Phùng Quân

Chương 70: Chương 70



Sau khi Hoàng đế cất nhắc Tuần Duẫn Hoà lên làm Thủ phụ Nội các, cũng sắp xếp lại các thành viên Nội các.

Hoàng đế đưa Thủ toạ Đô sát viện Thi Trác tính tình bướng bỉnh, có gan làm trái lời khuyên can vào Nội các, đến để cân bằng, giám sát lẫn nhau với Tuần Duẫn Hoà, cùng với hoà sự lão trứ danh Trịnh Các lão để tìm ra sai lầm. Sau đó, lại trục xuất Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự vốn có quan hệ tốt với Tuần Duẫn Hoà ra khỏi Nội các, rồi đưa Hộ bộ Thượng thư và Binh bộ thượng thư vào Nội các.

Ngày hai mươi ba tháng năm, là ngày đầu tiên Tuần Duẫn Hoà đảm nhận chức Lại bộ Thượng thư. Ngày hôm ấy, sau khi lấy thân phận Thủ phụ Nội các chủ trì nghị sự, ông ấy lại vội vã đến nha môn Lại bộ. Tuần Duẫn Hoà nghe nhiều hiểu rộng, năng lực làm việc xuất sắc, đối với các công việc trong Nội các mười phần quen thuộc. Trong lúc vào các, công việc của các bộ ông ấy đều đã đọc lướt qua, duy chỉ có Lại bộ vẫn là điểm mù của ông ấy, bất kể là Yến Bình hay là Tần Vương đều nắm giữ Lại bộ rất gắt gao.

Hoàng đế bổ nhiệm ông ấy làm Lại bộ Thượng thư, là để ông ấy trừ bỏ gian dối, thanh tra quan trường.

Thời tiết vẫn còn nóng, đi được một lúc một vài tên ghi chép đi cùng ông ấy đã đổ mồ hôi đầy đầu, thế nhưng Tuần Duẫn Hoà vẫn như không có gì xảy ra, thong thả bước vào nha môn Lại bộ. Quan viên trông coi ở đó chạy đến đón tiếp rất nhanh, thậm chí còn ân cần đưa lên một cái khăn.

Tuần Duẫn Hoà không cầm lấy, trên người mặc áo bào đỏ tươi thêu tiên hạc, chắp tay sau lưng đứng trong đại sảnh nhìn về phía bên trong nha môn yên tĩnh nói: “Truyền lệnh cho hai vị Thị lang và Lang trung các ty, buổi trưa liệt kê rõ ràng công việc chính của các ty, bao gồm sổ sách quan viên của nha môn thuộc sự quản lý của Lại bộ, danh sách lý lịch, danh sách ghi lại việc kiểm tra quan viên Nội các trong vòng ba năm. Ngoài ra, còn có danh sách phong tước trong vòng ba năm, tất cả phải được liệt kê từng cái một, không được phép thiếu sót."

Quan mới nhậm chức, trước tiên phải nắm rõ tình hình, Tuần Duẫn Hoà hiểu rõ điều đó, nói xong lời này, ông ấy đi tới phòng riêng của Yến Bình.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tất cả các nha môn của Lại bộ. Các quan viên phía dưới còn tốt, cấp trên bảo làm cái gì thì họ làm cái đó, nhưng Lang trung ở các ty thì lại khổ sở, trước nay người ở trong Lại bộ, hầu như đều là người của Tần Vương và Yến Bình, bây giờ đã đổi quan trên khiến những người bị kẹp ở giữa như họ sẽ rất khó làm.

“Thị lang đại nhân đã truyền lệnh xuống, bảo chúng ta hãy nghĩ cách đùn đẩy, ra oai phủ đầu với vị Thủ phụ mới nhậm chức này.”

“Ngươi điên rồi sao, đó là Thủ phụ, Yến Các lão vừa đi thì lợi thế của Tần Vương điện hạ cũng đã mất. Nếu cứ tiếp tục gây trở ngại cho Tuần Các lão thì lúc quay đầu lại sẽ gánh vác không nổi đâu.”

Tuy nói như vậy nhưng dựa vào uy thế của Tần Vương, không có lấy một người nào đến nịnh nọt Tuần Duẫn Hoà.

Dù sao hai vị Thị lang đều là cấp trên trực tiếp, nếu đắc tội Tuần Duẫn Hoà thì ngày mai sẽ chết, còn nếu đắc tội Thị lang thì chết ngay lập tức. Hai cái hại này đương nhiên bọn họ phải chọn cái nhẹ hơn, mọi người đều tìm cớ để trì hoãn thời gian, không ai dám dẫn đầu.

Cứ như vậy, đến buổi trưa, ngoài trị phòng của Tuần Duẫn Hoà không có một bóng người.

Hai quan viên cấp dưới đi theo tức giận nói: “Tuần đại nhân, đây chắc chắn là Tào Nghị Đức giở trò quỷ. Hắn ta và Hữu thị lang Vương Chấn Trì đều là người của Tần Vương, nhất định hắn ta là đã uy hiếp Lang trung các ty ngáng chân ngài. Ngài xem, ngài có muốn quay về Nội các không, ra vài đạo sắc lệnh khiển trách bọn họ.”

Tuần Duẫn Hoà liếc nhìn rồi ngăn hắn ta lại.

Còn phải quay lại Nội các để ra sắc lệnh, điều này tương đương với việc nói với mọi người rằng ông ấy, Thủ phụ Nội các mới nhậm chức không kiểm soát những người dưới quyền.

Vẻ mặt Tuần Duẫn Hoà rất bình tĩnh, chỉ gỡ quan ấn của Nội các bên thắt lưng ra, đưa cho chúc quan: “Đi tìm hai vị Thị lang, mời bọn họ tới đây một chuyến.”

Tả thị lang Tào Nghị Đức cáo bệnh mặc kệ, Hữu thị lang Vương Chấn Trì lại không kiêu ngạo bằng hắn ta. Một ông già trên năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, chậm chạp chạy vào đại sảnh, trên tay ôm mấy tập sổ sách chẳng đâu vào đâu, định đưa cho Tuần Duẫn Hoà để bẩm báo công việc. Ngay khi vừa vào sân đã lập tức kích động quỳ xuống trước mặt Tuần Duẫn Hoà, tâng bốc Tuần Duẫn Hoà, sau đó đứng dậy đưa sổ sách cho ông ấy.

“Tuần Thủ phụ, xin thứ cho hạ quan tội trì hoãn, ngài cũng biết đấy, Yến Các lão vừa đi khiến Lại bộ đã hỗn loạn, hiện tại trên tay không ít công việc, lại phải khẩn trương thông báo cho nha môn các tỉnh…”

Tuy ngoài mặt Vương Chấn Trì kể khổ nhận tội, nhưng thực chất ông ta chỉ qua loa chiếu lệ.

Tuần Duẫn Hoà nhỏ tuổi hơn ông ta cho nên trong lòng ông ta không phục.

Tuần Duẫn Hoà khoát tay ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó bảo Vương Chấn Trì ngồi xuống.

Tuần Duẫn Hoà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nheo của Vương Chấn Trì, chậm rãi cười nói: “Đầu năm Chính Hòa thứ ba, Vương đại nhân nhậm chức làm diêm sứ của Lưỡng Giang, trong năm đó, tổng cộng ngươi đã thu được ở Giang Chiết, Từ Châu, Dương Châu và những nơi khác bốn trăm vạn lượng bạc tiền thuế. Trong đó ở Từ Châu lại ít nhất, không đến ba mươi vạn lượng, năm Chính Hòa thứ tư cũng vậy.”

“Thế nhưng, vào năm Chính Hòa thứ năm, trong nước lũ lụt liên miên, Giang Chiết mất mùa cá và lúa, năm đó, thuế muối cũng giảm mạnh, nhưng vì để được thăng quan, đoàn tụ với vợ con mà lại vào thời điểm khó khăn như vậy, ngươi lại thay triều đình thu được hơn ba trăm vạn lượng bạc tiền thuế. Trong đó, lại có một trăm vạn lượng từ Từ Châu.”

Khi Tuần Duẫn Hoà nói những lời này, sắc mặt của Vương Chấn Trì bắt đầu tái nhợt, trên trán toát ra từng lớp mồ hôi mỏng.

Ý cười của Tuần Duẫn Hoà càng tươi hơn: “Bệ hạ khen ngợi ngươi giúp lo việc nước, điều ngươi về kinh làm Lại bộ Chủ sự, sau đó, ngươi dần dần được thăng chức đến Lại bộ Thị lang. Những người khác nhân cơ hội trong lúc khảo hạch quan viên thăng chức để đục nước béo cò, còn ngươi lại vô cùng liêm khiết, vì thế được Bệ hạ khen ngợi nhiều lần. Nếu không có Tào Nghị Đức ương ngạnh, ép tới nỗi ngươi không ngóc nổi đầu lên thì Lại bộ đã sớm là thiên hạ của ngươi, nhưng ngươi thật sự thanh liêm sao?”

Sau khi Tuần Duẫn Hoà nói xong câu này, bèn cầm tách trà bên cạnh lên: “Ngươi nói xem, nếu bổn Thủ phụ trình một cuốn sổ con thanh tra thuế muối của Từ Châu lên Tư lễ giám thì hậu quả sẽ ra sao?” Sau đó, ông ấy từ từ nhấp một ngụm trà, lặng lẽ quan sát phản ứng của ông ta.

Hai năm liên tiếp, ở Từ Châu chỉ nộp lên được không tới ba mươi vạn lượng bạc tiền thuế thế nhưng năm sau đó lại đột ngột tăng lên tới một trăm vạn lượng. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là trên dưới diêm đạo của Từ Châu đều là tâm phúc của Vương Chấn Trì, tiền nhiều hay ít đều dựa theo ý của ông ta.

Vương Chấn Trì cũng không đợi Tuần Duẫn Hoà nói tiếp, đã từ trên ghế gấm trượt xuống, dập đầu như giã tỏi, run rẩy nói: “Vậy hạ quan đi sắp xếp sổ sách cho Thủ phụ đại nhân, hôm nay… Không quá hôm nay, tất cả các tài liệu sổ sách đại nhân muốn, sẽ được đưa đến tay ngài.”

Vương Chấn Trì đã phản bội khiến những người khác nhìn thấy trong lòng đều hoảng hốt.

Tận dụng cơn gió đông này, chẳng mấy chốc Tuần Duẫn Hoà đã lần lượt gọi một vài Lang trung dưới quyền Tào Nghị Đức, một số thì châm chọc, một số thì hứa hẹn, dùng biện pháp chia nhỏ mà đánh để thu phục bọn họ. Đến khi mặt trời lặn, tất cả sổ sách rõ ràng của những nha môn chủ chốt của Lại bộ đều đã được đưa đến tay Tuần Duẫn Hoà. Ngược lại vị Tả thị lang ngang ngược nhất Tào Nghị Đức lại bị Tuần Duẫn Hoà lơ đi.

Liên tục ba ngày, tất cả các ty trong Lại bộ đều đã đi theo Tuần Duẫn Hoà khiến Tào Nghị Đức không thể ngồi yên. Cuối cùng buộc hắn ta phải chủ động lấy lòng Tuần Duẫn Hoà. Khác với người khác vừa đấm vừa xoa, Tuần Duẫn Hoà đối với những cựu thần đã đã làm việc ở Lại bộ mười mấy năm lại mười phần kính trọng, tự mình ra ngoài chào hỏi, cùng bọn họ nghiên cứu bàn bạc kế tiếp sẽ cải cách quan lại như thế nào, thanh trừ tệ nạn, trả lại cho dân chúng một triều đình có quan lại thanh sạch.

Tào Nghị Đức bằng lòng bén rễ ở Lại bộ, cũng là vì ôm hoài bão trong lòng. Chỉ là mấy năm nay Lại bộ bị Tần Vương kiểm soát, cho dù hắn ta có năng lực nhưng không thể phát huy, Tuần Duẫn Hoà đồng ý giao quyền cho hắn ta, lấy thân phận Thủ phụ Nội các phối hợp với Tào Nghị Đức tiến hành cải cách việc quan lại. Điều này Tào Nghị Đức xúc động đến chảy nước mắt khóc rống lên.

Cứ như vậy, vị Thủ phụ trẻ tuổi này, bằng những thủ đoạn tinh vi của mình đã thành công trong việc phá tan sự khống chế của Tần Vương đối với Lại bộ, được cả triều ca tụng.

Tình hình trên triều thay đổi, Bùi Mộc Hành đã liên tiếp mấy ngày không về phủ..

Trong lúc đó, Từ Vân Tê vẫn đến y quán khám bệnh ba ngày liền. Vào ngày hai mươi sáu, sắc trời âm u, không khí oi bức nên nàng không có ý định ra ngoài, nhưng sau giờ Ngọ ngày hôm ấy Từ Vân Tê vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, đã nghe thấy tiếng khóc từ đầu hành lang bên ngoài truyền đến.

Từ Vân Tê đứng dậy mặc quần áo, nhẹ nhàng vén rèm cuốn lên nhìn ra ngoài, nhìn thấy Hách ma ma đang nói chuyện với Trần ma ma ở hành lang.

"Lão tỷ tỷ biết đấy, lúc trước Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân xảy ra chuyện, khiến trong lòng Vương phi vô cùng chúa lo lắng cho nên mới bị đau đầu. Mấy ngày trước, Hạ Thái y có kê một đơn thuốc nên cũng giảm bớt, nhưng đến hôm nay người ăn cái gì cũng không có tác dụng. Ta thấy Vương phi thật sự rất khó chịu, đau đớn đến mức lăn lộn trên giường, mới bất đắc dĩ nghĩ đến việc cầu xin Tam thiếu phu nhân giúp đỡ.”

Trần ma ma cười khổ đón Hách ma ma vào phòng.

Từ Vân Tê mặc một bộ quần áo màu trắng đứng dưới cửa sổ, Hách ma ma nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của nàng, lập tức “phịch” một tiếng chuẩn bị quỳ xuống.

“Thiếu phu nhân.”

Từ Vân Tê giơ tay ngăn cản: “Hách ma ma, không được đâu. Bà là người lớn tuổi bên cạnh trưởng bối, sao có thể quỳ xuống trước mặt ta, mau đứng dậy.”

Hách ma ma vẫn nhất quyết quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa kể ra bệnh tình của Vương phi: “Xin thiếu phu nhân khoan dung độ lượng, đừng so đo phép tắc. Sau khi Tam gia đón người trở về, Vương phi không nói một câu nào, chẳng qua là còn ngại ngùng mà thôi, từ lâu trong lòng đã coi người là người thân của mình…”

Từ Vân Tê chưa bao giờ để bụng chuyện đó của Hi Vương phi, trên thế gian này người đáng để nàng phí tâm so đo chỉ đếm trên đầu ngón tay, Hi Vương phi còn xa mới xếp vào hàng đó.

Từ Vân Tê không bao giờ từ chối xem bệnh cho người bệnh, chỉ cần đối phương bằng lòng.

“Ta cần bắt mạch, Vương phi có đồng ý không?”

Giọng của Hách ma ma nghẹn lại, hẳn là Hi Vương phi không hề biết bà ấy tự tiện làm chủ đi cầu xin Từ Vân Tê.

“Dù thế nào cũng phải bắt mạch sao?” Hách ma ma run rẩy hỏi.

Y thuật của Từ Vân Tê đã được truyền bá rộng rãi ra bên ngoài, nghe nói y quán ngày nào cũng chật kín người, Hách ma ma ngây thơ nghĩ rằng Từ Vân Tê chỉ cần kê đơn là có thể chữa khỏi bệnh.

Từ Vân Tê mỉm cười xoa tay: “Ta không phải thần tiên.”

Hách ma ma lại buồn rầu.

Từ Vân Tê mời bà ấy uống trà rồi suy nghĩ: “Hay là thế này đi, bà mang đơn thuốc của Hạ Thái y đến đây đưa ta xem.”

Hách ma ma vừa thấy có hy vọng, lập tức vui vẻ đi đến Cẩm Hoà đường, chỉ một lúc sau đã mang đơn thuốc của Hạ Thái y đến. Từ Vân Tê nhìn qua đơn thuốc thì cũng đoán được đại khái mạch tượng của Vương phi: “Đơn thuốc không có vấn đề gì, chỉ cần thêm dầu thuốc thì sẽ có thể giảm bớt.”

Từ Vân Tê gọi Ngân Hạnh, lấy ra một lọ dầu thuốc nhỏ, cầm dụng cụ bằng sừng đưa cho nàng ấy: “Ngươi đi Cẩm Hoà đường một chuyến, giúp Vương phi xoa bóp thông kinh mạch trên cổ, có thể giảm bớt đau đớn đến mức tối đa.” 

Ngân Hạnh trợn mắt nhìn lên xà nhà, tránh khỏi tay Từ Vân Tê đi đến phòng thuốc nhỏ, uể oải nói: “Cô nương, nô tỳ cũng không rảnh, nô tỳ còn phải làm thuốc cho Yến công tư. Yến gia người ta ngàn ân vạn tạ nên nô tỳ không thể để họ trở về tay không.”

Cô nương không tính toán, nhưng trong lòng nàng ấy còn ghi thù, dựa vào cái gì?

Hách ma ma bị Ngân Hạnh nói như thế thì gương mặt già đỏ bừng, đây chỉ sợ là nha hoàn hống hách nhất cả cái phủ Hi Vương.

Từ Vân Tê và Ngân Hạnh gọi là chủ tớ, nhưng thực ra là tỷ muội. Từ Vân Tê cũng không ép nàng ấy, lập tức vẫy tay, bảo Ngân Hạnh ngồi xuống, làm mẫu cho Hách ma ma: “Thật ra cũng đơn giản thôi, bà cứ làm theo cách của ta, tự mình xoa bóp cho Vương phi là được.”

Hách ma ma lau nước mắt cẩn thận nhìn, lại học thêm vài lần nữa, mới vui vẻ cầm dầu thuốc đi Cẩm Hoà đường.

Lúc đó Hi Vương phi đang nằm trên giường rên rỉ đau đớn, cong người như con tôm, Hách ma ma vội vàng lệnh cho hai nha hoàn tiến tới giúp đỡ: “Vương phi, lão nô mang đến một lọ dầu thuốc, người nằm nghiêng để lão nô thử một lần.”

Hi Vương phi đã thở không ra hơi, để mặc cho Hách ma ma loay hoay.

Hách ma ma nhỏ dầu thuốc, trên cổ lập tức có cảm giác mát lạnh, nhưng ngay sau đó bà ấy dùng sừng vuốt mang đến cảm giác đau rát.

Lúc đầu, Hi Vương phi không chịu nổi, đau đớn hét lên khiến Hách ma ma lo lắng mình chưa nắm được kỹ thuật, gấp đến sắp khóc: “Xin người cố gắng thêm chút nữa.”

Luống cuống xoa bóp một hồi thế mà lại đổ mồ hôi, dầu thuốc thấm vào, cảm giác nóng bừng bùng lên sau gáy. Hi Vương phi ngồi nghiêng người, đầy kinh ngạc: “Ngươi lấy dầu thuốc này từ đâu?”

Mấy năm nay, Bùi Mộc Hành và Hi Vương đã tìm không biết bao nhiêu loại dầu thuốc cho bà ấy, nhưng không có loại nào có tác dụng tốt như lọ thuốc trước mặt này.

Hách ma ma nghẹn ngào nói: “Là do Tam thiếu phu nhân đưa, nàng nói rằng nếu hàng ngày dùng dầu thuốc xoa bóp kinh mạch cho người thì sẽ giảm đau.”

Hi Vương phi ngây ngẩn cả người, gò má tái nhợt dần dần ửng đỏ, thì thào nói: “Nàng bằng lòng sao?”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.