Phùng Quân

Chương 71: Chương 71



Hách ma ma gật đầu liên tục: “Mặt mày không nhăn lấy một cái, mỉm cười mà đưa. Vương phi, không phải lão nô khen Tam thiếu phu nhân, nhưng khí phách bậc này thì cả Kinh thành khó tìm.”

Hi Vương phi sửng sốt hồi lâu không lên tiếng.

Bà ấy nghĩ rằng Từ Vân Tê sẽ dựa vào khả năng của nàng làm bà ấy xấu hổ.

Không nghĩ rằng người ta vốn chẳng quan tâm chút nào.

Dầu thuốc quý giá nên Hách ma ma cũng không dám lãng phí, khuyên Hi Vương phi chịu đau, giúp bà ấy cạo một lần nữa, dần dần cũng cạo tới những chỗ cần cạo. Mặc dù Hi Vương phi cảm thấy đau nhưng cũng cảm nhận được sự nhẹ nhõm khác.

Sau khi xoa được hai khắc, cơn đau đã thuyên giảm đáng kể, cuối cùng Hi Vương phi cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà ấy chưa bao giờ bạc đãi người khác, bèn phân phó Hách ma ma đưa cho Từ Vân Tê một bộ trang sức bằng vàng và đá quý, Từ Vân Tê mỉm cười nhận lấy, bảo Ngân Hạnh cất vào tủ.

Bùi Mộc Hành trở về nhà vào buổi tối muộn, khi vào phòng phía Đông, không thấy Từ Vân Tê đâu cả, nên vào phòng tắm để tắm rửa trước. Thời tiết cả ngày rất nóng, hắn mặc quan phục nên trong người đổ mồ hôi rất nhiều, tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, thay bộ đồ màu trắng ánh trăng đi ra thì lúc này Từ Vân Tê vừa mới từ hoa phòng trở về, mỉm cười nhìn trượng phu.

“Về rồi đây.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, trong tay cầm một bông hoa thuốc, đi đến phòng thuốc nhỏ trong góc.

Một lúc sau nàng bước ra ngoài, nhìn thấy Bùi Mộc Hành đang ngồi trên ghế bành uống trà.

Đèn lồng dương giác màu vàng cam trong suốt tỏa ra quầng ánh sáng.

Từ Vân Tê đang định ngồi xuống phía sau bàn thì đột nhiên Bùi Mộc Hành lại đứng dậy, thấy thân hình cao lớn của trượng phu mình lướt qua mình khiến Từ Vân Tê lùi lại và giữ lấy mép bàn.

Lần trước ở y quán hắn cũng như vậy, nhưng hôm nay thiếu đi một phần áp bách, Từ Vân Tê không quen tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, đứng im không nhúc nhích.

“Làm sao vậy, đây là?”

Bùi Mộc Hành đặt tay lên hai bên người nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, hơi ẩm sau khi tắm vẫn chưa tiêu tan trên cơ thể hắn, hoà lẫn với mùi hương của ngải cứu xông vào mũi. Đây là xà phòng của Từ Vân Tê tự làm, mùi thơm cực kỳ dễ ngửi, Từ Vân Kỳ đã quen rồi cũng không có cảm giác kháng cự, mở to mắt, bình tĩnh nhìn hắn.

Bùi Mộc Hành cao hơn nàng rất nhiều, hơi cúi xuống gần hơn, mùi xà phòng theo hơi thở của hắn vương vấn trên chóp mũi nàng, gây ra cảm giác ngứa ngáy khó hiểu, Từ Vân Tê không biết hắn muốn làm gì, chỉ nhìn nơi cổ áo của hắn.

Bùi Mộc Hành nhìn thê tử đang gần trong gang tấc, hàng lông mi dài dày khẽ chớp, đôi mắt trong veo như suối, không có một tia gợn sóng, cũng không có nửa phần bối rối.

Đây là một cô nương như thế nào?

Hắn rất tò mò, nhẹ nhàng nói: “Ta vừa từ bên mẫu thân về, Vân Tê, cảm ơn nàng.”

Thì ra là thế.

Từ Vân Tê thực sự không để trong lòng, mỉm cười nói: “Không có gì.”

Bùi Mộc Hành nhìn vẻ mặt thờ ơ của nàng rồi thở dài trong lòng.

Thật là một cô nương rộng lượng.

Im lặng một lúc, hắn nói: “Ta có thể ôm nàng một cái không?”

Những hơi thở đan xen bay lơ lửng trên chóp mũi, Từ Vân Tê nghe hắn hỏi hơi mơ hồ, nhướng mắt lên, nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng, không biết trả lời thế nào.

Hắn muốn thì cứ ôm, hỏi làm gì?

Bùi Mộc Hành nhìn vẻ mặt mơ hồ của nàng, khoé môi tràn ra ý cười, đưa đầu ngón tay xoa xoa giữa lông mày của nàng, từ từ di chuyển xuống gò má. Từ Vân Tê không quen với động tác thân mật như vậy, nên có chút sững sờ.

Hai người chưa bao giờ thân mật ngoài giường.

Nụ hôn cứ như vậy hạ xuống, rơi trên gò má nàng.

Cảm giác tê dại lan tràn khắp da thịt.

Thân thể Từ Vân Tê hơi căng thẳng, khóe môi hơi nhếch lên, ngây người trong giây lát, hắn lại vòng tay ôm nàng vào lòng.

Ôm chỉ là hắn lấy cớ, hắn đặt nàng lên chiếc bàn dài, ánh mắt Từ Vân Tê men theo rèm cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài. Ở bên ngoài hai cánh cửa sổ rộng mở là bóng đêm sâu hút, loáng thoáng có tiếng ma ma nói chuyện vọng tới từ đầu hành lang, Từ Vân Tê chống hai tay vào ngực hắn: “Đi lên giường đi.”

Giọng nói của nàng cứ thản nhiên như vậy, như thể đối với hết thảy vui vẻ chấp nhận, lại dường như cũng hài lòng với mọi thứ.

Bùi Mộc Hành nhìn vào đôi mắt sáng như gương của nàng, trầm giọng nói: “Từ Vân Tê, nàng nói thì không tính.”

Loại chuyện này, hắn sẽ không theo ý nàng.

Sách bị hắn gạt đi, tất cả đều rơi xuống đất, phát ra vài tiếng xào xạc.

Tiếng nói bên ngoài chợt im bặt.

Trần ma ma vội vàng dẫn người trốn khỏi sân sau.

Nụ hôn uớt át cứ liên tiếp rơi xuống cổ nàng. Những cơn rùng mình từng đợt từng đợt gợn lên, tay áo giao lĩnh ngắn màu hoa mơ bị hắn bóc ra từng chút, để lộ đôi vai trắng nõn của nàng, xương thịt lả lướt để cho hắn nắm trong lòng bàn tay, chỗ bị sờ đến bỗng nổi lên một tầng ánh sáng trong suốt nõn nà. Từ Vân Tê không khỏi co rúm người lại, cảm giác này rất xa lạ, đến mức khiến người ta mất cảnh giác.

Nàng giống như một con thỏ ngọc trắng như tuyết, bị hắn vén ra tầng tầng lớp lớp quần áo sang một bên, lộ ra cơ thể mềm mại.

Ánh nước lấp lánh trong mắt lắc lư, từ từ dâng lên rồi dần tràn ra. Từ Vân Tê cắn chặt vai hắn, kiềm chế bản thân không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

*

Càng đến gần thọ yến của Tuần Duẫn Hoà thì Tuần phu nhân càng mất ăn mất ngủ.

Càng nhiều khung cảnh đến dồn dập, bà ta càng trở nên hoảng hốt.

Sợ rằng đây là giấc mơ mà ông trời đã dệt nên cho bà ta, chỉ cần chạm nhẹ vào nó sẽ tan vỡ.

Vào đêm trước bữa tiệc sinh nhật, bộ dạng bà ta trông rất xấu xí.

Bà ta liên tục mời thái y cho nên sớm muộn gì Tuần Duẫn Hoà cũng tìm ra manh mối. Trong lòng lão ma ma nóng như lửa đốt, sau đó trong lúc tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, bà ta đã mời một cái đạo bà vào nhà, đạo bà này cũng có vài phần bản lĩnh, loạt xoạt đi vài vòng quanh người Tuần phu nhân, cuối cùng đi tới trước mặt Tuần phu nhân.

“Phu nhân, nơi này vốn không phải là nơi ngươi nên sống?”

Vừa nói đến đây, Tuần phu nhân suýt nữa nôn ra máu.

Bà ta bắt đầu thản nhiên giải thích: “Bà mẫu của ta ở quê xa, lẽ ra nơi này vốn là để cho bà ấy ở, đáng tiếc là sân chật hẹp, cho nên ta và lão gia tạm thời ở đây.”

Nghe vậy, đạo bà nói: “Vậy thì đúng rồi phu nhân bị ác quỷ quấn thân rồi.”

Lời này chọc đúng tim đen của Tuần phu nhân, bà ta mừng đến phát khóc kêu lên: “Không phải vậy chứ.”

Dựa vào hai câu nói, Tuần phu nhân đã tin vào đạo bà này ngay, cầu xin bà ta  cứu lấy mình.

Đạo bà lại đi quanh nhà một lúc, cuối cùng treo một lá bùa ở hướng đông nam của ngôi nhà.

“Tiểu quỷ đang ở ngay tại hướng này, phu nhân yên tâm, hiện giờ quỷ đã bị trấn áp, trong thời gian ngắn sẽ không quấy rầy người.”

Lão ma ma nghe vậy, quả thực muốn vỗ bàn tán thưởng, hướng Đông Nam không chỉ có phủ Hi Vương, mà còn là hướng của từ đường Tuần phủ.

Xem ra phu nhân được cứu rồi.

Quả nhiên, đêm đó Tuần phu nhân ngủ ngon lành, ngày hôm sau khi thức dậy, bà ta xốc lại tinh thần chuẩn bị thọ yến.

Ngày ba mươi tháng năm là thọ yến của Tuần Duẫn Hoà, từ hôm Tuần Duẫn Hoà rời đi thì hắn  đến nay vẫn chưa trở về phủ.

Lão ma ma khuyên Tuần phu nhân: “Lão gia vừa mới tiếp nhận Nội các, sợ là bận quá đến nỗi quên mất cả ngày sinh của mình, người vẫn nên cho người tới nhắc nhở, hôm nay dù thế nào cũng phải về ăn cơm trưa.”

Tuần phu nhân chưa từng hy vọng Tuần Duẫn Hoà sẽ không quay về nhiều như hôm nay, bà ta tỏ vẻ đau khổ nói: “Thật ra ta mong ông ấy đừng có về.”

Lão ma ma lắc đầu, nghiêm túc nói: “Người phải bình tĩnh, lâu như vậy rồi mà tiểu nha đầu kia vẫn không có động tĩnh gì, chứng tỏ nàng ta hoặc là đã quên chuyện lúc đó, hoặc là nàng ta vốn không biết chuyện lão gia là cha ruột của nàng ta. Cứ như thế thì chúng ta vẫn còn cơ hội để xoay chuyển tình thế.”

“Làm thế nào để xoay chuyển tình thế?” Tuần phu nhân hỏi.

Lão ma ma nheo mắt lạnh lùng: “Nhìn người mấy ngày nay không ăn không ngủ, gầy đi mấy cân, nếu tiếp tục như vậy, người sẽ tự ép chết mình mất, không bằng chúng ta ra tay trước.”

“Ngươi có ý gì?”

“Giống như năm đó, để bọn họ chết thần không biết quỷ không hay.”

Tuần phu nhân nghe vậy kinh hãi ngay tức khắc: “Cái này... Việc này không thể được, Tuần Duẫn Hoà bây giờ không phải là Tuần Vũ của năm đó, cho dù là năm đó, một nhà Huyện lão gia kia nhận lấy kết cục gì, ngươi quên rồi sao? Một khi bị ông ấy phát hiện, chúng ta không còn đường sống.”

Tuần phu nhân bật khóc, sợ hãi không kể xiết.

Lão ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chờ tiểu nha đầu kia tới cửa, người, người còn làm Thủ phụ phu nhân được mấy ngày?”

“Còn không bằng tìm đường sống trong chỗ chết!”

Tuần phu nhân vẫn cố giữ lý trí, vùi đầu vào gối lắc đầu: “Không... không…”

Đầu giờ tỵ, khách khứa lần lượt kéo đến. Mặt trời sáng sớm ẩn sau mây mù, thời tiết oi bức, con hẻm bên ngoài Tuần phủ chật hẹp, xe ngựa chật kín đường, các phu nhân tiểu thư phải xuống xe trước, đi bộ đến Tuần phủ.

Nữ quyến đều đi cửa hông vào ngồi trong thuỳ hoa thính.

Từ Vân Tê đã sớm nhận được tin tức từ Từ phủ, tự mình đến Từ gia ​​đón mẫu thân đến. Không ai đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, Từ Vân Tê vẫn như trước, còn Chương thị thì lại lặng lẽ giấu đi nỗi buồn trong lòng.

“Hôm nay ta vốn không muốn đến, Từ thúc thúc của con cứ nhất quyết bảo ta đi.”

Từ Vân Tê cười nói: “Người đến là đúng rồi, về sau phụ thân lên chức còn phải xem ý của Nội các.”

Chương thị thấy nữ nhi không bận tâm, cũng thấy nhẹ lòng.

Hôm nay, không biết Hi Vương phi lại làm sao, mượn cớ bị bệnh không đi dự tiệc, chỉ dặn dò hai tức phụ là Tạ thị và Lý thị sang nhà bên cạnh dự thọ yến. Ngay cả Bùi Mộc San cũng bị bà ấy phái đi Tiêu gia, người sáng suốt đều có thể nhận ra đây là Hi Vương phi đang đối tốt với Từ Vân Tê.

Mọi người đều cho rằng Từ Vân Tê không thể nào đến Tuần phủ dự yến, không ngờ, nàng lại tự mình đỡ mẫu thân đi vào Tuần phủ, đưa bái thiếp trước cửa.

Người gác cổng không xa lạ gì với Từ Vân Tê, vội vàng cầm bái thiếp đưa đến sảnh chính cho Tuần phu nhân. Tuần phu nhân nghe tin Từ Vân Tê và mẫu thân Chương thị đến dự thọ yến thì trái tim bà ta suýt nữa đã nhảy ra ngoài.

Không phải là bọn họ cố ý tới đấy chứ?


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.