Đợi khi nhi tử khác đi rồi, Hi Vương chuyển sự chú ý lên người Bùi Mộc Hành.
Trong thư phòng của Bùi Mộc Hành vẫn còn một đống công báo cần phải xem, hắn không muốn lải nhải chuyện nhà cùng Hi Vương: “Người còn có chuyện gì sao?”
Hi Vương lắc đầu: “Không có chuyện lớn gì, chỉ là…” Vẻ mặt ông ấy phức tạp nhìn nhi tử, lo lắng dặn dò: “Sau này ở trước mặt thê tử của con, hãy nhớ phải khom lưng cúi đầu trước mặt nàng, nghe theo nàng nhiều vào.”
Bùi Mộc Hành không hiểu gì: “Ý phụ thân là sao?”
Tại sao hôm nay ai cũng muốn dạy dỗ hắn thế?
Hi Vương nhớ lại dáng vẻ cầm châm ngày ấy của Từ Vân Tê, thông cảm vỗ vai nhi tử: “Vi phu sợ một khi nàng không vui, nửa đêm sẽ châm thủng con.”
Bùi Mộc Hành: “…” Gương mặt hắn vẫn thờ ơ, liếc nhìn phụ thân, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Từ Vân Tê dùng một ít lá ngải cứu đun nước, tắm cho con thỏ sạch sẽ, để cho Bùi Mộc San mang về.
Ngân Hạnh nhân lúc Từ Vân Tê ngồi sau bàn viết y án thì âm thầm mò vào.
“Chắc cô nương cũng biết nô tỳ vừa làm gì rồi chứ?”
Từ Vân Tê còn chưa ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Làm cái gì?”
Ngân Hạnh lại gần tai nàng, thần thần bí bí trả lời: “Hôm nay Châu thúc nghe được tin tức từ Tuần phủ, không ngờ Tuần Duẫn Hoà lại gấp rút đưa Tuần Vân Linh đến chùa Thanh Sơn ở ngoại thành ngay trong đêm.”
Châu thúc kia là người đánh xe mà trước đây Tú Nương sắp xếp trong Vương phủ để đánh xe cho Từ Vân Tê, bây giờ Ngân Hạnh sắp xếp ông ta quan sát Tuần gia, trở thành tai mắt của Từ Vân Tê.
Từ Vân Tê nghe vậy thì gác bút lông xuống, tay xoa xoa cằm rồi híp híp mắt.
“Nữ quan à?”
“Đúng vậy, nhìn bộ dáng của Tuần đại nhân là hiểu được tin đồn lan truyền của cặp mẫu tử kia.”
Từ Vân Tê cũng không quan tâm chuyện này, nàng nhoẻn miệng cười, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh: “Tuần Vân Linh đi rồi, sợ là Diệp thị kia sẽ không chịu nổi. Mấy ngày nữa không phải là đại thọ của Tuần Duẫn Hoà sao, chúng ta lại chọc tức bà ta lần nữa.”
*
Sáng sớm hôm sau, trên triều xảy ra chuyện lớn, chỉ vì hai tên Ngự sử trẻ tuổi ở Đô sát viện, dùng ngòi bút làm vũ khí, buộc tội Thủ phụ Yến Bình, tham ô không làm tròn trách nhiệm, không quản bên dưới nghiêm, dẫn tới xảy ra sự việc mua quan bán chức trong triều. Tuy Yến Bình là Lại bộ Thượng thư, nhưng mấy năm nay Tần Vương lại trông coi Lại bộ, rất nhiều chuyện đều qua tay Tần Vương, ngay cả hai vị Thị lang của Lại bộ cũng là người của Tần Vương.
Tần Vương lập tức triệu tập quan viên cãi thay cho Yến Bình và Lại bộ, ai ngờ kia hai tên Ngự sử cũng không phải kẻ ăn chay. Bọn họ đã suốt đêm chỉnh lại lý lịch xuất thân quan viên của lục bộ cửu tự, đấu tranh mạnh mẽ vì lẽ phải.
Tiên đế khi còn sống từng nói: “Ngự sử quốc chi ti trực, có nhiệm vụ nghiêm chỉnh tác phong và kỷ luật, những người không hiểu biết, lương thiện và ngay thẳng sẽ không được sử dụng.” Không phải Tiến sĩ sẽ không vào Hàn lâm, không vào Hàn lâm thì sẽ không vào Nội các, dựa vào điều này, sau này triều đình đã hạ minh văn, tất cả các quan lại từ thất phẩm trở lên ở Hàn lâm viện và Đô sát viện sẽ phải có xuất thân Tiến sĩ, vừa thống kê một hồi, lại có mười mấy người bị đuổi vì vi phạm tổ chế.
Chuyện này Tần Vương cũng không cãi được.
Vừa bãi triều, Yến Bình chủ động mang theo mấy tấu chương đi vào Ngự thư phòng, lập tức quỳ gối thỉnh tội trước mặt Hoàng đế.
Tâm trạng hôm nay của Hoàng đế không tồi, đang luyện thư pháp, nhìn ông ta cười tủm tỉm: “Yến Các lão đến rồi à, ngồi đi.”
“Thần không dám.” Yến Bình ngước mắt lên nhìn, rõ ràng không còn tinh thần như trước đây, lộ ra vài phần đau buồn và uất ức.
Hoàng đế thấy vậy thì đưa bút lông cừu lớn cho chưởng ấn Lưu Hi Văn, rửa sạch tay, ngồi xuống, thở dài một tiếng nói: “Trẫm và quân thần như ngươi đã biết nhau nhiều năm, tính cách ngươi như thế nào trẫm còn không rõ sao, ngươi đứng lên đi.”
Lưu Hi Văn cho người mang ghế gấm tới cho Yến Bình, lúc này Yến Bình mới lau lau nước mắt trên khóe mắt, ngồi cạnh Hoàng đế.
Yến Bình đưa sổ gấp tới trước mặt Hoàng đế, vẻ mặt lộ ra vẻ thê lương: “Hôm nay thần tới thỉnh tội với bệ hạ.”
Việc trong triều không thể qua mắt được Hoàng đế, Hoàng đế không cần xem sổ gấp cũng biết bên trong viết cái gì. Vì vậy, ông ta không xem, cũng không nói gì, chờ xem Yến Bình đến đây là vì chuyện gì.
Yến Bình thấy Hoàng đế không thèm hé răng nửa lời, chỉ có thể tự mình mở miệng, ông ta nhận tội trước: “Thần đã điều tra, lời hai tên Ngự sử kia nói đều là thật, thần thân là Lại bộ Thượng thư, bụng làm dạ chịu, xin bệ hạ hãy bãi bỏ chức vị Lại bộ của thần để rửa sạch tin đồn.”
Trên người Yến Bình có hai chức vị, một cái là Lại bộ Thượng thư, một cái là Đại học sĩ của Văn Uyên các, cũng chính là Thủ phụ Nội các. Nhưng Yến Bình chỉ nói từ bỏ chức vị Lại bộ Thượng thư chứ không đề cập đến chức vị ở Nội các của ông ta, Hoàng đế lập tức hiểu ra lý do ông ta đến đây, chậm rãi cười một tiếng.
“Ái khanh thân là Thủ phụ của Nội các, đôi khi không quản lý kịp chuyện của Lại bộ, trẫm có thể hiểu được.”
Nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó, Yến Bình vội vàng trả lời: “Chuyện mua quan bán tước từ trước đến nay đều có, thần cũng căm thù đến tận xương tuỷ chuyện này, nhưng sau khi thay Hoàng đế tiếp quản Nội các, thần cũng hiểu được phần nào gian khổ trong triều đình, không tránh được có chút tiêu cực không đấu tranh.”
“Hào quang đồng trần” bốn chữ kia đã nói được điều này khiến Hoàng đế cười khổ một hồi.
Ban đầu ,triều đình nghiêm khắc ngăn chặn mua quan bán tước nhưng từ khi nào đã nới lỏng hạn chế? Là năm thái bình thứ ba, Mông Ngột xâm chiếm phương Nam, một năm kia Giang Nam xảy ra lũ lụt, thuế của hai tỉnh Giang Chiết* không bằng một nửa so với năm trước, quốc khố trong triều cạn kiệt. Khi ấy, Đại Ngột thừa cơ mà đi xuống phía Nam, biên quan báo nguy, trong lúc nguy cấp yêu cầu đổi ngân lượng lấy quân lương thì phải làm sao bây giờ?
*Giang Chiết: Bao gồm hai vùng Giang Tô và Chiết Giang.
Khi Yến Bình nhậm chức Thủ phụ Nội các không thể không phân ưu với Hoàng đế. Dưới tình thế cấp bách có người mách nước, dùng một số chức quan nhỏ bán cho thương nhân, đổi lấy quân phí, hành động này Hoàng đế ngầm đồng ý, chỉ là hành động trong tối như thế này sao Hoàng đế có thể làm được nên đành phải để Yến Bình ra tay.
Yến Bình nhắc tới chuyện cũ này là muốn nói cho Hoàng đế, trước đây ông ta đã chống đỡ cho triều chính.
Quả nhiên, khi Hoàng đế nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, ông ta thở dài một hơi: “Nói có lý.”
Tạm dừng một lúc, Hoàng đế đã lập tức chuyển chủ đề: “Chỉ là lúc này Nội các và Lại bộ các ngươi vẫn là ồn ào đến mức không ra gì.”
Yến Bình chỉ đợi Hoàng đế nói câu này, vì vậy ông ta lại lần nữa quỳ gối trước ghế gấm, nước mắt rơi như mưa: “Vì vậy vi thần khẩn cầu bệ hạ hãy cách đi toàn bộ chức vị và xử tội thần.”
Ánh mắt Hoàng đế nhìn Yến Bình thêm phần sâu xa.
Yến Bình tiếp quản Nội các đã hai mươi năm, môn sinh cố lại nhiều khắp thiên hạ. Nếu như thật sự xử tội ông ta thì triều đình sẽ rung chuyển, quan trọng hơn là Hoàng đế hiểu rõ tính cách Yến Bình. Lão hồ ly này không thể để lại nhược điểm, mặc dù Lại bộ có chuyện mua quan bán chức nhưng cũng là do thuộc hạ và Tần Vương làm, Yến Bình nhiều nhất cũng chỉ có tội danh không quản lý nghiêm bên dưới.
Nhưng rõ ràng Hoàng đế không thể để Yến Bình tiếp tục bá chiếm Nội các.
Hoàng đế tiếp lời ông ta: “Triều dã vật nghị phí nhiên, trẫm thật sự phải cho bá tính một lời giải thích.”
Yến Bình lập tức vung tay áo nói: “Bệ hạ anh minh, chỉ có điều Lại bộ không thể một ngày không có chủ quản, thần kiến nghị, đợi sau khi thần bị bãi bỏ chức vị, hãy để Lại bộ Tả thị lang Tào Nghị Đức tiếp nhận chức vụ Lại bộ Thượng thư.”
Hoàng đế nghe vậy thì lập tức nheo mắt lại: “Tào Nghị Đức à, hắn ta làm được không?”
Yến Bình cười cười trả lời: “Hắn ta đã làm ở Lại bộ mười mấy năm, từ một chức quan nhỏ đi lên Lại bộ thị lang, không có chuyện gì là hắn ta không biết, hắn ta không làm được thì còn ai có thể làm?”
Hoàng đế lại cười lần nữa, dựa người ra đằng sau, cuối cùng khoanh chân ngồi trên ngai vàng.
Ai cũng biết Tuần Duẫn Hoà là người mà Hoàng đế bồi dưỡng để nối nghiệp cho Yến Bình.
Lúc này Yến Bình lại muốn cho người trong nhà lên tiếp quản, chuyện này sao có thể.
Hoàng đế cũng hiểu rõ Yến Bình như này là đang nói điều kiện với ông ta.
Yến gia quyền to chức trọng, muốn cho quyền lợi vững vàng cũng là điều không dễ dàng.
Hôm nay, Yến Bình chủ động thoái vị, Hoàng đế cũng không thể không cho ông ta mặt mũi, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Ngươi đứng lên đi, à đúng rồi, tiểu tử Thiếu Lăng kia như thế nào rồi?”
Yến Bình đứng dậy tạ ơn, vẻ mặt khi nhắc tới Yến Thiếu Lăng dịu lại không ít: “Được bệ hạ bảo vệ, thằng bé đã khá hơn nhiều, gân cốt tiểu tử kia rắn chắc, mấy ngày nữa sẽ lại khoẻ lại thôi.”
Hoàng đế cười ha ha: “Đương lúc mạnh khỏe, lại là con cháu của quan lại trong thành, đúng là không ai có thể so bì được.”
Yến Bình cũng hãnh diện: “May mà có Hoàng đế dạy bảo, nếu không thằng bé làm gì có năng lực này.”
Nói đến chuyện này, trong lòng hai người đều rõ ràng, Hoàng đế dứt khoát mở miệng: “Lần này nó bị thương, Yến Quý phi khóc mất mấy ngày, trẫm cũng vô cùng đau lòng. Như thế này đi, đợi bao giờ nó khỏe lại, trẫm cho nó tiếp nhận chức vị Trung lang tướng Vũ Đô Vệ, như vậy sẽ không để nó phải chịu thiệt.”
Vũ Đô Vệ phụ trách tuần tra chống trộm trong Kinh thành và là một trong sáu vệ sinh hàng đầu dưới trướng Hoàng đế. Yến gia xuất thân quan văn, Hoàng đế lại cho Yến Thiếu Lăng làm quan võ một mặt là để chặt đứt hậu viện của Yến Thiếu Lăng, không cho thế lực của Yến gia can dự vào, một mặt lại cho Yến gia có cơ hội đứng vững trong triều đình, như vậy cũng coi như có công đạo với Yến gia.
Rõ ràng là Yến Bình không hài lòng: “Lần này thằng bé bị thương vì San San Quận chúa, bệ hạ lại tiếp tục cho nó làm quan võ, thần lo sức khỏe của thằng bé không chịu nổi.”
Nhắc tới Bùi Mộc San, Hoàng đế nhớ đến chuyện Yến Thiếu Lăng tứ hôn với Bùi Mộc San. Trước đó Hoàng đế lấy cớ thân phận không phù hợp mà khéo léo từ chối, bây giờ thì sao, thân phận không quan trọng nữa rồi, phải trấn an được Yến gia, một lần nữa điều chỉnh Nội các.
Hoàng đế nói: “Nếu không phải Thiếu Lăng thì người xảy ra chuyện sẽ là San nha đầu, có lẽ đây là duyên trời định. Cho nên, trẫm sẽ dứt khoát giúp người hoàn thành ước vọng, thành toàn cho tâm nguyện của Thiếu Lăng, cũng không uổng công suốt bấy lâu nay nó đều nhiệt tình.”
Giọng điệu của Hoàng đế không cho người khác từ chối, mục đích của Yến Bình cũng coi như đạt được, cuộc khủng hoảng thay đổi quyền lực cũng vô hình được loại bỏ.
Buổi chiều hôm đó, Hoàng đế hạ chỉ, bãi bỏ chức vị Lại bộ Thượng thư cũng như Thủ phụ Nội các của Yến Bình, cho phép ông ta về phủ an nhàn tuổi già. Nội các không thể một ngày không chủ, ngày tiếp theo đình nghị, Hoàng đế chuyển Tuần Duẫn Hoà từ Hộ bộ Thị lang sang làm Lại bộ Thượng thư, đồng thời giữ luôn chức vị Thủ phụ Nội các.
Đến lúc này, Tuần Duẫn Hoà chính thức thay Yến Bình tiếp quản Nội các.
Vừa hay đại thọ bốn mươi tuổi của Tuần Duẫn Hoà sắp tới, quan viên các cấp trong triều sôi nổi, nghĩ làm thế nào để lấy lòng vị Thủ phụ mới này.
Từ phủ cũng không ngoại lệ, trước đây Từ Khoa không đủ tư cách xuất hiện trước mặt Các lão, bây giờ thêm cả hôn sự của phủ Hi Vương đã khiến địa vị của Từ gia như thuyền gặp gió, ông ấy khuyên thê tử: “Nghe nói Thủ phụ đại nhân kia cũng xuất thân từ Kinh châu, vừa hay nàng chuẩn bị cho ta một phần quà cùng ta qua bên Các lão mừng thọ, tranh thủ làm thân luôn với Thủ phụ phu nhân.”
Chương thị vào kinh chưa được mấy năm, ngày thường cũng chỉ ở trong nhà, cũng không quen biết quan lại trong Kinh thành, bà ấy lộ ra vẻ gượng gạo: “Lão gia đi là được, tại sao phải dẫn ta đi cùng?”
Bà ấy nghe nói người đầu tiên Bùi Mộc Hành muốn cưới chính là vị tiểu thư trong phủ Các lão này, Chương thị rất ghét việc phải đi lấy lòng người khác.
Từ Khoa hiểu được chỗ khó xử của thê tử, chỉ là bây giờ Tuần Duẫn Hoà là Thủ phụ Nội các, nắm giữ chìa khóa thăng chức của ông ấy nên Từ Khoa không cúi đầu không được: “Tuần phủ ở ngay cạnh phủ Hi Vương, đến lúc đó nàng cũng có cơ hội gặp lại Vân Tê, để Vân Tê đi với nàng.”
Chương thị nhớ tới nữ nhi nên hốc mắt lập tức phiếm hồng, cay cay, lập tức đồng ý với trượng phu.