chủ động chăm sóc ông ấy khiến Hi Vương kinh ngạc, im lặng rung đùi, cười tủm tỉm gật đầu: “Đa tạ Vương phi.”

Khi thấy nhi tức và nhi tử đều chăm chú nhìn về hướng này, vì muốn làm gương cho con cái, Hi Vương tự mình múc một bát canh đưa cho Hi Vương phi: “Uống thêm một bát canh đi, ra mồ hôi thì người cũng sẽ thoải mái.”

Từ Vân Tê nhìn thoáng qua bà bà rồi lại liếc mắt nhìn bàn ăn trước mặt. Đâu phải nàng không hiểu, từ trước đến nay nàng đều không có suy nghĩ đấu đá với bà bà nhưng khi nàng muốn bắt chước theo thì không ngờ người nào đó còn học nhanh hơn cả nàng. Hắn đã múc một bát canh sườn Hoài Sơn, đặt ở trước mặt nàng: “Hoài Sơn bổ lá lách, nàng uống nhiều vào.”

Từ Vân Tê kinh ngạc: “Tam gia cũng biết Hoài Sơn bổ lá lách sao?”

Bùi Mộc Hành cũng múc cho bản thân một bát, từ tốn đáp: “Ta từng đọc qua mấy cuốn y thư.”

Từ Vân Tê cong môi cười, hai mắt cong cong như vầng trăng, khi nàng cầm bát canh lên uống, đuôi lông mày đang cười của nàng giống như đang muốn hạ xuống. Bùi Mộc Hành nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cười tươi như vậy hơi khác so với bình thường khiến cho hắn hoảng hốt, thất thần.

Hi Vương phi tuyệt vọng mà nhìn tiểu nhi tử, nhắm mắt lại.

Sau khi ăn xong, Bùi Mộc San kéo Từ Vân Tê đi bàn chuyện làm thế nào để nuôi con thỏ kia, đầu tiên đi đến Thanh Huy viên.

Hi Vương dẫn theo mấy nhi tử ra phòng ngoài.

Vì chuyện lần trước mà Bùi Mộc Tương không dám ngẩng đầu trước mặt phụ thân, vội vàng tìm lý do để rời đi. 

“Thiệu Nhi còn muốn nhi tử phụ đạo việc học, nhi tử xin phép đi trước.”

Hi Vương nhìn bóng lưng hắn ta, không nói một lời. Ông ấy im lặng một lúc rồi quay lưng lại dặn dò thứ tử: “Bây giờ đã là giữa năm rồi, con hãy để ý địa tô khắp nơi, nghe nói Doanh châu ở Đông Bắc bên kia có hộ nông dân gây chuyện, con đã giải quyết xong chưa?”

Bùi Mộc Cảnh đáp: “Đã giải quyết xong, chỉ là hộ nông dân vẫn còn bất mãn với tiền đóng địa tô, nhi tử định đích thân qua đó một chuyến.”

Hi Vương gật đầu: “Con có thể đi một chuyến là tốt nhất, còn nữa, hãy nhớ đặt da cuối năm sớm, cũng nên chuẩn bị cho các mẫu thân mấy bộ y phục mùa đông.”

Bùi Mộc Tương là đích trưởng tử, theo lý thì hắn ta sẽ thừa kế vị trí Thế tử cho nên cũng vì thế nà Hi Vương không phải lo cho Đại nhi tử, Bùi Mộc Hành tài năng xuất chúng, càng không cần Hi Vương phải lo lắng, đau đầu nhất lại là nhị nhi tử Bùi Mộc Cảnh, Hi Vương cố ý để hắn ta quản lý chuyện lặt vặt trong nhà, đợi đến khi hắn ta có nhiều kinh nghiệm rồi thì sẽ tìm một chức vị nhàn hạ cho hắn ta.

Bùi Mộc Cảnh cúi người hành lễ rời đi.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.